Nữ Vương Đại Nhân

Chương 48



#Edit: _tclg_

#Beta: Qing. Er

Nghĩ tới thể diện của anh, Hoa Chiêu cố ý nhỏ giọng uy hiếp, Giản Dịch ở gần nhất còn có thể nghe được,  Ân Thiên Lãng trả lời giọng không lớn không nhỏ,  nhưng thật ra mọi người đều nghe thấy.

Giản Dịch đứng một bên không khỏi cảm thán, đại ca này đúng là muốn sủng Âm Âm lên tận trời mà!

Nhân viên công tác xung quanh còn kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, thật sự không nghĩ tới trong đời mình lại có thể nhìn thấy ông chủ lớn chụp quảng cáo, từ khi việc hôn nhân được đưa ra ánh sáng cách ăn mặc của ông chủ càng ngày càng bình dân.

Trên mặt Hoa Chiêu cũng hơi biến sắc, lùi về phía sau một bước, "Anh nói thật?"

"Anh đã bao giờ lừa em chưa?" Không phải chất vấn, ngữ khí của anh chỉ là trần thuật bình thường, còn mang tính thỏa hiệp.

Hoa Chiêu khoanh tay nhìn anh hai giây, quay đầu hỏi hai người đã hãm hại nàng, "Hai vị ông chủ cảm thấy thế nào?"

Trần Trì trăm lần cũng không nghĩ tới, nháy mắt một cái lão đại đã sắp trở thành nam chính được tín nhiệm, chỉ có thể tự nhắc nhở bản thân mình thêm lần nữa, về sau không nên chọc Hoa Chiêu, đừng tự tìm đường khổ.

Từ tận đáy lòng, anh trả lời nữ vương bệ hạ, "Vai nam chính lớn nhất hiện vẫn còn trống, ngài có cảm thấy hài lòng không?"

Hoa Chiêu vuốt vuốt cằm, "Nhan sắc có giá trị, khí chất tạm ổn, không biết kỹ năng diễn xuất thế nào?"

Thần sắc Ân Thiên Lãng càng thêm ôn hòa.

Trần Trì vô cùng cung kính, nói: "Muốn thử một chút không?"

Giản Dịch theo sau gật đầu liên tục.

"Được" Hoa Chiêu quay đầu lại liếc mắt từ trước ra sau, đánh giá nam chính mới ở tuyến trên một cái, vươn ngón trỏ ngoắc ngoắc, "Tới đây với tôi, chúng ta trao đổi một số chi tiết."

Quần chúng vây xem tự giác lui về phía sau, chừa ra một con đường.

Ân Thiên Lãng đi theo cô, đến dựa vào góc tường cách đó không xa.

Hoa Chiêu chắp tay sau lưng, nhón mũi chân, vươn tay sờ chán anh, "Không phát sốt chứ? Tại sao lại nói mê thế?"

Tay cô hơi hơi lạnh, thậm chí còn mang hương thơm mà anh quen thuộc, anh nhất thời cảm thấy đây thật sự là một cơ hội hữu ích, cảm xúc buổi sáng trong thang máy bị đè nén lập tức liền biến mất không còn dấu tích.

Anh cầm tay cô, trong lòng có chút sợ hãi, "Không giận chứ?"

Cô có thể chi phối mạnh mẽ tới cảm xúc của anh, buổi sáng một mực làm lơ mọi cảm xúc của anh khiến anh vô cùng sốt ruột, vào văn phòng thì thất thần, làm gì cũng không xong.

Gọi điện thoại cho Trần Trì nghe ngóng xem cô đang làm cái gì, quay quảng cáo có thuận lợi hay không.

Trần Trì nói đang quay, rất thuận lợi.

Tới lúc cúp điện thoại vẫn đứng ngồi không yên, lại muốn đến xem cô thế nào mới an tâm.

Lúc tới nơi, rõ ràng cô cũng thấy anh, nhưng lại lơ đi, không để ý tới anh.

Ngẫm lại thấy cô đang vội nên cũng bỏ qua, dứt khoát ngồi một bên xem cô quay, bất chợt anh liền cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Cảnh đầu tiên, cảnh thứ hai, hai người vai kề vai, liếc mắt đưa tình gì đó, anh có thể nhẫn nhịn, nhưng còn cái cảnh này là thế nào?

