Nữ Vương Đại Nhân

Chương 35



Kết thúc phỏng vấn, suất diễn trong ngày hôm nay của Hoa Chiêu cũng đã quay xong.

Cô dắt lấy một đoàn các bạn nhỏ đi trở về khu căn cứ.

Vẻ mặt Dao Dao sùng bái vô cùng, "Chị Hoa Chiêu, chị thế mà cũng dám nói như vậy?"

"Chị chỉ nói thật mà thôi."

"Vậy nếu như mà.....em chỉ nói là nếu như thôi, chị công khai thổ lộ như thế, nhỡ đâu Ân lão bản nói không thích chị, như vậy không phải sẽ thật mất mặt sao?"

Hoa Chiêu nhíu nhíu mày tựa như là rất suy nghĩ về vấn đề này, "Ờm, chị còn chưa có từng nghĩ đến loại khả năng này, nếu mà như thế, vậy thì hắn sẽ rất thảm."

Dao Dao kinh ngạc, "Tại sao lại thảm?"

Chị Vân thúc giục, "Tiểu nha đầu sao lại có nhiều vấn đề như thế, nhanh nhanh dọn dẹp đồ đạc đi, chuẩn bị đi rồi."

Nói xong lôi kéo Dao Dao làm thật nhiều việc lên.

Hoa Chiêu vỗ vỗ bả vai Xuân Lệ, "Phát video chưa?"

Xuân Lệ hoàn toàn không cảm thấy quẫn bách, nhai nhai lát khoai tây giòn, "Đang gửi ạ, video có chút nặng."

Hoa Chiêu nhắc nhở thiện ý, "Lưu lượng có đủ dùng không? Nơi này không có wifi."

Xuân Lệ rất là tự hào, "Ông chủ cho em dùng lưu lượng thoải mái, phí đều do ngài ấy chi trả."

Bĩu môi xem thường, Hoa Chiêu nói thầm một câu, "Tên ngốc này." Bên miệng lại không cất giấu được ý cười.

Xuân Lệ từ nhỏ đã tập võ, thính lực so với người bình thường tốt hơn nhiều, nghe được Hoa Chiêu nói xong, cười hì hì không ngừng, "Ở trên trấn của chúng em có một cái địa chủ thổ hào, ông ấy chính là coi tiền tài như rác, ba em cũng nói hắn là cái đại ngốc tử."

Hoa Chiêu giận liếc mắt cô một cái, "Hắn mới không ngốc."

Xuân Lệ thình lình bị lườm, đầu óc có chút mông lung, gãi gãi đầu, "Nhưng mà vừa rồi chị nói hắn ngốc mà."

Hoa Chiêu nhịn không được cười cười, xoa xoa mái tóc ngắn của cô, bắt đầu cảm thấy có chút đồng tình cho Giản Dị.

Từ Lâm và Bùi Lị Nhã cũng ở trong một góc mà nói chuyện phiếm, "Đừng nhìn cái bộ dáng thản nhiên, "cái gì cũng không sao cả" của cô ta, thật ra cô ta cũng rất lanh lợi! Các loại lăng-xê, mặc kệ là Ân tiên sinh và mọi người ở bên ngoài có nghĩ như thế nào, thì mục đích của cô ta cũng đã đạt được. Sân si lên được độ nổi tiếng."

"Đúng vậy, là tôi xem thường cô ta. Thật là thâm tàng bất lộ, tự biên tự diễn, một mình một vai cũng có thể diễn đến High như thế."

Từ Lâm lo lắng sốt ruột, "Chúng ta phải ngẫm lại biện pháp, Thượng Thừa bây giờ đang nâng đỡ cho cô ta, nếu như cứ trong tình trang như này, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ đạp lên đầu em mà đi lên."

"Bây giờ tôi còn có thể có biện pháp gì chứ?" Bùi Lị Nhã đã có chút tức đến muốn hộc máu, "Tôi lại không có các cô bạn thân như thế!"

"Chẳng lẽ cô liền như vậy trơ mắt nhìn cô ta đi lên như diều gặp gió?"

Bùi Lị Nhã nắm chặt đôi tay giấu ở trong ống tay áo rộng, "Tôi thật không cam lòng! Cô ta tại sao có thể không biết xấu hổ như vậy, ngay cả Ân tổng cũng muốn lấy ra để lăng-xê! Ngay cả lời nói của tôi mà cô ta cũng nói!"

Từ Lâm khó hiểu, "Câu nói gì cơ?"

Bùi Lị Nhã tức giận mà trừng mắt liếc Hoa Chiêu một cái, không nói lời nào.

