Trên xe Trần Trì tràn ngập tiếng nói tiếng cười, cái gọi là "ba người phụ nữ thêm một con vịt thì thành cái chợ" thì chính là như này đây.
Hai người đàn ông ở hàng phía trước lặng im không một tiếng động, Xuân Lệ vẫn như cũ một mực yên tĩnh, Hoa Chiêu rất hứng thú vừa cổ vũ vừa nghe Chu Tiểu Ngư nói, thỉnh thoảng lại chêm vào một vài câu.
Cho nên, không khí vui vẻ này 99% là do Chu Tiểu Ngư tạo ra.
Sau đó Chu Tiểu Ngư bắt đầu đề xuất muốn qua nhà nữ thần ở, Xuân Lệ cũng rất vui vẻ gật đầu theo, nhưng hàng phía trước lại ngồi không yên.
Ân Thiên Lãng đã sớm nhìn ra Hoa Chiêu đang mệt mỏi, mấy ngày nay vẫn luôn ngủ không đủ giấc, trên đường đi đã ngáp không biết bao nhiêu lần rồi.
Hắn trầm mặt liếc mắt trao đổi với Trần Trì.
Trần Trì cũng không muốn phòng không gối chiếc(1), tranh thủ thời gian khuyên bà xã: "Chị Âm Âm vừa mới trở về, trong khoảng thời gian này quay phim ngày đêm cũng vất vả, em trước hết để cho chị nghỉ ngơi hai ngày đi."
(1) phòng không gối chiếc: chỉ có một mình.
Xuân Lệ ở bên hiểu chuyện, ra sức gật đầu, Chu Tiểu Ngư quẹt miệng không nói gì.
Hoa Chiêu cũng cảm thấy rất mệt mỏi, bây giờ cả người hoàn toàn thả lỏng nên càng muốn nằm trên giường.
Cô sờ sờ tóc Xuân Lệ: "Xuân Lệ nhà chúng ta đánh quyền trông rất "đẹp trai", có thể dạy chị được không?"
Xuân Lệ cao hứng gật gật đầu.
Chu Tiểu Ngư di chuyển bờ mông.
Hoa Chiêu nhìn ở trong mắt, xoay mặt đề nghị: "Tiểu Ngư là thông minh nhất, em đi theo Xuân Lệ học quyền pháp rồi lại về dạy cho chị có được không?"
Chu Tiểu Ngư đã xem qua video Xuân Lệ đánh quyền do Hoa Chiêu gửi đến, rất hâm mộ, hiện tại cầu còn không được: "Được, được!"
"Được rồi, Tiểu Ngư ngoan ngồi dịch lại đây, trước hết em trao đổi với Xuân Lệ xem có muốn đến võ quán để bái sư không."
Chu Tiểu Ngư cao hứng bừng bừng dịch đến đổi chỗ cho Hoa Chiêu, quay mặt sang nhìn Xuân Lệ: "Xuân Lệ muội muội, từ nhỏ chị đã mơ ước mình có võ công, gặp chuyện bất bình thì rút sao tương trợ...."
Hoa Chiêu thõa mãn tựa lên cửa sổ chợp mắt.
Trần Trì nhìn đại ca bên cạnh đang nhắm mắt dưỡng thần thì nội tâm thầm kêu khổ không thôi.
...
Ở trong một chiếc xe khác.
Giản Dịch mở cửa lái phụ muốn đi lên.
"Ngồi ở đâu vậy? Ngồi ở đây này."
Giản Dịch trong đầu vang lên còi báo động, hai chân khống chế không cho chính mình quay lưng bỏ chạy.
Âm thanh phía sau tràn đầy bực bội: "Làm gì mà lề mề vậy?"
Giản Dịch tuyệt vọng liếc nhìn Tiểu Kiều, ngồi vào chỗ phía sau.
"Chú, sao chú lại tới đây?"
"Không phải hôm nay Xuân Lệ trở về sao? Cậu Đại Lực gì đó ngồi ở đằng trước kia đến đón tôi."
