Xuân Lệ nâng tay đỡ lấy cái hộp giấy: "Chị ơi, bên quầy lễ tân nói chị có bưu phẩm".
Hoa Chiêu kỳ quái, hỏi vào trong điện thoại: " Thiên Lãng, anh gửi cho em cái gì à?"
"Không có." Ân Thiên Lãng phủ nhận.
Hoa Chiêu nhìn hộp giấy, ở mặt trên cũng không có ghi người gửi đến, hỏi Xuân Lệ: "Lễ tân có nói là ai gửi không?"
Xuân Lệ gật đầu lại lắc đầu: "Không nói. Có phải là fan hâm mộ gửi không nhỉ?"
Hoa Chiêu suy nghĩ: " Có khi là vậy". Hai ngày trước cũng có fan hâm mộ gửi tới hai túi đồ ăn vặt, còn có album của mình.
Xuân Lệ mặt đầy hi vọng: "Có phải bên trong là đồ ăn không? Để em giúp chị mở ra".
Hoa Chiêu cười: "Được, nếu là đồ ăn thì sẽ cho em".
Xuân Lệ mặt mày hớn hở, đứng ở cửa xé băng dính và mở hộp ra luôn, nhưng vừa mở ra đã chợt kinh hãi, ngay lập tức đóng hộp lại.
Hoa Chiêu nghi hoặc: "Cái gì vậy?" Vươn tay đến bên chiếc hộp.
"Cẩn thận, đừng nhúc nhích!" Xuân Lệ vội vàng che hộp lại.
Ân Thiên Lãng nghe thấy tiếng động từ bên này kỳ lạ, cảm thấy có chút không đúng, vội hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Xuân Lệ né tránh Hoa Chiêu, mở hộp lên rồi cầm điện thoại của Hoa Chiêu quay cho Ân Thiên Lãng xem.
Hoa Chiêu thừa dịp cô ấy không chú ý, cũng ngóc đầu lên xem. Ở bên trong là một con rắn đã bị chặt vài đoạn và mấy cái lưỡi dao đầy máu.
Cô hít một hơi khí lạnh, tóc gáy đều dựng cả lên, trong lòng chỉ cảm thấy buồn nôn.
Trong lòng Ân Thiên Lãng không khỏi căng thẳng, thần sắc nghiêm nghị, vội vã đi ra bên ngoài: " Chú Trương, đi ra sân bay".
Chú Trương vội vàng gọi: "Ông chủ, ngài còn chưa thay quần áo".
Lúc này Ân Thiên Lãng mới phát hiện mình còn mặc đồ ngủ và đi dép lê, giao phó cho thím Trương đang đi tới: "Giúp tôi chuẩn bị hai bộ quần áo cùng giày, tôi sẽ thay trên xe".
Thím Trương nhìn bộ dạng vội vã của ông chủ, lập tức khẳng định có liên quan tới phu nhân, cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng đi.
Ân Thiên Lãng vừa đi vừa nói: "Âm Âm, không có việc gì, anh sẽ đến nhanh thôi".
Lại dặn dò Xuân Lệ: "Em dâu, bây giờ em đưa Âm Âm tới phòng em đi, không cho phép cô ấy đi ra ngoài. Anh sẽ bay chuyến đêm qua đó, tạm thời giao cô ấy cho em, nhớ phải khóa chặt cửa!"
Xuân Lệ gật đầu: "Được, ông chủ". Bộ dáng xoa tay hầm hè biểu lộ hưng phấn.
Hoa Chiêu nghe theo và cầm đồ dùng quen thuộc của mình đi tới phòng Xuân Lệ.
Xuân Lệ còn bê cái hộp kia, tự lẩm bẩm: "Đây chính là đại bổ nha, đáng tiếc bố không ở đây, nếu không sẽ đem đi ninh nhừ ngay lập tức".