Từ Lâm tâm tư xoay chuyển, bừng tỉnh, kinh ngạc mà nhìn Bùi Lị Nhã, "Cô là nói......Cô ngưỡng mộ Ân tiên sinh?"

Bùi Lị Nhã ở trong giới giải trí mấy năm nay, bên ngoài tuy nói là làm khá tốt, tạo được rất nhiều mối quan hệ tốt, nhưng lại chưa từng chân chính thổ lộ tình cảm với bạn bè, từ lúc ra mắt đến bây giờ Từ Lâm vẫn luôn đi theo cô, cũng có thể xem như là người thân cận với cô nhất.

Hôm nay chứng kiến Hoa Chiêu như thế, nó như là một liều kích thích đến cô, tâm tư đã chôn dấu bao nhiêu năm nay đã không thể kiềm chế được mà nói, "Tôi mới là người thật lòng chú ý đến anh ấy từ rất lâu trước kia. Tôi sao có thể giống như người con gái không biết xấu hổ như cô ta kia, cô ta là vì muốn nổi tiếng đi lên, còn tôi mới là thật tình ngưỡng mộ Ân tiên sinh."

Cuối cùng cũng đem được những lời từ trong đáy lòng nói ra, nhất thời cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

"Chuyện ở bãi đỗ xe lần đó chẳng lẽ là?"

Bùi Lị Nhã có chút xấu hổ buồn bực, "Tôi đã chờ đợi ở đó hơn hai giờ đồng mới có thể nhìn thấy được anh ấy. Nhưng ngay cả tên tôi là gì anh ấy cũng không biết, chưa nói hai câu đã gấp rút đi rồi."

Từ Lâm an ủi cô, "Ân tiên sinh trăm công ngàn việc, có lẽ thường ngày cũng chẳng hề chú ý đến chuyện trong giới giải trí, nhất thời không biết tên cũng là chuyện bình thường. Nếu không cô lại tìm lấy một cơ hội đến tiếp cận hắn, chủ động một chút xem?"

"Lần trước ở Yến Xào, Hoa Chiêu cũng rất chủ động đi! Không thì cũng không có truyền xuống dưới nhiều tin tức như thế?" Khuôn mặt Bùi Lị Nhã mờ mịt.

"Nữ theo đuổi nam cách một tầng sương mỏng. Năm lần bảy lượt, một người mỹ nhân nũng nịu đứng ở trước mặt tôi cũng không tin là có người đàn ông nào có thể từ chối cho được!"

Bùi Lị Nhã như là suy tư gì, chẳng lẽ Ân Thiên Lãng thích người phụ nữ nhiệt tình, lớn mật sao? Lần trước Hoa Chiêu ở Yến Xào làm ra hành động thân mật, hắn cũng không cự tuyệt.

Từ Lâm nhắc nhở cô, "Còn nữa, khi cần phải lấy lòng fan thì cũng nên phải lấy lòng!"

Mặt Bùi Lị Nhã hiện ra vẻ không kiên nhẫn, "Bọn họ thì có lợi ích gì! Sẽ chỉ biết ở trên mạng ồn ào, nói điều ấu trĩ!"

"Sao lại có thể vô dụng được! Mắng cô ta, bôi đen cô ta, tẩy chay cô ta cũng tốt, tôi cũng không tin cô ta còn trẻ như thế mà đã có nhiều tài cán tốt như vậy, con người khi lâm vào tức giận sẽ dễ dàng làm ra chuyện ngu xuẩn nhất."

Từ sáng sớm Bùi Lị Nhã đã đăng một cái một cái trạng thái trên weibo:

" Tiến vào làm cái công việc này cũng đã khoảng sáu năm, mỗi một bước đi đều chẳng hề dễ dàng, để có được tôi của ngày hôm nay có thể nói là phải dùng mồ hồi và nỗ lực để đổi lấy, cùng với một vài bản chất xấu xa trong hiện thực, sẽ thật bất đắc dĩ, thậm chí bắt đầu nảy sinh ra ý định muốn từ bỏ, khi đó tôi bỗng nghĩ đến các bạn, những bông hoa nhài nhỏ của tôi, cảm ơn các bạn vẫn luôn ở bên cạnh tôi không rời, không bỏ. Mãi mãi yêu các bạn! "

Sáng sớm, fan đọc được đến bài đăng này trên Weibo, lòng đều mềm nhũn, sôi nổi spam, hỏi xem thần tượng của mình có chuyện gì sao.

Có phải là gặp được điều gì bất công hay không? Có phải là bị người khác bắt nạt rồi hay không? Có phải là có liên quan đến cái Yêu Diễm Minh Châu kia hay không?