Lại sờ cằm, lại còn tiếp xúc gần như vậy, chắc chắn sẽ hôn, nếu anh còn ngồi yên được thì anh không phải Ân Thiên Lãng.

Nhưng cũng không dám nổi giận, hơn nữa nhìn ý tứ của cô, nếu không diễn đạt chắc chắn sẽ không bỏ qua, chỉ có thể nhượng bộ, anh không thể nhìn thấy người đang chụp ảnh cùng cô, chỉ có thể nhắm mắt đến cùng.

Anh nhìn cô mặc bộ quần áo cổ chữ v, trong lòng lại có chút hụt hẫng, không nhịn nổi, liền cao giọng: "Ai tìm quần áo vậy? Không có bộ nào khác sao?!"

Người phụ trách trang phục cách xa bảy tám mét liền mà co rúm lại.

Hoa Chiêu đảo mắt, bóp xuống eo anh, "Vẫn còn đùa, không phải chuyện đùa đâu?"

Lần này cô nhéo anh một cái, Ân Thiên Lãng bị đau, kêu lên một tiếng, thấy cô cứ hờn dỗi như vậy lại khiến anh có chút tức giận, cảm thấy trong lòng không yên, nhưng đây lại không phải đất của anh, nhất thời cũng chỉ có thể lặng lặng nhìn.

Hoa Chiêu nhìn ánh mắt ngây dại của anh là biết ngay trong lòng anh muốn gì.

Không có biện pháp, suy tư hai giây, đảo mắt liếc đám người kia một cái.

Đại gia rất có mắt thấy, tự giác từng người lên nói, nên thảo luận một chút, cũng không dám liếc mắt sang nhìn.

Trong lòng thoả man, cô xích lại gần anh, nhanh chóng hôn anh một hơi rồi ghé vào tai anh nói câu gì đó.

Mí mắt anh khẽ rung, đôi mắt đen sâu không thấy đáy, thanh âm thấp chỉ đủ cho cô nghe thấy, "Có thật anh nói cái gì thì sẽ làm cái đó?"

Hoa Chiêu ngẩng đầu, rất lạnh lùng: "Em cho anh ba giây để suy nghĩ. Một, hai,..."

Ân Thiên Lãng lập tức gật đầu, "Nói lời giữ lời."

Nói xong liền vội vàng kéo cô đi qua tìm đạo diễn: "Trong vòng mười phút, ông dạy cho tôi cách làm thế nào để có thể quay."

Bây giờ, người vui vẻ nhất chính là Khoan Ca, trước đây phái anh ta đến phòng làm việc dành cho nhân viên mới, ai có thể nghĩ tới cô chính là bà chủ, hiện tại còn có thể đóng chung vai ông chủ với bà chủ trước ống kính, thật đúng là chờ bao nhiêu cũng không chờ nổi!

Anh ta cùng đạo diễn chủ động giúp đỡ, cẩn thận dắt tay ông chủ từng li từng tí, chỉ anh cách đi như thế nào, làm sao để tiết chế cảm xúc, nói cho anh biết màn ảnh cần con người ra sao.

Ân Thiên Lãng nghe, cảm thấy vô cùng phức tạp, nhíu nhíu mày.

Đạo diễn và nhiếp ảnh gia nhanh chóng liếc nhau, lập tức  đưa ra quyết định, "Ngài không cần diễn, bình thường ngài thế nào thì bây giờ cứ làm như thế."

Thế còn tạm được!  Ân Thiên Lãng tỏ ra rất hài lòng với quyết định này của đạo diễn.

Rất nhanh, toàn thể nhân viên sau vài lần phối hợp, quảng cáo chính thức bắt đầu quay.

Trong party, tổng giám đốc Ân từ công ty đi tới, mặc áo sơmi đen kết hợp với quần tây, cà- vạt nới lỏng tùy ý ngồi trên ghế sa lon, tay cầm ly rượu đỏ, nói chuyện với bạn bè.

Hoa Chiêu mặc trên mình bộ váy màu đỏ bước lên sân khấu, cô khom lưng về phía tấm thủy tinh ở cửa, tô thêm chút son môi, tự tin cười, bước đi trên đôi giày cao gót, đi ngang qua tiểu thịt tươi thứ nhất, thứ hai là người đàn ông ấm áp rồi tới trước ghế sa lon, tia về phía con mồi, nháy mắt mấy cái.

Tổng giám đốc Ân còn chưa kịp đặt chén rượu xuống, đã bị cô lôi cà- vạt, thân thể như hoàn toàn bị cuốn theo.