Ngồi trên xe, lòng Ân Thiên Lãng nóng như lửa đốt, gọi điện thoại cho Trần Trì: "Lão tam, bây giờ lập tức liên hệ với khách sạn và đoàn làm phim cho tôi, làm tốt các biện pháp bảo vệ, nếu như Âm Âm thiếu một sợi tóc, tôi sẽ hỏi tội cậu!"
Trần Trì còn đang dỗ vợ lên giường ngủ, giờ bỗng bị cảnh tỉnh như vậy, cả người đều sững sờ.
Chu Tiêu Ngư cũng nghe được lời nói trong điện thoại, giật mình một cái từ trên giường nhảy dựng lên, mồm miệng kêu gào: "Chị Âm Âm bị làm sao thế? Anh đã làm gì chị Âm Âm?"
Làm sao tự nhiên lại thành "hắn làm gì chị Âm Âm" rồi? Trần Trì cũng mặc kệ giải thích, vội vàng gọi điện thoại cho Giản Dị muốn hỏi một chút xem chuyện gì, nhưng bên trong lại máy bận.
Đổi sang gọi cho Tần Văn Trọng, mấy hồi chuông vang lên bên kia mới kết nối, hắn giữ vững tỉnh táo: " Đoàn làm phim xảy ra chuyện gì?"
Tần Văn Trọng ban đêm uống rượu nên đi ngủ sớm, hắn bị điện thoại đánh thức, trong đầu trống rỗng: "Chuyện gì vậy Trần tổng? Đêm hôm khuya khoắt thế này rồi".
Trần Trì cũng rừng rực bốc hoả lắm chứ. Hai ngày nay Tiểu Ngư nhà hắn vẫn luôn giận dỗi hắn, chạm cũng không cho chạm. Vất vả lắm đêm nay mới có thể lừa cô ném lên giường, nhưng đại ca lại gọi điện thoại tới đây. Chưa hiểu ra làm sao đã gắt giọng lại quát lớn. Mà Tiểu Ngư bây giờ cũng không buông tha cho hắn, nói muốn đến Lâm Thành ngay lập tức.
Vì thế giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: "Bây giờ anh lập tức đi qua nhìn xem chị dâu của tôi đã xảy ra chuyện gì, rồi tranh thủ thời gian báo cáo lại cho tôi".
Tần Văn Trọng nghe xong cũng khẩn trương, lập tức mặc vào quần áo đi tìm hiểu tình huống.
Lúc này, Giản Dị đang trò chuyện cùng với Xuân Lệ, nghe xong câu chuyện cũng rất khẩn trương.
Xuân Lệ nói cho hắn biết Ân Thiên Lãng đang trên đường tới đây.
Giản Dị lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát, dặn dò Xuân Lệ: "Cũng không cho phép em chạy loạn, cùng chị dâu yên ổn đợi trong phòng, cũng không cho phép đi đâu hết".
Xuân Lệ đã đợi chờ nhiều ngày như thế ở trong đoàn làm phim, nên giờ là lúc có tinh thần nhất: "Anh biết thân thủ của em mà, cái loại rùa đen rút đầu ấy, chỉ sợ rằng hắn không đến, vừa vặn cho em luyện tập một chút!"
"Không được, hiện tại còn không biết đối phương là ai, em nghe lời, không cho phép rời khỏi chị dâu nửa bước. Anh và đại ca sẽ đến nhanh thôi."
"Oh" Xuân Lệ miễn cưỡng đáp ứng, lại nghĩ tới cái gì: "Đống rắn kia anh có ăn không? Em đã kiểm tra qua rồi, vừa mới giết không bao lâu, vẫn còn tươi mới. Hay là em bảo khách sạn đem đi ninh nhừ cho anh bồi bổ nhé. Anh đến là vừa vặn có canh ăn, đỡ cho ba em vẫn luôn ghét bỏ tấm thân yếu đuối kia của anh."
Giản Dị: "......"