Bùi Lị Nhã reply lại một số fan

"Không có chuyện gì, chỉ là cảm khái một chút thôi.

Mất ngủ, nên ngủ không được.

Không nói nữa, may là còn có các bạn. "

......

Ân Thiên Lãng có một tiểu nằm vùng hết sức tận tâm làm việc.

Ở khi các nhà truyền thông đều còn chưa có thả ra tin tức phỏng vấn thăm ban, thì buổi chiều Xuân Lệ đã trực tiếp lấy đoạn video gửi cho hắn.

Video còn chưa có được trải qua xử lý, người có trong hiện trường rất đông, thanh âm ồn ào, hắn phải tăng âm thanh lên mức lớn nhất thì mới có thể nghe thấy từng chữ một của cô một cách rõ ràng. Cứ như thế, hắn đóng lại cửa trong văn phòng, nghe đi nghe lại cho đến tận hơn 10 lần. Nhìn cái người mà mình nhớ thương ngày đêm, lông mày dài đến mí tóc, mái tóc đen láy được buộc lên, lộ ra cái trán trắng nõn mà no đủ, trên trán còn buộc một đoạn dây vải màu đỏ, cả người toát ra sạch sẽ lưu loát, rồi lại quyến rũ động lòng người.

Trong một đám người, nhưng trong mắt hắn lại chỉ có cô.

Trái xem phải nhìn đều thấy đẹp, sao hắn lại thích cái dáng vẻ khi cô nhấc mắt hơi mỉm cười đến vậy cơ chứ, dáng vẻ ấy thật không ai có sánh bằng! Cũng không biết là do trời sinh hay vẫn là do hắn thường ngày huấn luyện ra đến!

Càng nhìn lại càng nhớ, đã hơn mười ngày không gặp, ngày nào cũng đều nhớ, thân thể và cả trái tim đều khát đến kịch liệt.

Mấy ngày gần đây tâm tình của Trương Nham khá vui vẻ, Đan Ninh bị điều xuống làm ở tầng 16, hơn nữa theo như sự giao phó của Ân tổng, sắp xếp cho cô một chức vị có thể để cho cô có không gian phát huy. Người khác cũng không biết tình hình thực tế, trong công ty cũng chỉ đưa ra lý do thoái thác là điều động nhân sự như bình thường.

Lúc trước người cổ vũ cô đi thăm dò Ân Thiên Lãng cũng là Trương Nham, hắn đã tận mắt nhìn thấy ông chủ của mình chuyên tâm ăn cần chăm sóc cho vợ ra sao, vậy không bằng cứ để cho Đan Ninh tiến lên một bước kia, không thể cứ sống mãi trong cái hy vọng xa vời ấy được, muốn thoát ra khỏi mộng tưởng vậy thì dứt ra đến dứt khoát.

Mà rốt cuộc cô ấy bây giờ cũng thanh tỉnh, tất cả tâm tư giờ đều đặt lên ở trong công việc mới. Trương Nham hẹn cô hai lần, cô cũng không có từ chối, hắn biết cô đã hiểu tâm ý của hắn từ sớm, đồng thời đang thử chậm rãi tiếp nhận hắn.

Hắn thu hồi lại suy nghĩ, bê cà phê, gõ cửa phòng của tổng tài.

"Vào đi."

Ân Thiên Lãng cất di động đi, biểu tình nhàn nhạt, hỏi Trương Nham, "Hai ngày tới còn chuyện gì quan trọng không?"

"Giữa trưa ngày mai có Quảng Nguyên Đinh tổng có hẹn ngài ăn cơm, tối ngày mốt, hiệp hội xí nghiệp ở An Thành tổ chức một bữa tiệc từ thiện, có mời ngài tham gia."

Ân Thiên Lãng cân nhắc hai giây, rất nhanh đã đưa quyết định, "Bữa cơm trưa mai để Giản tổng đi tiếp, tối ngày mốt tôi sẽ trở về gấp. Bây giờ giúp tôi đặt một vé máy bay đến Lâm Thành trước đêm nay đi."

Trong lòng Trương Nham đã hiểu rõ, tháng này ổng chủ nhà mình đã từng có lịch trình cá nhân có bay đến Lâm Thành, đây là lại muốn đi thăm ban bà chủ mà.

Hoa Chiêu ăn cơm xong rồi lại trở về khách sạn, ở trong phòng Xuân Lệ nhìn cô bé mạnh mẽ oai phong tập quyền, sau khi cảm thấy mỹ mãn mới quay về phòng của mình.

