Nữ Vương Đại Nhân

Chương 47



#Edit: Tuyệt Vời!

~~~~~~$~~~~~~~

Ở ngay lúc hai người quấn chặt lấy nhau thì bỗng có một cuộc điện thoại gọi đến, người gọi đến không ai khác chính là Tần Văn Trọng.

Hoa Chiêu thở lay lắt, cả người mền nhũn không còn sức lực nên người nhận điện thoại vẫn là Ân Thiên Lãng.

Giọng nói tất nhiên chẳng thể nào dễ chịu cho được, "Có chuyện gì?"

Tần Văn Trọng giật thót, "Ân tổng?"

"Ờ."

"Hoa Chiêu có đó......không?"

Ân Thiên Lãng nhìn Hoa Chiêu mặt mày ửng hồng ghé trong lồng ngực mình, lập tức muốn dập máy.

Hoa Chiêu lườm nguýt hắn một cái, đoạt lại di động, "Alo!"

Lắng nghe một tiếng "alo" này, thật làm người ta có phần suy nghĩ sâu xa, âm cuối có chút thỏ thẻ nói không ra hơi, nếu không nghe kỹ thì cũng chẳng thể nào phát hiện ra.

Làm một người từng trải, Tần Văn Trọng lại cẩn thận nhớ lại cảnh Ân tổng nói chuyện với giọng khó chịu vừa ban nãy, thì lập tức bừng tỉnh, không phải mình đã quấy rầy đến người ta đi?

Ho nhẹ một tiếng, "Ngày mai bắt đầu quay quảng cáo cho Minh Châu, đến công ty trước 9 giờ sáng."

"Đã biết."

Nhận được câu trả lời, Tần Văn Trọng vội vàng cúp điện thoại.

Ân Thiên Lãng nhìn chằm chằm đôi mắt cô, thong thả đẩy mạnh, "Chuyện gì thế?"

Cô kìm không được khẽ rên rỉ ra tiếng, "Ngày mai đến công ty quay quảng cáo."

"Với ai?" Hắn khắc chế không dùng quá nhiều sức.

"Không biết, có lẽ một người."

"Tốt nhất là như thế." Trong lòng vừa lòng, hắn bắt đầu phập phồng mà đẩy nhanh hơn.

Cô có phần chịu không nổi tần suất động tác của hắn, rất nhanh cả người đều xơ lụi, không chút sức lực oán giận, " Đồ bụng dạ hẹp hòi."

...

Sáng sớm ngày hôm sau, Ân Thiên Lãng cả thể xác và tinh thần đều vô cùng thoải mái mà rời giường.

Từ khi Âm Âm trở lại An Thành thì hắn cảm thấy sinh hoạt lại trở nên mỹ mãn, nhìn cái gì cũng thuận mắt hơn nhiều.

Hoa Chiêu cũng giãy giụa ngồi dậy, trên người quấn chiếc chăn mỏng.

Hắn đang kéo tủ quần áo ra để tìm đồ mặc, quay đầu lại thì nhìn thấy cô vợ nhà mình đang ngồi bần thần trên giường, vì thế lập tức đòi cô phải chọn áo sơmi cho mình.

Hoa Chiêu vừa ngủ dậy, vẻ mặt đăm đăm khó chịu, tức giận lườm hắn một cái, "Lúc em không ở đây chẳng phải anh vẫn ăn mặc tốt đấy thôi?" Còn cả một đống áo sơmi đen với trắng, khác nhau chỗ nào mà chọn!

Ân Thiên Lãng nhìn tủ quần áo rồi lại quay đầu nhìn cô, thật cẩn thận hỏi, "Hôm nay em mặc gì?"

"Cái nào thoải mái thì mặc." Dù sao đến công ty cũng phải thay quần áo để quay quảng cáo.

"Ồ." Ân Thiên Lãng tự nhận mất mặt, không nói thêm nữa.

Hoa Chiêu thấy hắn hiếm khi có bộ dáng tội nghiệp như vậy, liệu có phải ngữ khí mới vừa tỉnh dậy của mình đã quá kém rồi hay không, mềm giọng nói, "Áo thun quần jean."

Ăn sáng xong thì cùng nhau đi đến Thượng Thừa.

