Hoa Chiêu vừa đi đến văn phòng của Giản Dị, nhìn thấy cánh cửa còn chưa đóng kín, hở ra một khoảng to bằng nửa bàn tay.
Đang định đẩy cửa đi vào, bỗng nhận được tin nhắn của Giản Dị.
"Lão đại đang ở đây."
Bàn tay giơ lên chuẩn bị đẩy cửa liền khựng lại, xoay người, rón rén rồi chạy thẳng, không chạy chẳng lẽ lại để bị bắt à.
Ân Thiên Lãng ngồi trên chiếc ghế rộng rãi của Giản Dị, mí mắt rủ xuống, trông giống như là đang nhìn tập tài liệu trên bàn, tay trái đặt trên mặt bàn, khớp xương thon dài rõ ràng, theo tiết tấu mà gõ từng nhịp.
Bỗng nhiên có thanh âm từ giày cao gót truyền đến, ngón tay đang gõ lập tức dừng lại.
"Đặng đặng đặng......"
Thanh âm ở cửa đột nhiên im bặt, rồi không còn tiếng động gì nữa.
Chỉ thấy màu đen làn váy từ cửa chợt loé rồi biến mất, mí mắt của hắn giựt giựt, cong lên khoé miệng.
Giản Dị chỉ cảm thấy phía sau lưng là một trận lạnh lẽo, lắp bắp xoa xoa tay, cười gượng, "Lão đại....."
Ân Thiên Lãng nở nụ cười như có như không, liếc mắt nhìn hắn, "Hoá ra cậu còn làm lá chắn giúp cho cô ấy."
"Cô ấy? Ai......a?"
Ân Thiên Lãng trào phúng nhìn hắn, "Lá gan càng ngày càng lớn đấy."
Giản Dị nhận tội luôn, "Đó, đó không phải chính là bà chủ sao? Là một cấp dưới, sao có thể không nghe lời cho được!"
Ân Thiên Lãng gật đầu, rất là tán đồng, "Ừ, cậu nói đúng lắm."
Giản Dị cười ha hả, thần sắc thả lỏng một chút, "Lão đại, anh làm thế nào biết được vậy? Em vừa chuẩn bị nói với anh."
"Thật không?" Ân Thiên Lãng cười ôn hoà, "Tôi thấy cậu dường như rất nhàn rỗi."
Giản Dị chém đinh chặt sắt nói, "Không có, tuyệt đối không có, hôm nay em bận đến nỗi bây giờ còn chưa có ăn cơm!"
Vừa nói, vừa chỉ vào thức ăn trên bàn để chứng minh, đôi mắt còn chân thành mà chớp chớp tỏ vẻ: Anh nhìn đi!
Ân Thiên Lãng lười cùng hắn dong dài, xoay xoay ghế dựa, ánh mắt lại lơ đãng liếc tới góc giá sách, nói nhỏ. "Không cần nói với cô ấy, cô ấy muốn cậu phối hợp thì cậu cứ phối hợp với cô ấy."
Giản Dị gào thét, "Hai vợ chồng hai người có thể hay không đừng kẹp tôi vào giữa! Tôi không biết diễn!"
Ân Thiên Lãng ghét bỏ mà nhìn hắn, "Cậu đi ra ngoài đưa cơm cho cô ấy trước đi."
"Hay là, anh đưa đi" Giản Dị muốn cùng hắn thương lượng.
Mắt lạnh lườm qua, trên mặt viết rõ ràng: tôi còn chưa thèm tính sổ với cậu đấy.
"Vâng, em đưa." Giản Dị tự giác cầm hộp cơm chạy ra ngoài.
"Đổi phần cơm kia đi, cô ấy thích ăn sườn. Đừng lấy xoài, hai ngày này cô ấy không nên ăn xoài."
Khoé miệng Giản Dị run rẩy, nhận mệnh lại phải chạy đi đổi một phần cơm khác, cụp đuôi ngoan ngoãn ra cửa làm nhân viên đưa cơm.
Ân Thiên Lãng đứng dậy, đi đến giá sách, cầm lấy hai cái túi giấy kia, nhìn đồ đạc bên trong.
Một cái bên trong là chiếc túi sách của nhãn hiệu cô thích nhất.
Cái khác là một đôi khuy băng, hai chiếc áo sơ mi, là size và màu sắc mà hắn hay mặc.
Chẳng mấy khi cô mua đồ cho hắn, sao có thể để cho người khác lấy đi được.
Quang minh chính đại cầm lấy chiếc túi, đi tới cửa, quay đầu lại đi đến bàn, cầm luôn phần cơm còn lại kia đi.