"Xuân lệ đang ở trên xe Tam đệ, vừa lái đi rồi."
"Ừ, tôi đây coi như đến đón cậu. Đi thôi!"
"Yes Sir!" Kiều Lục khởi động xe.
Ba Xuân Lệ nhìn thoáng qua Giản Dịch ngồi dựa vào cánh cửa, dạy bảo chân thành.
"Đứng như tùng, ngồi như chuông(2). Cậu nhìn xem cậu ngồi thành kiểu gì kia, sống lưng phải thẳng tắp, bả vai giữ thăng bằng!"
(2) Đây là một câu thành ngữ về tư thế cơ thể. Câu đầy đủ của nó là: Lập như tùng, tọa như chung, hành như phong, ngọa như cung". Nghĩa là: Đứng (thẳng) như cây tùng, ngồi (vững) như cái chuông, đi (nhẹ) như gió, nằm (cong) như cánh cung.
Giản Dịch thận trọng dè dặt, sống lưng thẳng tắp.
"Ừm, thân thể của cậu và tố chất của cậu đúng là giống y như nhau, cũng may còn nghe lời. Đợi lát nữa trở về võ quán, phải luyện tập kiến thức cơ bản cho thật tốt, cũng chẳng trông cậy vào cậu có thân thủ tốt, chỉ là muốn rèn luyện gân cốt, thân thể cường tráng cho cậu. Chứ như tấm thân thể như bây giờ của cậu, xì! Làm sao có thể cùng Xuân gia nhà chúng ta khai chi tán diệp(3)!"
(3) Khai chi tán diệp: khai hoang,khánh thành,... Ý ở đây là mở rộng chi nhánh,..., làm ăn thành công.
Lái xe Tiểu Kiều hai mắt nhìn thẳng phía trước, trong nội tâm thì cười ha hả.
Giản Dịch trong nội tâm đã đem Trần Trì chặt thành nhiều mảnh, ngoài miệng thì cười ha hả đáp lời: "Cha nói rất đúng."
Bố Xuân Lệ dựng râu trừng mắt: "Gọi quá sớm!"
Giản Dịch ngay lập tức đổi giọng: "Sư phụ đại nhân giáo huấn rất đúng."
Ông Xuân khinh bỉ: "Tôi cũng không có học trò yếu như cậu, một chút cũng không đánh được! Có cái Tiểu cái gì Kiều so với cậu còn cường tráng hơn!"
Giản Dịch hít sâu một hơi, bảo trì mỉm cười, "Chú!"
Ngoài miệng tươi cười nhưng trong nội tâm đã sớm lệ chảy thành sông, âm thầm gào thét: "Xuân Lệ! Mau tới cứu phu quân đi!"
...
Lâm Thành.
Tên nghi phạm kia quả nhiên đã chặt hai đoạn đầu rắn. Trong phòng bệnh của bệnh viện, gã thanh niên nằm trên giường bệnh tiếp nhận thẩm vấn điều tra, trên mặt hắn lộ ra biểu tình hoảng sợ, lời nói lung tung lộn xộn, lòng vòng cả hồi lâu, cuối cùng người thẩm vấn cũng đã hiểu rõ được toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra.
Bùi Lị Nhã càng không có bất kỳ kháng cự nào, một năm một mười khai hết tất cả, huống chi Từ Lâm còn có mặt ở đây, cho dù cô không nói thì cũng cô ta cũng nói.
Cha mẹ của nghi phạm đưa ra chứng nhận là con trai mình có vấn đề về tinh thần, không thể tự khống chế được hành vi của mình.
Nhưng bác sĩ lại đưa ra giám định rằng bệnh nhân là mắc chứng tâm thần gián đoạn, ở lúc gây án khi ấy thần trí của bệnh nhân hoàn toàn bình thường, có thể chịu trách nghiệm vì hành vi mà mình đã gây ra.
Cha mẹ nghi phạm nản lòng thất vọng với con trai của mình, từ lâu ở trong nhà mọi người cũng không có quản hắn, cũng chỉ còn cách chấp nhận và tuân theo phán quyết.