Hai người đều mặc trên mình một bộ áo thun quần jean, tay trong tay tiến vào công ty.

"Mọi người buổi sáng tốt lành."

Vẫn luôn luôn trầm ổn, khí phách ở trước mặt mọi người, Ân Thiên Lãng dường như vì để hợp với bộ quần áo trên người mình mà chủ động gật đầu chào hỏi cấp dưới.

Mấy người quản lý của các bộ phận đang đứng trước cửa thang máy suýt thì không nhận ra, mới vừa thấy còn chợt tưởng rằng đây là cặp đôi minh tinh nào đã công khai tình yêu, ăn mặc một đen một trắng cặp đồ đôi, không hề kiêng dè ở trước mặt mọi người như vậy.

Nhìn kỹ lại, hoá ra là ông chủ của mình và vị minh tinh dạo gần đây đang rất nổi tiếng Hoa Chiêu, không đúng, hẳn là bà chủ.

Vội vàng chào hỏi, "Ân tổng, Ân phu nhân!"

Tâm tình Ân Thiên Lãng đúng là rất vui vẻ, khoé miệng rõ ràng đều hơi vểnh lên.

Cấp dưới bọn họ thế nhưng cảm thấy ông chủ hôm nay vô cùng thân thiện, phá lệ khiến cho người ta cảm thấy giống như có ảo giác tắm mình trong gió xuân vậy.

Hoa Chiêu bất động thanh sắc lia mắt qua khuôn mặt của từng người, khoé miệng cong cong, cười đến kinh tâm động phách, "Lưu tổng, Vi giám đốc, đã lâu không gặp."

Có người chưa gặp qua Hoa Chiêu, nhìn thấy cô cười như vậy tức khắc nhìn xem đến ngây ngẩn, lại cuống quýt dời đi tầm mắt.

Lưu Duy thụ sủng nhược kinh, "Hoa.......Ân phu nhân!"

Vi Chính cũng nhỏ giọng gọi một tiếng, "Ân phu nhân!", thân thể không tự giác lùi về phía sau Lưu Duy.

Ân Thiên Lãng nheo mắt, liếc nhìn khoé miệng cong cong của Hoa Chiêu một cái.

Thang máy đến, Ân Thiên Lãng ôm lấy eo Hoa Chiêu bước vào trong thang máy, mọi người ở bên ngoài hai mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn vẻ mặt âm trầm sa sầm xuống của Ân tổng, ai cũng không dám bước thêm một bước đi vào.

Cửa thang máy đóng lại, Ân Thiên Lãng ấn tầng số 15 giúp cô.

"Hai người vừa nãy là ở bộ phận mỹ phẩm?"

"Ừ."

"Người họ Vi kia là làm sao?"

Hoa Chiêu khó hiểu, "Làm sao là làm sao? Đồng nghiệp cũ."

Ân Thiên Lãng nhíu máy, "Âm Âm."

Hoa Chiêu thở dài, xoay người đối mặt với hắn, ấn ấn cơ ngực như ẩn như hiện dưới lớp chiếc áo thun màu đen của hắn, "Anh không biết vợ anh người gặp người thích sao? Quỷ hẹp hòi."

Rất nhanh đã đến tầng 15, cửa thang máy mở ra.

Hoa Chiêu nhấc chân định đi ra, nhưng vòng tay của Ân Thiên Lãng lại siết chặt lấy eo cô, không chịu buông ra, giơ tay ấn tầng 23.

Hắn ôm chặt, "Chúng ta vẫn chưa nói xong."

Hoa Chiêu trợn mắt trắng, "Được, anh tiếp tục."

Ân Thiên Lãng trịnh trọng ra chỉ thị, "Không được tuỳ tiện cười với mấy người không liên quan."

Hoa Chiêu không chút khách khí đẩy hắn một cái, "Về sau bớt đi cùng với tên Trần Trì kia đi, có độc, lây bệnh."

Ân Thiên Lãng chán nản, "Vừa rồi em cười với người ta như thế làm gì?"

"Không phải bình thường em vẫn luôn cười như thế à?"

"Không phải, em chỉ cười như vậy đối với mình anh."