Đêm nay, không thấy tin nhắc của Ân Thiên Lãng, ngay cả điện thoại cũng đều không thấy có đến một cuộc gọi, Hoa Chiêu chủ động gửi tin nhắn Wechat cho hắn.

"Đã xem video sao?"

Đợi một lúc, Ân Thiên Lãng không có trả lời lại.

Hoa Chiêu gọi điện thoại qua, di động tắt máy.

Không mở máy, vẫn đang mở họp sao?

Tâm tình có chút uể oải, tắm rửa rồi lên giường ngủ.

Ở phòng cách vách, Xuân Lệ tập xong một bài quyền, cả người đều tràn ra đầy mồ hôi.

Di động mở loa ngoài, Giản Dị kêu rên nửa giờ.

Cuối cùng, nhìn nhìn thời gian, Xuân Lệ ngáp một cái chặn họng hắn, làm một hồi tổng kết cuối cùng, "Nói tóm lại là, ngày mai anh không đến."

Giản Dị uể oải khẽ gọi, "Không phải là anh không đến, là không đến được. Ân lão đại...."

"Ờm, đến giờ em đi ngủ, em cúp máy đây."

Thật sự dập máy.

Giản Dị há miệng, lòng đang dấy máu, từ lúc nghe được Trương Nham nói cho hắn một tin dữ là giữa trưa ngày mai đi dự tiệc, từ lúc đó đến bây giờ tâm trạng của hắn trở nên xấu đến cực hạn, vừa rồi hắn đau lòng, khổ sở nửa ngày đều không quan trọng bằng mất một phút giấc ngủ của cô sao?

Hoa Chiêu thường quay phim vào ban đêm, không phải cô cũng phải thức suốt đêm theo cô ta hay sao? Cái đối đãi phân biệt người cũng quá kém đi!

Hoa Chiêu nằm lăn qua lộn lại, không ngủ được, nhìn thời gian cũng mới đến 10 rưỡi.

Hắn vẫn chưa có trả lời tin nhắn Wechat của cô, gọi điện thoại thì vẫn như cũ đã tắt máy.

Tâm thần của cô bỗng cảm thấy có chút không yên, lại càng không ngủ được.

Bấm điện thoại gọi cho Giản Dị.

Chỉ mới vừa vang 1 tiếng, Giản Dị đã nghe máy.

"Làm sao?"

Hoa Chiêu nghe giọng nói không vui của hắn, kỳ lạ hỏi, "Tâm tình không tốt?"

Giản Dị hung tợn, "Có thể tốt được mới là lạ ấy!"

Rất ít khi Giản Tiểu Dị trở nên tức giận, Hoa Chiêu suy đoán, "Cãi nhau với Xuân Lệ à?"

"Nếu như có thể cãi nhau với cô ấy thì cũng đã tốt rồi! Người ta căn bản còn không hề biết rằng tôi tức giận, càng đừng nói gì đến tức giận với cô ấy, bây giờ còn đang vùi đầu vào gối mà ngủ thật ngon ấy!"

Giản Dị càng nói thì trong lòng lại càng hụt hẫng.

Hoa Chiêu quở trách hắn, "Xứng đáng! Báo ứng!"

Giản Dị nghĩ lại thấy cũng đúng, từ 16 tuổi trở lên đường tình của hắn vẫn luôn đắc ý, thay đổi không biết bao nhiêu là người bạn gái, cuối cùng ông trời nhìn không được, thế nhưng để hắn thua ở trên tay một cái căn bản còn không biết tình yêu là cái gì, một cô gái vừa không hiểu phong tình vừa ngốc nữa.

Ngay lập tức bi thương trào ra, Giản Dị túm lấy người bạn thân mà kể khổ đến hơn một tiếng điện thoại.

Hoa Chiêu nhẫn nại tính tình nghe hắn lải nhải, thật vất vả mới được dập máy, sau đó bỗng nhớ đến gọi cho hắn vốn là để chuyện về Ân Thiên Lãng.

Lại thử gọi điện thoại thêm một lần nữa cho Ân Thiên Lãng, lần này nhưng thật ra lại có người nhận.

"Âm Âm."

Cô nghe được giọng nói của hắn, lòng bỗng bình tĩnh hơn, ngữ khí oán trách kèm theo một chút mềm mại, "Anh đi đâu thế? Muốn tìm anh cũng tìm không thấy."

Buổi đêm vắng lặng, giọng nói trầm thấp từ tính của hắn đập thẳng vào trong lòng cô, "Ở trước cửa của em, vợ yêu mở cửa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.