Rốt cuộc bố vợ đã dạy khuê nữ của mình như nào thế? Giản Dị thở dài một hơi, cố gắng xây dựng tâm lý vững chắc cho bản thân. Xuân Lệ nhỏ bé nhà hắn tốt bụng, khó có được một lần chủ động quan tâm hắn như thế.
Vì thế nên cố gắng nhỏ nhẹ khuyên nhủ cô: "Vẫn là đừng nấu, đề phòng cảnh sát muốn giữ nó lại làm bằng chứng!"
"Ừ". Xuân Lệ cảm thấy đáng tiếc, nói thầm một câu: "Vậy thì con rắn này chết vô ích rồi".
Hoa Chiêu phun một ngụm nước ra ngoài, ngã xuống giường cười sằng sặc.
Cười cười rồi cũng cảm thấy con rắn kia chết có phần đáng tiếc, cảm giác khẩn trương khi vừa nãy nhìn thấy chủng loại kia cũng dần dần tan thành mây khói.
Tần Văn Trọng tới hỏi tình hình, cũng không dám trì hoãn, việc này có thể coi là lớn cũng có thể là nhỏ, ai cũng không biết là đùa ác hay là uy hiếp đe dọa, lập tức gọi điện thoại báo cáo cho Trần Trì.
Trần Trì thần sắc ngưng trọng: "Trước hết anh bảo khách sạn và đoàn làm phim tăng cường bảo vệ, đại ca tôi đang chạy tới, chờ cậu ta đến rồi tính".
Giản Dị ở rất gần với sân bay nên khi Ân Thiên Lãng đến thì hắn đã lấy vé máy bay.
"Đại ca, em đã liên hệ với Nghiêm Cảnh Thâm bên phía Lâm Thành rồi".
Ân Thiên Lãng gật đầu.
Hai người bọn họ mất một tiếng đồng hồ bay trong đêm để đến khách sạn.
Hoa Chiêu và Xuân Lệ mỗi người dựa vào một bên cạnh giường đang ngủ say.
Xuân Lệ mở cửa, bị Giản Dị hung hăng trừng mắt.
Cô gãi gãi đầu không biết chuyện gì xảy ra, vị hôn phu này tâm tình càng ngày càng âm tình bất định.
Suốt đoạn đường này sắc mặt Ân Thiên Lãng đều chưa từng thả lỏng. Một lần nữa mở cửa phòng ra, cầm lấy đồ đạc, rồi trực tiếp bế Hoa Chiêu từ trên giường ôm đi.
Đại khái trước đó đúng là có phần bị hù dọa, nên hắn vừa ôm cô lên, Hoa Chiêu đã theo phản xạ có điều kiện mà giật mình sợ hãi một phen.
Tim hắn cũng vì thế mà thắt chặt, vội vàng trấn an cô: "Là anh, đừng sợ Âm Âm."
Hoa Chiêu hơi hé mở mắt "ưm" một tiếng, cả người trầm tĩnh lại, yên ổn tựa ở trong lòng của hắn.
Hôn trán của cô, hắn ôm cô đến căn phòng mới đặt.
Bên này Giản Dị còn đang lên mặt giáo huấn Xuân Lệ: "Vừa rồi, hỏi cũng không hỏi thế mà đã mở cửa rồi, có phải em thiếu thông minh không thế?"
Xuân Lệ hai mắt tỉnh táo: "Đúng nha, bố em cũng hay nói thế "..
(Tuyệt vời: Quỳ =))))))
Giản Dị đỡ trán, bình ổn lại sắc mặt: "Cho nên, nếu như người gõ cửa là cái kẻ đưa cái hộp kia thì em định xử lý thế nào? "
Xuân Lệ không sợ hãi chút nào, dáng vẻ đương nhiên: "Vậy trước hết em sẽ trực tiếp đấm một quyền vào mặt hắn, ngay sau đó gạt chân quật ngã hắn, ba giây đồng hồ liền chế ngự hắn!"
