Nữ Vương Đại Nhân

Chương 30



Không có bất ngờ gì xảy ra, tin tức hot nhất trên mạng hôm nay sẽ là cảnh Bùi Lị Nhã kéo cánh tay Hoa Chiêu tại sân bay.

Tin tức đầu đề là: Hoa Nhài công chúa cùng với Yêu Diễm Minh Châu tay trong tay thân mật, đập tan tin đồn nói bất hoà.

Trong tin tức còn có nhắc đến Hoa Chiêu sẽ hoá thân vào nhân vật nữ phụ số 2 trong bộ phim mới mà Bùi Lị Nhã vào vai nữ chính, là một người mới tiến vào giới giải trí, thế nhưng Hoa Chiêu đã quá phô trương, không chỉ có Tần Văn Trọng là người đại diện nổi danh trong giới hộ tống cho cô, mà còn có sẵn bên người chuyên viên trang điểm, tạo hình cùng với trợ lý nữa. Hơn nữa, Hoa Chiêu còn cực kì hào phóng mà trả lời lại vấn đề của các bạn trên mạng ngay tại hiện trường buổi phỏng vấn, tự thừa nhận bản thân mình có chỗ dựa ở đằng sau.

Buổi chiều khi mà Giản Dị đến thăm ban, Hoa Chiêu chính là đang híp mắt ngồi ở trên ghế đọc kịch bản, chị Vân ở bên cạnh trang điểm lại cho cô, còn Dao Dao thì đang bô bô nói cái gì đó.

Cách đó không xa còn có một người nam tử đang đứng, tóc vấn ô quan, mặc một bộ trang phục chiết tay, người con trai anh tuấn, trắng trẻo.

Lý Gia Văn nho nhã lễ độ, "Sư muội, chúng ta cùng nhau đối diễn một chút đi, phần lời kịch ở phía sau khá nhiều."

Dao Dao vội đứng lên, đem ghế nhường lại cho soái ca ngồi.

Chị Vân liếc mắt trừng Dao Dao lấy một cái, chính chủ còn chưa nói gì, mà cái tiểu nha đầu này đã nhiệt tình ân cần như thế làm gì!

Lý Gia Văn cười ôn hoà, "Chúng ta bắt đầu được chứ?"

Hoa Chiêu sao cũng được, ngồi thẳng thân thể, buông kịch bản.

"Sư muội vì sao muốn nói lại thôi?"

"Sư huynh, sư huynh muốn lưu lại trong kinh thành ư?"

"Phải, ta muốn cùng với Khinh Yên ở nơi đây, từ nay về sau, ta không hề độc thân."

Trong lòng Hồng Anh hơi hơi chua xót, hoá ra từ trước đến nay đối với hắn mà nói, là vẫn luôn là cô độc. Từ trước đến giờ tấm lòng của nàng và hắn, đều chưa từng có ở cùng một chỗ.

Cũng vậy! Ai có chí nấy, so với việc đặt mình ở trong ngôi nhà cao cửa rộng này, nàng càng thích vào Nam ra Bắc hơn, theo đuổi, tận hưởng lấy những ngày tháng thoải mái. Những cái đó tình tình yêu yêu, khi đặt ở trước mặt tự do này, thì có tính là cái gì chứ!

......

"Ngày mai muội sẽ cùng sư phụ khởi hành, đi xa tái ngoại."

"Huynh biết. Vậy sư phụ đều nhờ cả vào muội."

"Huynh yên tâm. Hồng Anh xin từ biệt, sư huynh cùng Kinh Yên cô nương nhớ bảo trọng!"

Hai người đối đáp, liền mạch lưu loát.

Lý Gia Văn không khỏi tán dương thêm, "Hoa sư muội thật sự không có từ chính quy đi ra sao? Thật là làm người đố kỵ."

Hoa Chiêu mỉm cười " Là sư huynh dẫn dắt tốt thôi."

Giản Dị vuốt cằm, nhìn trong chốc lát.

Hắn lùi về phía sau hai bước, nhìn hai người sư huynh sư muội này trò chuyện vui vẻ, hình ảnh còn rất cảnh đẹp ý vui nha.