"Ân Thiên Lãng!" Lông mày Hoa Chiêu nhếch cao, trong ánh mắt bắt đầu xuất hiện chút tức giận.

Thang máy dừng lại tại tầng 23.

Hoa Chiêu đè lại cửa thang máy, mắt hạnh lạnh lùng, "Đi ra ngoài."

Ân Thiên Lãng không dám lên tiếng, mặt mày tối sầm đi ra khỏi thang máy, đi đến cửa lại nhịn không được quay đầu lại nói: "Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh."

"Ừ." Hoa Chiêu miễn cưỡng ậm ừ trả lời lại hắn.

Cuối cùng Hoa Chiêu cũng thoát khỏi tên gia hoả càng ngày càng dính người của nhà mình kia, một lần nữa trở lại tầng 15.

Tần Văn Trọng đang ngồi ở trên sôpha đối diện với cửa thang máy trong đại sảnh, vừa uống trà vừa chờ đợi cô.

Nhìn thấy cô tới, đứng dậy báo cho cô, "Trong một tuần này có không ít thương hiệu muốn mời cô làm người đại diện quảng bá cho họ, tôi đã lên danh sách, sau khi sàng lọc kỹ càng thì còn hai cái tên, cô nhìn xem."

Bước chân Hoa Chiêu không dừng, "Không cần nhìn, bọn họ nguyện ý chờ thì để cho bọn họ chờ. Minh Châu chưa thành công nổi danh thì tôi không tiếp nhận thương hiệu nào khác."

Tần Văn Trọng sửng sốt, tiếp tục nói, "Trần tổng đang đợi cô."

Hoa Chiêu gật đầu, "Tôi cũng đang muốn tìm hắn."

Đi đến gặp Trần Trì, vừa lúc Giản Dị cũng có mặt.

Công việc hôm nay là quay quảng cáo cho bộ sản phẩm son môi Minh Châu.

9 giờ sáng, mỹ phẩm Thượng Thừa đã công bố sắp ra mắt bộ sản phẩm trang điểm cao cấp hoàn toàn mới với tên gọi: Minh Châu.

Người đại diện cho thương hiệu lại đúng là nhân vật đang vô cùng hot trong khoảng thời gian gần đây Hoa Chiêu, cũng vừa vặn là bà chủ phu nhân của Thượng Thừa.

Giản Dị đưa cho cô một phần nội dung quảng cáo, "Đọc trước xem. Chuẩn bị một chút đợi lát nữa sẽ bắt tay vào quay."

Hoa Chiêu đọc kịch bản, nhíu mày, "Chưa đạt, điểm nhấn chưa đủ để làm nổi bật sản phẩm."

Giản Dị và Trần Trì liếc nhau, "Bà cô của tôi ơi, cô còn muốn điểm nhấn mạnh ra sao? Tôi còn sợ đại ca lột da đây."

Hoa Chiêu bĩu môi, "Minh Châu là loại sản phẩm gì?"

Giản Dị nhanh chóng trả lời, "Sản phẩm cao cấp, sang trọng, nháy mắt hạ gụt hết thảy tiểu yêu tinh."

"OK! Tôi có thể hiểu và lý giải các từ mấu chốt là: Yêu diễm, nữ vương, khí chất, mị lực dụ hoặc."

Trần Trì đồng ý, không khỏi tò mò, "Cô có đề nghị gì không?"

Hoa Chiêu sắp xếp lại ý nghĩ trong đầu một chút, "Phần mở đầu không khác nhau lắm, làm theo kịch bản này là được. Phần sau tôi đề nghị thêm một vài người nữa."

Cô chậm rãi diễn giải ra ý nghĩ của bản thân mình.

Giản Dị lắc đầu, "Ý tưởng không tồi, nhưng mà đại ca không đồng ý đâu."

"Vậy thì các cậu có thể không nói cho hắn, hơn nữa cũng không có cảnh thân mật quá chớn nào với bạn diễn nam cả, sợ cái gì?"

Trần Trì gật đầu, "Tôi cũng thấy vậy." Còn có thể nhân tiện chọn hai tiểu thịt tươi lăng xê một chút.

Hoa Chiêu hiếm khi có cùng ý kiến với Trần Trì, "Vậy đừng làm mất thời gian, bây giờ đi tìm bạn diễn cho tôi đi. Tôi đến quay phân cảnh đầu trước."