Bùi Lị Nhã có hành vi xúi giục nghi phạm gây án, nhưng cuối cùng không có tạo thành thương tổn trên thực tế, hơn nữa trong quá trình đã có sự hối cải, nên phán định hành vi không cấu thành phạm tội, nhưng cũng bị giam giữ mấy ngày nên nhận không ít khổ sở.
Sau khi cô ra ngoài thì cũng không ai làm khó cô.
Trần Sâm Lâm gọi điện thoại đến thúc giục cô mau nhanh đến quay nốt cách cảnh quay, còn oán giận hai câu, nói có chuyện gì quan trọng mà còn làm Trần tổng phải tự mình gọi điện thoại đến xin nghỉ giúp chứ.
Nhân viên làm việc cũng vẫn biểu hiện ra thái độ bình thường như mọi ngày đối với cô, chỉ cho rằng nhiều ngày như vậy là cô có lịch trình khác mà thôi.
Trong lòng cô cảm thấy quá kỳ lạ, chuyện của cô, thế nhưng không có bị công khai ra ngoài, thậm chí công ty còn nghĩ một lý do thật tốt để thoái thác giúp cho cô.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Rất nhanh, 《 Tiêu Hành Phong Vân 》 đã đến ngày đóng máy.
Hơn nữa, bộ phim này là vừa quay vừa chỉnh sửa song song nên chỉ sau một tháng đóng máy, hậu kỳ chế tác của toàn bộ phim cũng đã hoàn thành.
Một số đài truyền hình nắm bắt được tin tức thì nhanh chóng muốn ký kết hợp đồng mua bản quyền, phát sóng vào khung giờ vàng, đồng thời có thêm thật nhiều video quảng cáo trên trang chủ.
Dẫu vậy, đầu tháng sáu, mỹ phẩm Thượng Thừa bỗng nhiên tuyên bố đã thay đổi người đại diện phát ngôn cho thương hiệu, người đại diện lần này là một thần tượng đang nổi tiếng Uông Nhã Minh, mong mọi người hãy tiếp tục ủng hộ.
Về mặt khác, cũng có một vài vị tự xưng là tiểu đạo tin tức đã đưa tin rằng Bùi Lị Nhã và Giải trí Thượng Thừa chuẩn bị chấm dứt hợp đồng, mang theo người quản lí của mình đầu quân sang công ty Kỳ Vệ.
(Tiểu đạo tin tức này là chỉ mấy bloger bát quái ý. Đọc mấy tin này cũng rất thú vị)
Hoa Chiêu về nhà nghỉ ngơi hai ngày, thật ra là ăn ngon uống tốt, nên cũng chẳng để ý đã ngủ hết hai ngày.
Khoảng thời gian trước ở đoàn làm phim kia, mỗi ngày đều phải dậy từ sớm để trang điểm thay trang phục hoá trang. Buổi tối lại có không ít cảnh diễn vào ban đêm, chẳng thể nào nghỉ ngơi cho tốt, cân nặng đều giảm xuống tận 1,5 kg.
Gầy 1,5 kg chính là lúc người nào đó ôm cô, đôi bàn tay không thành thật chạm lên nơi nào kia sau đó đưa ra được đến kết luận.
Cô không tin, lúc ấy còn bật dậy rời giường đi tìm chiếc cân điện tử ở trong nhà, vừa đứng lên thì đúng thật, gầy 1,7 kg.
Người nào đó trưng ra cái vẻ mặt đau lòng, rồi lại giấu không được đắc ý, lại duỗi tay ước lượng, miệng lầm bầm làu bàu, "Thiếu mất hai lạng phỏng chừng chính là nơi này. Ngày mai để thím Trương hầm canh đu đủ ngon ngọt bồi bổ trở lại, uống trong vòng một tháng."
Cô cảm thấy ngạc nhiên, thật là không thể không phục.
Lại nghi ngờ mà nhìn hắn, "Sao em cảm thấy anh bây giờ đặc biệt giống một tên "đạo tặc hái hoa" đã duyệt qua vô số người. Anh mau khai rõ ra cho em, trước em rốt cuộc anh có người khác không?"