Giỏi thật! Tên Giản Tiểu Dị kia cần nên giảm béo.
Trong những ánh mắt dòm ngó, bàn tán, Giản Dị vẫn oai vệ hùng dũng, khí phách mà xách theo hộp cơm đi vào thang máy.
Không lâu sau, Ân tổng cũng xách theo một phần cơm và hai túi giấy, vẻ mặt thoả mãn, chân dài từng bước đi khỏi văn phòng.
Các mỹ nữ sau khi biết tin này tất cả đều không bình tĩnh nổi rồi, không phải nói là có khói thuốc súng sao, không phải nói là vả mặt sao? Rồi sao lại thành như này? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Hoa Chiêu thấp thỏm trở về văn phòng, ở đây có không ít người sau khi ăn cơm đã trở lại.
Thôi Diệp cảm thấy kì lạ, "Chị Hoa Chiêu, chị không phải là đi tìm Giản tổng ăn cơm sao?"
"Chị còn chưa qua đó." Người nào đó không biết đã đi chưa nữa? Vừa rồi có lẽ là trùng hợp đi?
Giản Dị mắt nhìn thẳng một đường đi đến, "Em gái, anh có lấy thêm một phần cơm, mang cho em ăn này."
Hoa Chiêu nhìn thoáng qua, "Sao bảo là có quả xoài mà?"
Giản Dị mặt không biểu cảm, lòng không hoang mang nói, "Anh ăn rồi. Em uống canh này đi, hôm nay canh rất ngon."
Hoa Chiêu híp mắt, hoài nghi nhìn hắn, đồng nghiệp xung quanh ghé vào trên bàn giả vờ ngủ trưa, thật ra đang cố vểnh tai nghe lén.
Hoa Chiêu kéo hắn ra ngoài hành lang, nhỏ giọng hỏi, "Đi chưa?"
Giản Dị phối hợp với cô cũng nhỏ giọng nói, "Hắn đi đến lấy tài liệu, sau đó còn muốn cùng tôi nói về hạng mục mới, tôi phải tìm cơ hội chuồn ra đây đấy."
"Cậu không phải nói là hắn rất ít khi đi đến văn phòng của cậu sao?"
"Đúng là rất ít, đúng lúc bị đụng phải thôi."
"Không có nhắc đến tôi chứ?"
"Không có, rất bận mà."
"Vậy được rồi, cậu đi đi."
Giản nhị thiếu bụng đói kêu vang, sau khi đưa cơm liền chạy về, trong phòng đã không còn bóng dáng của Ân Thiên Lãng, nhưng trên bàn hộp cơm của hắn đã biến mất, may ra còn xót lại vài miếng xoài, hắn giờ phút này thật muốn khóc ngất trong nhà vệ sinh.
Và rồi sau đó, cứ mỗi khi đến 12 giờ trưa, Giản Dị lại bị triệu tập lên tầng 23 bàn công chuyện, uống trà, nhân tiện cùng Ân lão đại ăn cơm trưa.
Mà Hoa Chiêu thì vẫn ngày ngày đi đến tầng 7, ở văn phòng của Giản Dị ngồi chơi xơi nước.
Đến giờ ăn cơm, trên bàn đã dọn sẵn hàng loạt thức ăn phong phú lại còn toàn là món cô thích ăn.
Ấy thế mà không biết, Giản Tiểu Dị này thế nhưng thật hiểu cô, đúng là tri kỉ.
Hơn nữa, cô phát hiện đồ ăn của nhà ăn giành cho quản lí cấp cao thật đúng là ngon, một người bị chiều đến kén ăn như cô vẫn phải cho đầu bếp nhà ăn này một cái like, canh được hầm trong lửa nhỏ, thời gian lại rất chuẩn, cơm cũng rất ngon, mềm dẻo thơm, rất vừa miệng.
Vì thế, Hoa Chiêu đã quyết định về sau phải đối xử với Giản Tiểu Dị kia tốt một chút, không thể suốt ngày đi bắt nạt tri kỉ được.
Các nhân viên viên chức thì lại không thể nào bình tĩnh được, này là sao, ruốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Mỗi ngày vào lúc 12 giờ trưa thư kí Đơn của tầng 23 đều luôn gọi điện thoại đến đây, nói là mời Giản tổng đến văn phòng Ân tổng ở tầng 23.
Bọn họ chính là mỗi ngày đều nhìn thấy Giản tổng vác một khuôn mặt không còn gì luyến tiếc mà đi ra khỏi văn phòng, bước vào trong thang máy.