Anh hùng cùng chung chiến lược, Trần Trì rất phối hợp mà bắt đầu sắp xếp công việc.

Một phiếu thua hai phiếu, Giản Dị cũng chỉ có thể cùng làm theo.

Lần này, ekip anh Khoan từ phòng làm việc của Hoa Chiêu bắt tay vào quay cho quảng cáo này.

Hoa Chiêu đi đến studio gặp mặt làm quen với nhân viên công tác, thảo luận về các chi tiết thật tỉ mỉ.

Nhân viên công tác nào có dám ho he bắt bẻ, một đám đều cực kì tích cực chủ động mà làm, một mặt thì sợ mình làm không tốt sẽ khiến bà chủ không vui, một mặt khác lại muốn thể hiện bản thân mình thật tốt trước mặt bà chủ, sao có thể uổng công công ty cho mình cơ hội thể hiện tốt như vậy chứ.

Ánh sáng, đạo cụ, máy quay, tất cả đều đã xong, bắt đầu quay.

Cảnh quay đầu tiên vô cùng thuận lợi.

Hoa Chiêu để mặt mộc, không có trang điểm, không đánh mắt, đứng trước ống kính tô lên son môi, nhấp môi một chút, trong nháy mắt toát ra khí thế kinh người, cả người đều tràn ngập tự tin, yêu mị.

Cuối cùng khẽ nhếch môi cười tà mị, đặt một nụ hôn lên thỏi son trong tay, nói ra câu kịch quảng cáo: Nụ hôn Minh Châu, 5 sắc của tôi!

Phần quảng cáo thứ hai có chủ đề là Nữ vương yêu diễm dạy cho bạn biết tán trai là như thế nào, cuối cùng không cần tốn nhiều nhiều sức mà tóm gọi đối tượng.

Trần Trì làm việc hiệu suất thật cao, ba bạn diễn nam đã đến nơi.

Một em trai tiểu thịt tươi, một anh chàng đẹp trai hiền lành ấm aps, một nam thần đẹp trai cool ngầu.

Tiểu thịt tươi là người mới vào nghề, chàng trai hiền lành là Lý Gia Văn đã từng hợp tác cùng nhau, nam thần cool ngầu là "nhất ca" Thượng Thừa Tiêu Ngạn.

Chị Vân trang điểm cho Hoa Chiêu, chỉnh lại mái tóc xoăn một chút, thay đổi trang phục quay.

Ở ngay khi Hoa Chiêu và mọi người thảo luận về các chi tiết cho màn quay tiếp theo thì Ân Thiên Lãng đến đây.

Cả trường quay lập tức an tĩnh lại.

Hoa Chiêu nheo mắt nhìn Trần Trì và Giản Dị đang đi theo ở đằng sau.

Hai cái tên "hố" người này.

Ân Thiên Lãng cũng chưa nói gì, im lặng ngồi một bên nhìn.

Hoa Chiêu cũng mặc kệ hắn, cùng mọi người bắt tay vào chuẩn bị quay.

Mọi người chần chờ, nhìn vẻ mặt boss nhà mình vẫn như bình thường, bà chủ cũng đã lên tiếng, vậy thì quay đi!

Cảnh quay là một buổi party vô cùng sôi động.

Mở đầu là Hoa Chiêu bị một tiểu thịt tươi tiếp cận tán tỉnh, cô cũng hào phóng trêu đùa lại. Sau đó không thấy thú vị mà bước qua, chủ động tiến đến bắt chuyện với chàng trai hiền lành ấm áp Lý Gia Văn. Cuối cùng xác định chuẩn con mồi là nam thần cool ngầu Tiêu Ngạn. Đầu tiên đẩy ngực hắn, lại khơi nhẹ cằm hắn, tiếp theo là môi đỏ câu hồn khẽ hé, chuẩn bị đặt lên một nụ hôn.

Ở ngay khi Hoa Chiêu vừa mới khơi cằm Tiêu Ngạn, đang chuẩn bị làm bước tiếp theo thì Ân Thiên Lãng vốn vẫn đang ngồi im không một tiếng động bỗng giơ dân dẫm mạnh sang chân của người bên cạnh.