Rút ra di động, nhấn lung tung rối loạn vài cái, chụp ra mấy bức ảnh gửi đi.

Tần Văn Trọng vừa mới làm xong công việc, bây giờ mới từ bên ngoài trở về, đứng ở đằng sau lưng Giản Dị, tò mò vươn đầu ra xem, "Giản tổng, đang làm gì vậy? "

Giản Dị hoảng sợ, quay đầu lại nhìn, đá một chân vào hắn, "Tên Đại Tần đáng chết này! Đang yên đang lành hù doạ chết tôi làm cái gì!"

Tần Văn Trọng nhảy ra thật xa, trêu chọc hắn, "Lại làm chuyện xấu gì đi? Đến đây tìm Hoa Chiêu à?"

"Đi, cùng nhau."

Ngước mắt nhìn đến cái góc đông đúc, không chỉ có một người kia.

Trong lòng Bùi Lị Nhã có chút không vui, tuy Lý Gia Văn không thuộc khẩu vị đồ ăn của cô, nhưng ở trước mặt nhiều người như thế mà bị vắng vẻ, cô vẫn cảm thấy có điểm thật mất mặt.

Lý Gia Văn ở trong giới được công nhận là một ấm nam, làm người chính trực, cũng không có tai tiếng, nghe nói trước kia hắn đã từng hẹn hò với một người bạn gái trong 5 năm, người bạn gái này không ở trong giới giải trí, năm trước mới bị đào ra là đã chia tay, chính hắn cũng đã lên hẳn weibo mà hào phóng thừa nhận.

Sau đó, cô có biết được, có mấy người nữ minh tinh ở trong cùng một công ty với hắn, trong tối ngoài sáng liếc mắt đưa tình với hắn, nhưng Lý Gia Văn đều không dao động.

Hơn nữa, nếu như đã từng hợp tác với Lý Gia Văn hắn thì đều biết, ở phim trường, hắn không phải là một người chủ động đi xum xoe trước mặt mấy bạn diễn nữ.

Hôm nay, thế nhưng hắn lại chủ động đi tìm Hoa Chiêu ghép thoại, nếu là người thông minh thì đều có thể nhìn ra, đây chỉ là lấy cớ mà thôi.

Mà cảnh diễn tiếp theo kia là cảnh diễn phối hợp của cả ba người bọn cô, Lý Gia Văn không biết là cố ý hay vô tình mà không có gọi cô, điều này không nói cũng biết.

"Âm Âm." Giản Dị đi đến.

Hoa Chiêu quay đầu lại, có chút kinh ngạc, "Sao anh lại đến đây?"

"Đến đây đi công tác, nhân tiện đến nhìn xem em."

"Đi tay không đến?"

"Làm sao có thể thế được? Có mua cho em hai túi đồ ăn lớn, mang đến đây sợ không ổn lắm, cho nên đã gửi đến đại sảnh của khách sạn, đến lúc trở về đừng quên lấy đi."

"Coi như anh thức thời."

"Giản tổng." Ánh mắt Lý Gia Văn hơi loé loé, chủ động vươn tay chào hỏi.

Giản Dị duỗi tay cầm, ý vị thâm trường mà cười, "Xin chào."

Vừa lúc có phóng viên thăm ban ở hiện trường, chạy nhanh chụp lại hình ảnh một màn ba người này, Giản Dị nhìn thấy, nhưng cũng không ngăn cản.

Có tin tức, có đề tài là chuyện tốt, cản cái gì!

Bùi Lị Nhã ngồi không yên, chủ động đến đây cùng Giản Dị chào hỏi, Giản Dị cùng với cô hàn huyên vài câu, lại đi đến chỗ đạo diễn bên kia nói trong chốc lát, mời mọi người uống trà chiều, cho đến 6 giờ thì lên máy bay đi rồi.

Hơn 6 giờ tối công việc mới kết thúc, Hoa Chiêu và mấy người Tần Văn Trọng ăn cơm cùng với nhau, rồi trở lại khách sạn.