Giản Dị hít một hơi thật sâu, từ bỏ việc dạy dỗ, đi ngủ.
"Ơ, không đưa". Xuân Lệ chuyển dời sự chú ý sang túi đồ ăn vặt mà hắn mua được ở sân bay lúc chờ Ân Thiên Lãng.
Giản Dị làm như không nghe thấy, không cởi áo nằm uỵch xuống giường vờ ngủ.
Xuân Lệ do dự mãi, vẫn luôn nhìn đống đồ ăn vặt, cuối cùng quyết định sáng mai lại ăn.
Quay đầu ngơ ngác nhìn hắn: "Em ngủ chỗ đó?"
Trong lòng Giản Dị có âm mưu mờ ám, nhưng bên ngoài mặt vẫn biểu lộ chững chạc đàng hoàng, "Anh đã hỏi rồi, không còn phòng trống nữa. Nếu không, chúng ta ngủ cùng nhau?"
Xuân Lệ không chút nghĩ ngợi chỉ lắc đầu: "Bố em đã nói, khi chưa kết hôn thì không thể ngủ chung giường".
"Vậy chúng ta ngày mai lập tức kết hôn".
"Vậy thì ngày mai ngủ tiếp".
"Không sao, bố em sẽ không biết".
"Vậy em qua phòng chị Chiêu ngủ."
"Không được, không an toàn".
"Em không sợ".
"Lại đây! Đừng ép anh dùng vũ lực!"
"A!" Một tiếng hét thảm.
Giản Dị bị đạp một cước xuống giường chưa đến 1 giây.
(TV: này thì bạo lực gia đình:)))
...
Sáng sớm hôm sau, Hoa Chiêu nhất quyết muốn đi đến phim trường, hôm nay là ngày quay cuối cùng của cô.
Ân Thiên Lãng không lay chuyển được cô nên tự mình cùng với cô đi đến phim trường.
Đi đến đại sảnh tầng một, đại đội trưởng cảnh sát hình sự Lâm Thành- Nghiêm Cảnh Thâm đã tự mình mang theo mấy người cấp dưới đi tới, đi cùng còn có một mỹ nữ trẻ tuổi.
Giản Dị đi lên trước vỗ xuống bả vai Nghiêm Cảnh Thâm chào hỏi: "Đã lâu không gặp".
Nghiêm Cảnh Thâm cũng cười đánh Giản Dị một quyền.
Ân Thiên Lãng dắt Hoa Chiêu khách khí nói: "Làm phiền Nghiêm đại đội trưởng tự mình dẫn người tới rồi, Ân mỗ vô cùng cảm kích".
Nghiêm Cảnh Thâm nhìn thoáng qua đôi vợ chồng son: "Ân tổng khách khí, chúng ta cũng coi như là bạn bè cũ, huống hồ là lại xảy ra chuyện như vậy ở trong khu tôi quản lý, Nghiêm mỗ càng không thể đẩy cho người khác".
Mỹ nữ ôm cánh tay ở phía sau đợi một hồi, thấy không ai quan tâm đến mình thì có chút buồn bực mà tiến lên đẩy Giản Dị một cái, mắng: "Đây là thật lòng của anh á? Nhìn thấy tôi mà còn chả cất tiếng chào hỏi lấy một câu."
Giản Dị cười đến cà lơ phất phơ: "Tôi còn tưởng ai chứ? Nhìn thấy thật quen mắt mà chẳng dám nhận, à hoá ra là Triển Nhan Chân nhà chúng ta. Đúng là con gái lớn lên thay đổi 180 độ, càng lớn càng xinh đẹp!"
"Cắt!" Triển Nhan Chân giễu cợt: " Còn tôi thì thấy anh một chút cũng không thay đổi! Nói chuyện vẫn ngọt xớt như xưa."
Cô ta lại ngắm nghía Xuân Lệ bên cạnh hắn một chút: "Đổi sang loại khẩu vị này từ lúc nào rồi? Không giới thiệu à?"