"Em không biết?" Vẻ mặt Ân Thiên Lãng lộ biểu tình kì lạ.
"Biết gì?"
"Là ở lần đầu tiên."
"Hửm?"
Trên mặt Ân Thiên Lãng khó có dịp hiện lên chút xấu hổ, còn có.........Xấu hổ buồn bực.
Hoa Chiêu híp mắt hồi tưởng lại.
Lần đầu tiên hôn môi là sinh nhật hắn, cô hôn trộm hắn.
Lần đầu tiên "lăn" giường là hắn vượt biển bay đến, đêm hôm khuya khoắt gõ vang cửa phòng cô, cô cất lời cầu hôn hắn, sau đó hắn đeo nhẫn lên giúp cô.
Buổi đêm hôm ấy, cô chỉ nhớ rõ sự đau đớn của lần đầu tiên, rồi sau đó là những cảm giác tuyệt vời, còn có chuyện gì khác xảy ra nữa sao?
Cô lắc đầu, "Không biết, lần đầu tiên có chuyện gì sao?"
"Khụ, đó là lần.......anh làm nhanh nhất. Bởi vì quá kích động, còn có........Không có kinh nghiệm."
Hoa Chiêu sửng sốt, sau đó thì "Phì" cười ra tiếng.
Cô đúng là chẳng có chút ấn tượng nào với chi tiết nhanh hay chậm này, lần đầu tiên lúc ẩy chỉ nhớ rõ sự đau đớn.
Người chủ động thì đúng là cô thật, nhưng cô nào có biết sẽ đau như vậy, mới vào một chút thì đã chịu không nổi. Cô vẫn luôn liều mạng đẩy hắn ra, không cho hắn đi vào, loay hoay cả hồi khiến cho hắn thở hồng hộc, mồ hôi đầy đầu.
Cuối cùng dỗ giành khiến cho cô phân tâm, rồi nhân lúc cô không chú ý thì đi vào thật nhanh. Lúc ấy cô đau muốn chết, tay chân miệng đều căng chặt, khi đó nào có còn quan tâm đến hắn nhanh hay chậm chứ.
Đêm đó, lần thứ hai, lần thứ ba cô đều đặc biệt nhớ rõ, bởi vì dần dần thích ứng mà cảm thấy thích thú, cô chỉ cảm thấy bọn họ phù hợp tựa như thiên y vô phùng, vô cùng hài hoà.
天衣無縫 Thiên Y Vô Phùng: Nghĩa đen là áo tiên không một đường may.
Nghĩa bóng là những gì tự nhiên chưa có tác động của con người đều hoàn hảo và hoà hợp với tổng thể.
Hoa Chiêu ngẩng mặt, chớp đôi mắt long lanh nhìn hắn, "Nhanh ra sao?"
Bên tai Ân Thiên Lãng đỏ lự, nheo mắt vẻ mặt nguy hiểm mà nhìn cô, "Thử rồi sẽ biết?"
Vẻ mặt Hoa Chiêu khiêu khích, "Anh Thiên Lãng, không được quá nhanh đâu đó!"
Có thể nhẫn lại nhưng không thể nhẫn nhục, giờ còn không nhào đến thì làm sao lấy lại quyền uy?
Ân Thiên Lãng tự mình ra trận, khí thế vô cùng mà mạnh mẽ trấn áp tiểu yêu tinh dám coi thường phu quân nhà mình.
Sau một trận chiến khiến đất rung núi dịch, vị sơn đại vương nào đó từ trên cao nhìn xuống, thấy tiểu yêu tinh nhà mình vô lực mềm nhũn thở dốc không ngừng thì trưng ra vẻ mặt thoả mãn, "Đừng tuỳ tiện khiêu khích địa vị của phu quân ở trên giường."
Đôi mắt tiểu yêu tinh quyến rũ long lanh như muốn ngâm ra nước, "Ở dưới giường thì được?"