Hoa Chiêu cực kì hoài nghi rằng tối qua Ân Thiên Lãng chính là đem tích tụ khát vọng bao nhiêu ngày qua chân chính phát tiết trên người cô, bị ép thực hiện các loại tư thế cho đến hơn nửa đêm, mọi người đều nói rằng "tiễn biệt thắng tân hôn" thật con mẹ nó một chút cũng không sai, cô đi tắm cũng đã hơn 3 lần rồi.
Mí mắt nặng trĩu không tài nào mở nổi, cho đến khi đồng hồ báo thức reo in ỏi cô mới từ từ tỉnh lại.
Bực tức trong lòng lại bừng bừng rực lửc nổi lên, không nói hai lời liền liều mạng đạp cái tên đang ngủ ngon lành bên cạnh.
Ân Thiên Lãng đêm qua xác thật là cảm thấy thập phần mỹ mãn, không phải lúc nào cô cũng nghe lời giống như vậy, nói như thế nào liền như thế nấy, cô như vậy càng khiến hắn muốn dừng cũng không thể dừng, hậu quả là mãi cho đến qua nửa đêm mới không còn sức mà tiếp tục.
Muốn ăn quả ngọt thì phải trả giá, mấy ngày nay đi công tác giấc ngủ đã không ổn định, đêm qua lại còn tiêu hao thể lực lớn đến vậy, giờ đôi mắt hắn cũng chẳng thể nào mở ra nổi.
Không thể hiểu được vì sao lại bị đá, hắn lật người, duỗi tay ôm lấy eo cô, mắt híp híp mở. "Làm sao vậy? Đặt đồng hồ báo thức sớm như vậy làm gì?"
Hoa Chiêu nhất thời chột dạ. "Không biết, đã đặt từ mấy ngày hôm trước rồi."
Hôm nay cô còn muốn đi làm.
Ân Thiên Lãng ôm cô. "Vẫn còn sớm, ngủ thêm một chút đi."
Cả hai lại ngủ thêm một lúc nữa.
Cho đến khi Hoa Chiêu mở mắt tỉnh lại cũng đã 10 giờ.
Ân Thiên Lãng đã không còn bên cạnh, đầu giường dán một mảnh giấy nhỏ: Âm Âm, anh tới công ty. Nhớ phải ăn sáng.
Hoa Chiêu chạy nhanh xuống giường rửa mặt thay quần áo.
Thím Trương lên tầng đã nhiều lần, ruốc cuộc nghe thấy có tiếng động, mới gõ cửa hỏi. "Phu nhân, có phải hay không muốn ăn sáng? Tiên sinh nhường cho ngài phần cháo dinh dưỡng."
Hoa Chiêu đích thực cảm thấy đói bụng, nghĩ nghĩ lại thấy đằng nào cũng đã đi trễ 3 tiếng, giờ có muộn thêm thì cũng chẳng có gì khác biệt, không cần gấp gáp làm gì, mở cửa. "Được, dì nói chú Trương chuẩn bị xe, ăn xong cháu muốn đi tới Thượng Thừa. Những chuyện cháu làm mọi người không cần phải nói với anh ấy."
Thím Trương nghe lệnh đi làm.
Thong thả ung dung ăn xong bát cháo hải sản thơm phức, cuối cùng Hoa Chiêu mới cảm thấy chính mình giống như đã sống lại.
Lau lau khoé miệng, cầm lấy chiếc túi nhỏ mà Ân Thiên Lãng mua cho cô lúc đi công tác, phong tình vạn chủng mà đi ra ngoài.
Thời tiết thật đẹp, trời trong mây trắng nắng ấm áp.
Vào cái thời gian này, con đường vô cùng thoáng đãng, chẳng mất bao lâu cô liền tới Thượng Thừa.
Dẫm giầy cao gót uyển chuyển bước từng bước, đi ngang qua quầy lễ tân còn không quên chào em gái nhỏ. "Tiểu mỹ nữ, buổi sáng tốt lành!"
Dương Vân trơ mắt nhìn Hoa Chiêu lưu loát xoát thẻ vào cửa, đi vào trong thang máy, trong lòng là các loại suy đoán.
Buổi chiều ngày hôm qua thì nhìn cô vác túi về sớm, hôm nay thì nhìn cô thong thả đến muộn.
Em gái nhỏ nhìn thời gian trên máy tính, đã hơn 11 giờ rưỡi, giờ này cô còn tới đây làm gì? Đến ăn cơm trưa chắc?
Lên đến tầng 6.