Trước đại sảnh quả nhiên có hai túi lớn đồ ăn vặt, lấy trở về trong phòng nhìn xem, tất cả đều là những món đồ ăn vặt mà thường ngày cô thích ăn nhất, trong đó thế nhưng còn có một túi thuốc nhỏ.

Tên Giản Dị kia thế nhưng còn dám tranh công!

Mấy cái này vừa nhìn đã biết là người nào làm hắn mang đến đây.

Nằm trên giường, gửi tin nhắn Wechat cho hắn.

Hoa Chiêu: Ở đâu vậy?

Ân Thiên Lãng: Công ty.

Hoa Chiêu: Là anh bắt Giản Dị đưa đồ ăn cho em hả?

Ân Thiên Lãng: Sợ em ở bên đó không có mua được.

Hoa Chiêu: Chồng yêu thật tốt.

Ân Thiên Lãng: Chú ý giữ khoảng cách với mấy người diễn viên nam một chút.

Hoa Chiêu:.......hử? Có ý gì?

Sau đó, Ân Thiên Lãng liền đóng gói gửi sang cho cô hai tấm ảnh chụp.

Bóng cây dâm mát, người con gái khoác trên mình một bộ trang phục cổ trang màu đỏ cùng với người con trai trong bộ quần áo màu xanh lá ngồi cùng với nhau, cả hai người đều chỉ lộ ra sườn mặt.

Người con gái cầm lên cuốn kịch bản mà đọc, người con trai mỉm cười ôn nhuận, vươn tay ra muốn cầm lấy cuốn kịch bản, nhưng đôi mắt lại luôn nhìn chăm chú vào khuôn mặt mỹ diễm của người con gái kia.

Gió luồn qua kẽ tóc, phất phới, khuôn mặt dịu dàng. Ảnh chụp còn sử dụng thêm cả filter, tô điểm cho thêm phần lung linh huyền ảo, càng tăng thêm mấy phần nhi nữ tình trường ái muội.

Hoa Chiêu lạnh lẽo mà cười, Giản Tiểu Dị, đừng có nghĩ là bay trở về rồi là tôi sẽ không đánh chết được cậu.

Chờ mãi không thấy cô trả lời, Ân Thiên Lãng liền gọi điện thoại đến đây.

Giọng nói trầm thấp hoà hoãn, nhưng Hoa Chiêu lại có thể nghe thấy được trong đó có một chút tức giận, "Có muốn nói điều gì với anh không?"

"Ông xã, em nhớ anh."

Hắn khựng lại ba giây, sau đó khẽ nói, "Anh cũng vậy."

Hoa Chiêu lấy lại quyền chủ động, "Sao anh còn chưa có tan làm?"

"Hừ!" Người nào đó còn chưa có chịu bị thu phục.

Trong lòng Hoa Chiêu bỗng cảm thấy buồn cười, "Ghen tị sao? Vậy anh tự mình đầu tư một bộ phim đi, tự mình đến làm nam chính."

"......Anh có thể ở nhà cùng em chơi trò chơi gia đình[1]."

[1] trò chơi gia đình:  "chơi nhà chòi": là cái trò chơi của trẻ con, trò chơi mà ngày xưa chúng ta chơi gì mà đóng vai mẹ con, y tá, bác sĩ, rồi nấu ăn, xếp hàng ấy.  mình còn nhớ ngày xưa mình có nhóm lửa, xong đi câu cá trộm về nấu cho con cún con nhà mình ăn

Hoa Chiêu tưởng tượng ra cái cảnh tượng ấy, nhịn không nổi mà phì cười ra tiếng, "Ân Thiên Lãng! Tuy rằng khi còn nhỏ em không thích chơi trò gia đình này lắm, nhưng mà em đây có thể cố mà cùng anh chơi cái loại trò chơi sắm vai này nha."

Trong đầu Ân Thiên Lãng bỗng nhiên hiện lên vô số hình ảnh thiếu nhi không nên xem, cảm thấy không được tự nhiên, hung tợn mà che dấu, "Người con trai kia tên gọi là gì?"