"Ai da!" Giản Dị số phận bi thảm há mồm kêu một tiếng, cảnh quay bị gián đoạn.

Tiêu Ngạn cũng là người tinh ranh, bằng không cũng không thể đánh bại bao nhiêu người mà leo lên được đến vị trí "nhất ca" này.

Lập tức cho thấy lập trường của mình, "Chị Chiêu, tôi cảm thấy cảnh cuối cùng phải sửa lại, nếu không mọi người cùng nhau bàn bạc thêm một chút?"

Hoa Chiêu biết là chẳng thể nào quay xong được, trong lòng buồn bực, tên gia hoả kia lại ăn bậy ăn bạ dấm, cũng không phải hôn thật!

Vẻ mặt hơi khó chịu, nếu lần này theo hắn thì các cảnh quay sau này phải làm sao?

Muốn phát tác nhưng lại không thể ở trước mặt mọi người mà làm hắn mất mặt mũi.

Hoa Chiêu dẫm giày cao gót, yểu điệu đi đến trước mặt hắn, ghé sát đến bên tai hắn, nói thật nhỏ nhưng trong giọng nói lại tràn đầy lửa giận, "Ân Thiên Lãng! Hoặc là hắn diễn hoặc là anh đến mà diễn!"

"Được, anh diễn."

Ân Thiên Lãng trả lời như vậy

——

#Mỗi ngày một câu nói~

Một đôi giày,

Nhãn hiệu A có giá trên 600.

Nhãn hiệu B có giá trên 400.

Không có nhãn hiệu chỉ cần hơn 200.

Cho nên, xuất thân rất quan trọng.

Một đôi giầy,

Đặt trong quán trên mặt đất chẳng qua chỉ mấy chục ngàn.

Tiến vào trong thương mại, tại cửa hàng chuyên buôn bán sẽ tăng tới một trăm thật chí là mấy trăm.

Cho nên, đứng ở vị trí nào rất quan trọng

Một đôi giày,

Chỉ có vừa chân, hợp ý,

Mới có thể bán đi.

Cho nên, thông thái hiểu biết rất quan trọng.

Một đôi giày,

Thiếu một chiếc,

Thì đã thành không đáng tiền.

Cho nên, một nửa kia rất quan trọng.

Một đôi giày,

Bề ngoài đã cũ,

Nhưng bên trong lại rất tiện lợi.

Cho nên, trau dồi tri thức cho bản thân rất quan trọng.

Một đôi giầy,

Đã đi qua nhiều năm,

Nên chỉ có thể đem đi xử lý.

Cho nên, nắm chắc thời cơ kết hôn rất quan trọng.

Môt đôi giày,

Có người dù cho là ba, bốn năm đều vẫn như mới,

Nhưng có người đi chưa đến một năm đã hỏng.

Cho nên, có một người cấp trên tốt rất quan trọng.

Một đôi giầy,

Mặc kệ xuất xứ có ở nơi nào,

Có thể đồng hành trên đường là điều khó có được.

Cho nên, duyên phận rất quan trọng.

Một đôi giày,

Mặc kệ bề ngoài có mới ra sao,

Sau khi đi vào rồi cũng sẽ đều trở nên cũ đi.

Cho nên, quý trọng rất quan trọng.

Môt đôi giày,

Dù cho kiểu dáng thiết kế có hoàn mỹ như thế nào,

Thì tổng vẫn có thể tìm được một chút tì vết.

Cho nên, bao dung rất quan trọng.

Một đôi giày,

Mặc kệ có buộc cẩn thận chắc chắn bao nhiêu đi nữa,

Không kiên nhẫn đi vào thì cũng như không.

Cho nên, nội hàm rất quan trọng.

Một đôi giày,

Mặc kệ giá cả có đắt đỏ bao nhiêu,

Nếu không vừa chân thì cũng mất đi ý nghĩa.

Cho nên, thích hợp rất quan trọng.

Một đôi giày,

Mặc kệ có được đánh giá nói tốt bao nhiêu đi chăng nữa,

Chỉ có tự mình thử qua thì mới biết được.

Cho nên, ở chung rất quan trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.