"Hi, lá nhỏ muội muội, chào buổi sáng!" Hoa Chiêu cùng Thôi Diệp chào hỏi, ngồi vào vị trí của chính mình.
Thôi Diệp khoé miệng run rẩy, quay lại nhìn cô, nhỏ giọng nói. "Chị đã viết đơn xin nghỉ sao?"
"Đơn xin nghỉ? Là thứ gì?"
"Vậy chị đã nói miệng xin nghỉ sao?"
"Không có. Nói miệng như thế nào?"
"Vậy như thế này là đến trễ chị có biết không? Sẽ bị trừ lương có biết không?"
"Nghiêm trọng như vậy!" Hoa Chiêu vẻ mặt kinh hoàng hoảng sợ, rồi lại không sao cả phất phất tay mở miệng. "Trừ tiền thì trừ tiền!"
Vừa vào phòng liếc mắt liền thấy Hoa Chiêu, Đổng Vãn Lộ cười lạnh trong lòng.
Ngày hôm qua còn bị cô ta chơi cho một vố, buổi chiều còn trắng trợn táo bạo xách túi ra về sớm, hôm nay thì vô pháp vô thiên không coi ai ra gì mà vô tư đến muộn, thật đúng là tự đi tìm chết.
Buổi chiều ngày hôm qua sau khi Hoa Chiêu đã đi rồi, Đổng Vãn Lộ mới đi tìm Vương Vũ, đầu tiên là uỷ khuất không thôi kể cho hắn nghe về chuyện nước trái cây.
Vương Vũ đương nhiên là dỗ ngon dỗ ngọt nói cô không cần nóng giận, nhưng cũng không nói Hoa Chiêu không đúng.
Cô liền hỏi hắn Hoa Chiêu kia có phải hay không có hậu đài, không kiêng nể gì mà chạy về sớm?
Hắn vẻ mặt kinh ngạc, ngay lúc đó liền gọi điện thoại hỏi giám đốc Lưu Duy, nói bóng nói gió, thử hỏi xem mỹ nhân mới tới có phải hay không người của hắn.
Lưu Duy nói không phải, chỉ nói là nhìn cô trông khá thông minh đã vậy còn có nhan sắc cao, tiền lương cũng không hề yêu cầu cao, nên không nói hai lời quyết định nhận cô vào làm luôn.
Vậy nên giờ Đổng Vãn Lộ chẳng còn gì mà phải lo lắng băn khoăn, cô nhất định phải đuổi Hoa Chiêu đi, nghĩ chính mình lớn lên xinh đẹp mà kiêu ngạo, một chút cũng không để người khác vào mắt.
Cô theo Vương Vũ đã hai năm, từ là một người nhân viên nhỏ thăng nên tới chức vị tổ trưởng này cũng mới hơn một năm, tiền lương phúc lợi một chút cũng không ít.
Vương Vũ người này, bộ dáng lớn lên cũng tính là đẹp, năng lực làm việc tốt, nhưng chính là lại cực kì phong lưu.
Hiện tại hắn cũng được coi như là người trẻ tuổi đầy hứa hẹn, tiền đồ vô lượng.
Cộng thêm nàng gần đây hối thúc, hắn cũng đã đề ra ly hôn, nhưng người vợ nhà quê kia tất nhiên không đồng ý. Tuy nhiên, bọn họ ở riêng đã lâu, chuyện ly hôn chỉ là sớm muộn.
Hoa Chiêu cái người kia lớn lên chính là một bộ dáng hồ ly tinh, cô ta mà chủ động vứt vài cái ánh mắt, nào có mấy tên đàn ông chịu đựng được? Cô cần thiết phải ngăn chặn lại cái tai hoạ ngầm này.
Bất quá cô sẽ không cùng cô ta mà chính diện đối mặt, đó chính là việc làm của những kẻ ngu ngốc.
Với biểu hiện của cô ta bây giờ, cô ta cũng chưa chắc qua nổi thời gian thử việc này. Không cần thiết cùng cô ta chính diện giao phong, để rồi làm cho chính mình giống như là người hẹp hòi, cô đây có rất nhiều kiên nhẫn.
Đổng Vãn Lộ đi tới ngồi vào chỗ của chính mình, một câu vẫn chưa cùng Hoa Chiêu nói chuyện.
Hoa Chiêu cong cong khoé miệng, người này cũng coi như là không ngu ngốc!
Thời điểm 12 giờ trưa, Hoa Chiêu vẫn như cũ cùng Thôi Diệp đi tới nhà ăn.
Ân Thiên Lãng điện thoại gọi lại đây.
"Dậy chưa?" Trầm thấp giọng nói còn mang theo một chút ý cười xấu xa.