Hoa Chiêu quá quen thuộc với cảm xúc của hắn, tức khắc biết hắn đang suy nghĩ đến cái gì, liền mở ra hình thức trêu chọc, giọng nói nũng nịu, "Ưm......Chồng à, anh thử nói xem, em có nên mua mấy bộ trang phục y tá đến cosplay chơi thử với anh hay không đây? Âm Âm muốn sắm vai......"

"Hoa Âm Âm! Đừng trêu chọc anh!" Cách xa nhau mấy ngày, Ân Thiên Lãng căn bản là chịu đựng không nổi khi bị cô trêu đùa, cả người ngay lập tức bốc hoả ra đến.

Hoa Chiêu làm nũng, "Ứ ừ.......Muốn!"

"Em......"

Một âm thanh dịu dàng truyền đến, "Ân tổng, buổi tối hôm nay ngài không có ăn cơm, tôi đi xuống mua cho ngài bữa ăn khuya nhé."

Hoa Chiêu không nói lời nào, tinh tế mà nghe.

Ân Thiên Lãng không nhanh không chậm lớn tiếng nói, "Ai cho phép cô tiến vào!"

"Thật xin lỗi, tôi......nhìn thấy cửa còn chưa có đóng. Ngài làm sao vậy, ngài đang đổ mồ hôi sao, có phải là có chỗ nào cảm thấy không khoẻ hay không?" Giọng nói có hơi mang sợ hãi cùng với nôn nóng.

Giọng nói cất cao của Ân Thiên Lãng đã hoàn toàn không còn kiên nhẫn, "Đi ra ngoài."

Qua hai giây, âm thanh tiếng đóng cửa vang lên.

Tâm tư của Hoa Chiêu thay đổi, người này chắc hẳn là vị nữ thư kí trong lời của Thôi Diệp, giọng nói nhưng thật ra lại khiến cho người nghe sinh ra hảo cảm.

"Âm Âm?"

Hoa Chiêu cười cười, "Ai thế?"

"Một người không liên quan."

"Không biết thương hoa tiếc ngọc, doạ đến người ta."

"Người con trai kia tên là gì?"

Lại vòng trở lại đề tài này! Hoa Chiêu đảo tròn tròng mắt, để tránh gây ra thương vong đến người vô tội, cô thở dài, "Ở bên này, ngoài trừ đóng phim, còn lại tất cả thời gian đều vô cùng nhàm chán, cũng chỉ có thể tìm người khác nói chuyện phiếm, vị sư huynh này còn rất thú vị, người lớn lên cũng khá đẹp trai."

Đầu dây bên kia trầm mặc một chút, mở miệng, "Anh bảo Tiểu Ngư qua đó."

"Vẫn là thôi đi, miễn cho cái tên mặt như khối băng kia ghi hận em trong lòng. Không biết Xuân Lệ đang làm gì trong khoảng thời gian này nhỉ, nếu như hôm nay Giản Dị mang cô ấy đến thì tốt rồi, em cũng không cần nhàn đến nỗi tuỳ tiện tìm người khác nói chuyện phiếm."

Hoa Chiêu cười lạnh trong lòng, Giản Tiểu Dị, ai bảo cậu dám mang đến tai hoạ cho bà đây!

"Anh biết rồi."  Ân Thiên Lãng sao có thể không biết được cô định làm cái quỷ gì, để tiểu nha đầu kia qua đó cũng tốt, cô có việc vui, liền không rảnh để ý đến mấy cái người không liên quan đó.

...

Ngày hôm sau, trên Weibo lại bắt đầu nổi lên bom đạn.

Cuộc chiến lại như cũ là hai bên Hoa Chiêu và Bùi Lị Nhã.

Nguyên nhân gây ra chuyện này là có một nhà báo lớn trong giới giải trí đã đăng trên Weibo, tiêu đề trực tiếp, khiến cho người người tranh luận.