Mà cái cô gái xinh đẹp họ Hoa kia thì lại cứ đến giờ cơm trưa là luôn chạy đến văn phòng của Giản tổng, ăn uống no say, thậm trí còn ở lại nghỉ trưa, đây là văn phòng tổng giám đốc kiêm tiệm cơm cùng khách sạn?
Hoa Chiêu ngủ nghỉ vui sướng rồi mới trở về văn phòng làm việc ở tầng 6.
Trong văn phòng chính là cảnh tượng vui muốn quên trời quên đất.
Trong tất cả các thương hiệu mỹ phẩm ở trong nước, Yanni Whetton liên tục đứng đầu về doanh số tiêu thụ trong mấy quý gần đây, hơn nữa hoạt động lần trước đã thúc đẩy tiểu thụ đạt đến kỉ lục mới về doanh số sản phẩm bán ra.
Giản tổng cùng với giám đốc Lưu bên bán hàng trực tuyến đều khích lệ, khen ngợi phân bộ đồ dùng trang điểm bọn họ, Vương Vũ quyết định đêm nay mở một cuộc liên hoan chúc mừng công lao của tất cả mọi người.
Có đồng nghiệp đề nghị, mỗi lần đều chỉ có mỗi mình phân bộ của chúng ta ăn liên hoan với nhau không thú vị, không bằng gọi thêm các phân bộ khác có quan hệ khá tốt cùng nhau tham gia.
Vương Vũ cùng Lưu Duy suy nghĩ một chút, sau đó liền quyết định phân bộ đồ trang điểm cùng phân bộ đồ dùng cho trẻ em có quan hệ tốt, sau đó đề xuất ý kiến lên bên trên, Giản Dị cũng phê duyệt rồi.
Vì vậy, Hoa Chiêu lại đành phải chạy đi gọi điện thoại báo trước cho Ân Thiên Lãng.
.......
Ân Thiên Lãng đang xem phần đánh giá về kế hoạch mới nhất, Trương Nham đẩy cửa vào đưa cho hắn một văn kiện cần kí tên.
Nhân tiện nhắc luôn tới việc liên hoan chiêu đãi thương vụ buổi tối, "Đêm nay ở hội sở Nam Khê mở tiệc chiêu đãi quảng viên Đinh tổng."
Hội sở Nam Khê là hội sở xa hoa cố định mỗi khi Thượng Thừa cần mở tiệc chiêu đãi.
Ân Thiên Lãng nhanh chóng xem văn kiện, bỗng điện thoại của Hoa Chiêu gọi đến.
"Có chuyện gì vậy?"
"Chồng à, hôm nay em không về ăn cơm đâu, em với Hiểu Duy và mấy người bạn học cũ cùng nhau liên hoan."
"Ừm, vậy uống rượu ít thôi. Khi nào kết thúc, anh tới đón em."
"Ồ, được rồi, khi đó nói sau."
Trong lòng Trương Nham chấn động, hắn đi theo Ân tổng đã 6 -7 năm rồi, còn chưa bao giờ thấy Ân tổng không e dè người khác mà nói chuyện cá nhân trong điện thoại như vậy.
Hơn nữa, giọng điệu vừa rồi hoàn toàn chính là cùng với tình nhân thân mật, nói rằng đó không phải bạn gái của Ân tổng, hắn tuyệt đối không tin.
Xem ra lần trước hắn đoán cũng có tám chín phần là đúng rồi.
Tâm trạng của Ân Thiên Lãng bây giờ là cực kì vui vẻ, Giản Dị đã bị hắn biến thành nội gián, đêm nay có buổi liên hoan giữa các phân bộ, thời gian cùng địa điểm đã sớm được báo cáo.
Hắn biết lúc này vợ của hắn chính là đang chột dạ, hắn cảm thấy rất là hưởng thụ cái hành vi báo cáo nơi đi chỗ đến này của cô.
Trước kia khi còn ở nước ngoài, mỗi một tháng chỉ có thể gặp nhau có một lần.
Trời cao hoàng đế xa, cô lại chạy khắp nơi du ngoạn, thường xuyên mười ngày nửa tháng đều không có chủ động gọi điện cho hắn, bây giờ có thể mỗi ngày đều gặp nhau, ấy thế nhưng ngược lại, điện thoại và tin nhắn không ngừng tự tìm đến.
Cái cảm giác có người nhớ thương đúng là không tệ.