"Anh cho rằng em là heo sao? Heo cũng phải dậy ăn cơm có biết không!" Hoa Chiêu tức giận mà trả lời.
"Được, được, được, anh sai rồi, anh đảm bảo đêm nay sẽ thật khắc chế, đừng nóng giận."
"Ân....." nhìn tới vẻ mặt vô cùng bát quái của em gái nhỏ Thôi Diệp, Hoa Chiêu nhanh nhảu sửa miệng. "Anh trai à, anh không cần quá đáng, ăn quá no cẩn thận sẽ không tiêu được đâu!"
Ân Thiên Lãng bị cô chọc đến cười to, hài hước nói. "Cách xưng hộ "anh trai" này nghe rất không tồi, đêm nay Âm Âm liền kêu như vậy đi."
"Chia tay!" Hoa Chiêu quyết đoán cúp điện thoại.
"Là anh trai sao? Chị cùng anh trai quan hệ thật tốt nha! Em còn tưởng rằng bạn trai cơ." Thôi Diệp thử hỏi.
"À" Hoa Chiêu ba phải, cái nào cũng được trả lời. "Cơm hôm nay thật cứng."
"Vẫn tốt mà! Là do chị quá khắt khe. Nhà ăn cho nhân viên công sở như này là rất tốt rồi." Thôi Diêp gẩy cơm. "Chờ chị thăng lên tới chức quản lí, liền có thể đi đến nhà ăn dành cho quản lí."
Hoa Chiêu kinh ngạc. "Còn có loại phân biệt chế độ cấp bậc?"
"Thượng Thừa thật không tồi, còn có cung cấp miễn phí một ngày ba bữa cơm."
"Không biết đến khi nào em mới có thể nhảy lên tới chức quản lí để tận hưởng đồ ăn tại đó nữa?" Thôi Diệp chống cằm.
"Nhà ăn của quản lí có thực sự ngon vậy không?" Hoa Chiêu hoài nghi.
"Ngon là điều tất nhiên, nhưng cái đấy không quan trọng, quan trọng là có thể cùng Đại lão bản, nhị lão bản cùng tam lão bản ngẫu nhiên găp được."
Xem nàng vẻ mặt đầy chờ mong, Hoa Chiêu cười. "Lão bản cũng đi nhà ăn ăn cơm?"
"Vâng" Thôi Diệp trịnh trọng gật đầu. "Một tháng luôn có như vậy mấy ngày."
"Phì!!!" Hoa Chiêu nhịn không được phì cười.
"Chẳng lẽ chị không nghĩ như vậy?" Thôi Diệp hoài nghi.
"Chị? Chị lại chưa nhìn thấy qua lão bản, nghĩ làm gì."
"Là Ân Thiên Lãng đó! Xuất hiện trên TV, trên tạp chí, chị cũng phải nhìn qua rồi chứ? Tuy em đến Thượng Thừa cũng đã 2 năm nhưng chân chính nhìn thấy cũng không vượt qua đến 5 lần, có hai lần là ở bữa tiệc cuối năm đứng rất xa mà nhìn thấy." Thôi Diệp biểu hiện vẻ mặt say mê. "Thật là đẹp trai, rất có hương vị đàn ông, gương mặt kia, đường cong kia, chỉ một chữ thôi: tuyệt!"
"Không phải bảo đứng ở rất xa nhìn thấy sao? Còn nói cái gì đường cong..." Hoa Chiêu cười.
"Là hoả nhãn kim tinh đó có biết không?" Nam thần là không chấp nhận có bất kì nghi ngờ nào.
"Nhị lão bản thì sao?" Hoa Chiêu tò mò.
"Giản tổng nhưng thật ra lại thấy rất nhiều lần, dòng mỹ phẩm này thực ra là do hắn quản lí, hắn ngẫu nhiên cũng sẽ đi qua phân bộ tiêu thụ này của chúng ta. Giản tổng cũng coi như là đẹp trai, nhưng lại là loại hình tiểu bạch kiểm, em thích kiểu người như Ân tổng vậy, nhìn rất đàn ông lại cho người ta có cảm giác an toàn." Thôi Diệp lại bắt đầu dâng lên trái tim thiếu nữ mơ mộng.
"Ha ha ha ha!" Hoa Chiêu thực sự cười đến ngừng không được, Giản Tiểu Dị tên kia nếu biết ở công ty hắn bị các nữ nhân viên coi là tiểu bạch kiểm không biết sẽ biểu hiện ra sắc mặt quỷ gì. Chắc chắn sắc mặt sẽ cực kì đặc sắc, nghĩ thôi cũng thấy mắc cười.