Giản Dị nhíu mày lại, che chắn Xuân Lệ, trịnh trọng tuyên bố: "Đây là vị hôn thê của tôi, Xuân Lệ".
"Phì!" Triển Nhan Chân cười ra tiếng: "Vị hôn thê? Thật hay giả! Xuân Lệ nào? Trong nhà cô ấy sao lại đặt tên tùy tiện như vậy chứ!"
Hoa Chiêu nghe xong cảm thấy có hơi khó chịu trong lòng. Triển Nhan Chân này từ nhỏ đến lớn đều để cô cảm thấy không thể nào thích cho nổi.
Cô quay mặt đi nơi khác, âm thanh không lớn không nhỏ: " Thật cho rằng bản thân mình hễ nhoẻn miệng cười là có thể khuynh đảo chúng sinh đấy? Mặt to xấu tính đến bây giờ còn không chữa khỏi."
Triển Nhan Chân nghe xong liền nổi giận tam bành, nhưng từ hồi ở trường học cho tới bây giờ cô vẫn luôn bị Hoa Chiêu đánh bại, cũng không muốn cứng đối cứng với cô ta.
Giậm chân một cái nhìn về phía Ân Thiên Lãng: "Ân đại ca, anh nhìn xem!"
Ân Thiên Lãng lại không nhìn cô ta, chỉ chú tâm với Nghiêm Cảnh Thâm: "Rất xin lỗi, vợ của tôi chút nữa còn phải đi quay phim. Chúng ta vẫn nên tìm một chỗ để tiến hành điều tra vụ án được chứ?"
Nghiêm Cảnh Thâm gật đầu.
Mọi người cùng nhau đi tới phòng Hoa Chiêu, cảnh sát tiến hành thẩm vấn ghi chép vụ án kỹ càng.
Tình huống cũng không phức tạp, chỉ là có người uy hiếp đe dọa, hỏi cung rất nhanh.
Mấy người thuộc hạ của Nghiêm Cảnh Thâm liếc mắt nhìn nhau, còn tưởng rằng là vụ án lớn hay trọng án gì đó mà làm như lở đất long trời lên vậy.
Ân Thiên Lãng muốn cùng Hoa Chiêu đến phim trường.
Hắn mắt nhìn Nghiêm Cảnh Thâm, quay người bàn giao cho Giản Dị: "Bên này giao cho cậu, nhất định phải hỗ trợ nghiêm đại đội trưởng tìm ra kẻ kia".
Giản Dị gật đầu: "Yên tâm".
Hoa Chiêu đi được vài bước thì quay đầu lại: "Xuân Lệ, muốn đi cùng chị không?"
Xuân Lệ xoay mặt nhìn Giản Dị, Giản Dị sờ sờ đầu cô: "Tạm thời em ở chung một chỗ với chị dâu đi, làm xong việc anh sẽ đi tìm em".
"Ừ" Xuân Lệ gật đầu, đi ngang qua Triển đại tiểu thư mà đến bên Hoa Chiêu.
Không biết làm sao mà chân lại mất thăng bằng, Xuân Lệ lập tức có chút lảo đảo, một cước liền dẫm lên chân Triển Nhan Chân.
"A!" Sau đó là tiếng rít lên của Triển Nhan Chân.
Xuân Lệ in vết chân đen xì trên đôi giày trắng của Triển Nhan Chân, thấy vậy xấu hổ cười: "Xin lỗi ạ." Cũng không dừng lại lâu mà đi theo Hoa Chiêu xuống tầng.
Giản Dị giả bộ như chẳng hề hay biết, kéo Nghiêm Cảnh Thâm bàn chuyện.
Mấy người cấp dưới ở cạnh bên nhịn cười đến nội thương, Triển đại tiểu thư này là cần phải giáo huấn.
Tác giả có lời muốn nói: Phải, ta gửi cho nữ chính lưỡi dao...