Ân Thiên Lãng một bên kí tên, một bên giao việc cho Trương Nham, "Buổi tối đặt tiệc ở Yến Xào, Đinh tổng không phải hát rất tốt sao? Cơm nước xong vừa lúc có thể hát. Đem mấy cái người ầm ĩ đều gọi đến."
"Vâng." Trương Nham hoàn toàn không hiểu gì, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng Tây?
Bình thường Ân tổng vẫn luôn tham gia mở tiệc chiêu đãi ở Nam Khê, bầu không khí an tĩnh. Vì thế mấy vị tổng giám phía dưới cũng mở tiệc ở Yến Xào, vui vẻ náo nhiệt, không kiêng kị gì.
Ân tổng ấy thế nhưng chủ động yêu cầu đêm nay mở tiệc ở Yến Xào, thật là quá không thể tin nổi.
Phân bộ của Hoa Chiêu đã sớm tụ tập thành đoàn từ buổi chiều để đi tới Yến Xào, tiệc đứng và cả KTV.
Bởi vì số người tương đối nhiều, nên đã đặt hai phòng xa hoa thật lớn liền nhau là 401 và 402, đem số người của cả hai phân bộ trộn lẫn vào nhau.
Giản Dị cũng tham gia, hơn nữa còn mang theo một cô bé xinh đẹp, đầu buộc tóc đuôi ngựa.
Không khí liền rơi vào xấu hổ, mọi người đều nhất trí xem kịch vui mà quay đầu nhìn về phía Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu là ai? Từ trước đến nay cô là loại người binh đến thì chặn, nước lên thì dâng đền.
Không chút hoang mang, thoải mái hào phóng bước về phía trước, thân thiết mà gọi, "Anh, chị dâu!"
Giản Dị nhưng lại không hề phản bác, còn có chút đắc ý, mà cô bé kia lại đỏ mặt, có thể nhìn ra được là có một chút ngượng ngùng.
Quần chúng vây xem liền lâm vào hoàn cảnh hỗn độn trong gió, cho nên, ruốt cuộc đây mới chân chính là sự thật?
Trong lòng Hoa Chiêu cũng có chút tò mò, nha, cô bé này chả lẽ lại là bạn gái thực chất của tên Giản Tiểu Dị này?
Nhìn cô bé cũng rất thanh thuần! Vừa thấy chính là bị tên Giản Tiểu Dị phong lưu này lừa bắt lấy.
Hoa Chiêu ghé sát hỏi Giản Dị, "Gọi là gì?"
"Xuân Lệ."
"Woah!" Hoa Chiêu sửng sốt, Xuân Lệ không phải ý nói rằng thích ăn sao? "Vậy chắc chắn cô ấy sẽ thích tôi."
Nói xong, Hoa Chiêu vươn tay ra kéo cô bé, nhưng mà kéo kéo lại không hề có chút dịch chuyển nào.
Lúc này Hoa Chiêu mới ngẩn ra, nhận ra được trên người cô bé có chút cơ bắp, độ co dãn của làn da lại rất tốt, không hề giống với những cô gái mềm mềm thơm thơm khác.
Ấy thế nhưng mặc quần áo trên người đều không thể nhận ra được, hoàn toàn là một cô bé xinh đẹp nhỏ nhắn.
Đúng là không hiểu Giản Dị nhặt được bảo bối này từ nơi nào?
Trong lòng Hoa Chiêu đối với cô bé này rất có hảo cảm, nhiệt tình cười cười, "Chị dâu Xuân Lệ, em có thể làm được lệ bánh đó!"
Quả nhiên tư thế phòng bị của Xuân Lệ buông lỏng, một chị gái xinh đẹp như vậy, lại còn biết làm bánh mà cô thích nhất, cô tự nhiên mà bỏ cánh tay ra khỏi Giản Dị, tung ta tung tăng cùng Hoa Chiêu đến ngồi trên sô pha.
Giản Dị bất đắt dĩ mà thở dài, cũng ngồi xuống chỗ mấy người con trai khác.
Thôi Diệp đi đến gần ngồi xuống, "Chị Hoa Chiêu, xem ra đúng thật là hiểu sai, hoá ra chị đúng thật là em gái của Giản tổng a!"
Hoa Chiêu rộng lượng mỉm cười, "Nhìn thấy rồi đó, chị không có lừa em đúng không?"
Thôi Diệp áy náy gật gật đầu, rồi lại tò mò mà hỏi Xuân Lệ, "Giản tổng khi nào kết hôn vậy?"
Xuân Lệ nghiêm trang, thanh âm ngòn ngọt, "Chưa có kết hôn, chuẩn bị kết hôn mà thôi."