"Còn có tam lão bản?" Hoa Chiêu bỗng nhiên cực kì hứng thú không biết các cô đánh giá như thế nào về cái tên Trần Trì mặt than kia.
"Em cũng chỉ thấy tam lão bản hơn 2 lần, đều là ở tiệc cuối năm, lại đứng quá xa nên cũng không nhìn thấy rõ cụ thể hình dáng ra sao. Hắn quản Thượng Thừa giải trí, nghe nói là người rất điệu thấp rất cao lãnh, lạnh lùng đến nỗi có thể đông chết người nữa. Có lẽ cũng chỉ có người lạnh lùng vậy mới trấn chỉnh được đám minh tinh tung tăng nhảy nhót kia. Bọn họ dù có cực kỳ đẹp trai hay vô cùng xinh đẹp, nổi tiếng kỳ thật cũng chỉ giống như những người công nhân viên mà thôi. Cơ mà trong diễn đàn của công ty Trần tổng fan đều cực kỳ cuồng và trung thành. Còn fan của Giản tổng thì tương đối hiền lành hơn."
"Ồ!" Hoa Chiêu ngầm gật gù, đúng là thần tượng là cái dạng gì, fan là cái dạng đấy. Tên Trần Trì kia đối với vợ hắn luôn khăng khăng một mực nha, còn cái tên Giản Tiểu Dị kia, chậc, tốc độ đổi bạn gái khiến người ta đúng là điếm không xuể.
"Khụ, thế còn fan của Ân tổng thì sao?" Hoa Chiêu bày ra vẻ mặt ham học hỏi, tràn đầy tinh thần tiếp thu tiến bộ.
"Fan Ân tổng chính là nhiều nhất, loại hình cực kì đa dạng. Hơn nữa Ân tổng phụ trách mục bất động sản, nam fan cũng không ít nha!" Thôi Diệp tỏ vẻ đắc ý. "Em chính là fan Ân tổng chân chính nha, tuy nhiên so sánh với hội trưởng thì vẫn rất kém."
"Còn có cả hội trưởng?" Hoa Chiêu thật sự kinh ngạc, đây là muốn xuất đạo làm minh tinh luôn sao?
"Nói cho chị một bí mật nha, hội trưởng ở tầng 23, chức vị khiến các nữ nhân viên trong Thượng Thừa khát vọng nhất! Cô ấy sau khi tốt nghiệp trong trường học liền vào luôn Thượng Thừa, tới bây giờ cũng đã được 4 năm, hiện tại là thư kí số 1 của Ân tổng, tuyệt đối là fan thâm niên trung thành nhất, cơ hồ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Ân tổng, oa oa oa thật làm người hâm mộ muốn chết!" Thôi Diệp ghen ghét mà đấm ngực.
Số 1.... giỏi nha Ân Thiên Lãng, diễm phúc quả nhiên không ít! Hung hăng chọc chọc miếng khoai tây, Hoa Chiêu đè nén dục vọng muốn ngay lập tức đi tới tầng 23.
"Công ty nhiều mỹ nữ như vậy, Ân tổng kia không cùng vị nào....sao? Ừ, em hiểu đấy!"
"Ân tổng tới công ty luôn là ở trạng thái làm việc, tục ngữ nói thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, bất quá không phải lần trước cùng với Bùi Lị Nhã truyền ra tai tiếng sao?"
Cái đó cô biết, người đại diện phát ngôn của mỹ phẩm Thượng Thừa, là minh tinh đầu bảng Nhã Ni Huệ, thuộc Thượng Thừa giải trí. Đó cũng chỉ là một chiêu lăng xê mà thôi. Cô lúc ấy còn đang ở nước ngoài, vì chuyện này cũng đã cùng Ân Thiên Lãng làm náo loạn, giận dỗi một phen.
"Hơn nữa cũng có người nói rằng Ân tổng tài đã có bạn gái." Thôi Diệp thần thần bí bí nói.
"Thật? Là ai vậy?"
"Ân tổng mỗi tháng đều sẽ đi Anh quốc một chuyến, mỗi lần đi chính là vài ngày, cho nên mọi người suy đoán hắn khẳng định là ở bên đó kim ốc tàng kiều. Tuy nhiên tháng này thế nhưng lại không có đi, mọi người lại đoán rằng không biết có phải hay không đã chia tay."
Ặc, đó là bởi vì tháng trước cô đã kết thúc kiếp sống lưu học ở nước Anh mà chạy về nước có được không! Haiz, còn tưởng có tin tức gì lớn.