【 Độ nổi tiếng của Hoa Chiêu tăng lên nên được đoàn làm phim ưu ái, còn Bùi Lị Nhã trượt xuống khiến cho bị vắng vẻ.】

Hình minh hoạ đúng là Giản Dị, Hoa Chiêu, Lý Gia Văn ba người ngồi vây quanh trong ảnh chụp, trọng điểm là ở phía xa xa thế nhưng còn xuất hiện thêm cả Bùi Lị Nhã.

Cho nên thực tế là bốn người cùng chen chung trong một tấm ảnh.

Bùi Lị Nhã nhìn thấy tấm ảnh này thì cảm thấy giận sôi máu, cầm lấy chiếc ở trong phòng khách sạn mà đập mạnh xuống sàn. Từ Lâm lập tức gọi điện thoại cho bên nhà báo kia yêu cầu gỡ xuống, bên nhà báo kia bằng mặt nhưng không bằng lời, ngoài miệng thì đáp ứng, nhưng trên thực tế lại không có hành động gì cả.

Fan Bùi Lị Nhã không chịu được, lập tức kết bè kết đội chạy đến Weibo Yêu Diễm Minh Châu mà mỉa mai, châm chọc, chỉ trích Hoa Chiêu mua được kịch bản, dẫm sư tỷ thượng vị.

Yêu Diễm Minh Châu đã không phải chỉ là một tiểu võng hồng như ngày xưa nữa, theo tiến độ đẩy mạnh tuyên truyền của Thượng Thừa trong khoảng thời gian này, lượng fan đúng thật là đã tăng lên vô số, sức chiến đấu ngày xưa đâu bằng nay.

Hai bên ngươi đến ta đi, tình hình chiến đầu cực kì kịch liệt.

Đến cuối cùng, fan của Lý Gia Văn cũng cắm thêm một chân tham gia vào, càng chiến càng loạn, một nồi hỗn chiến.

Fan Hoa Nhài nói Hoa Chiêu là một cái bình hoa, không luyện tập kỹ thuật diễn cho thật tốt vào, chỉ biết chạy loạn ở phim trường mà lo quyến rũ ông chủ, quyến rũ nam minh tinh.

Fan Minh Châu nói Bùi Lị Nhã là sư tỷ ở trong cùng một công ty, không chỉ không có biết dìu dắt sư muội, còn mượn cơ hội xa lánh người mới, không có tính bao dung.

Còn fan của Lý Gia Văn thì đúng kiểu nửa mùa, nửa nọ nửa chai, người thì sợ rằng nam thần của mình sẽ bị một người vừa mới ra mắt quyến rũ cướp đi mất, người khác thì vui quá mà khóc, nam thần nhà mình rốt cuộc cũng đã bước ra khỏi bóng ma của cuộc tình trước đó rồi.

Thêm cả mấy người qua đường, đi ngang qua hóng hớt, nào thì khen Hoa Chiêu hoá trang vào vai kiếm khách mặc hồng y quá là xinh đẹp, lấn áp toàn trường, giết ra đến tứ phương, nói rất chờ mong bộ phim mới này, người thì cầu nguyện cho kỹ thuật diễn của diễn viên ngàn lần vạn lần là online dùm.

Nhất thời, trên mạng náo nhiệt vô cùng.

Từ Lâm lại gọi điện thoại báo cho công ty, nhưng bộ quan hệ xã hội trong công ty lại đưa ra lý do thoái thác là không cần phải xen vào chuyện này, fan của hai người bọn họ war nhau, càng "véo" càng hot, cả hai đều nổi. Bùi Lị Nhã đã là một người có độ nổi tiếng ổn định, còn là sư tỷ, chỉ cần nói là đây là một trò đùa, tự giễu mà cười, ngược lại càng dễ dàng giành được hảo cảm của mọi người hơn.

Từ Lâm nghĩ vậy cũng cảm thấy có lý, nhưng rồi lại không dám nói cho Bùi Lị Nhã nghe, cô cảm thấy, từ khi tiểu Bùi đụng đến cô gái Hoa Chiêu kia, liền mất hết tất cả bình tĩnh vẫn luôn có từ trước, ngay đầu trận chưa đánh đã tự loạn.

~~~~~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.