Anh bị lôi kéo thuận thế cúi đầu, Hoa Chiêu yêu diễm, môi đỏ mọng chậm rãi tới gần miệng anh, khẽ cười hỏi: "Có thể mời em nhảy một điệu không?"

Đạo diễn kêu "Két!" Toàn bộ máy ảnh chuẩn bị sẵn sàng.

Giản Dịchch ngây người, không thể không cảm thán, "Âm Âm thật đúng là không ăn chén cơm này không được!" Song kiếm hợp bích, minh châu đẳng cấp này, tấm tắc, nếu không là lửa, trời đất không tha.

Trần Trì gật đầu đồng ý, đại ca vì mỹ nữ Âm Âm này, không có gì là không thể.

Nhìn lại những nhân viên nữ đang công tác, mỗi khuôn mặt mê người đều như một ngôi sao.

Ngẫm lại những khuôn mặt mới của công ti, lựa chọn ra hai người trở thành gương mặt thương hiệu, chắc chắn sẽ rất thu hút. 

Quay phim kết thúc thuận lợi. Mới một chút mà đã một giờ, Trần Trì cho nhân viên công tác nhanh tới nhà ăn ăn cơm.

Giản Dịchch nhìn hai người kia không xem ai ra gì, vô cùng hâm mộ, không khỏi cảm thán, Xuân Lệ nhà bọn họ lúc nào mới có thể có chút phong tình như vậy? Hiện tại, sờ tay một chút cũng phải tốn sức.

Trần Trì không bỏ qua khuôn mặt dục cầu bất mãn của Giản Dịch, trong lòng bỗng nhiên hiếu kỳ, "Các người cũng không phải chưa từng hôn môi?"

Giản Dịch theo phản xạ có điều kiện, lập tức phủ nhận, "Đồ ăn của tôi sao có thể như vậy?  Hỏi như anh đúng thật là làm nhục danh tiếng Giản công tử đây!"trong lòng không yên ổn, cũng xem như là đã nhận, mới vừa chạm tới môi cô ấy đã bị cho một quyền bay thẳng ra ngoài...

Hai người bên kia còn chưa dứt.

Hoa Chiêu giúp Ân Thiên Lãng thắt lại cà-vạt cho thật chắc chắn một lần nữa.

Ân Thiên Lãng nhìn từ trên cao xuống, trong mắt đều là cô. Bên ngoài, làn da trắng như tuyết, cứ không vừa mắt lại bảo cô kéo đồ lên, trầm mặt, " Đi thay quần áo bị tụt đi."

"Được." Hoa Chiêu nghe theo, chuẩn bị vào phòng trang điểm.

"Từ từ đã, anh thay giúp em."

Hoa Chiêu nhướng mày nhìn anh.

Ân Thiên Lãng nghiêm túc bổ sung, "Đằng sau có khóa kéo, anh sợ em bất tiện."

Hoa Chiêu không chút nào che dấu mà cười, "Giấu đầu lòi đuôi."

Hai người cùng nhau vào phòng trang điểm.

Anh đứng sau lưng cô, chăm chú kéo áo giúp cô, "Biểu hiện vừa rồi của anh thế nào?"

Hoa Chiêu gật đầu, "Được, từ đầu anh đã diễn rồi, cũng không kém."

"Công việc kết thúc rồi chứ?"

"Ừm."

"Cùng xuống ăn cơm không?"

Hoa Chiêu mềm giọng nói, "Chồng em nói cái gì chính là cái đó."

Ân Thiên Lãng cười nhẹ, anh thật sự thích tính cách của cô, lúc cần cứng rắn có cứng rắn, lúc nên mềm có thể mềm, cô có đầy đủ mọi dáng vẻ mà anh mong muốn.

Chậm rãi đưa mắt xuống khóa kéo, hai mắt anh không thể nhúc nhích mà cứ nhìn chằm chằm vào vùng gáy trắng như tuyết của cô.

Chờ vài giây, cô không nhịn được nên quay đầu lại, cười như không cười nhìn hắn, thanh âm yêu kiều phát ra, "Làm sao? Còn không nhanh lên! Muốn ăn cơm rồi!"

Tim anh nhất thời tê cứng, vươn cánh tay qua eo nàng, dựa mạnh, hôn lên cổ cô, trong miệng lẩm bẩm, "Vợ thơm quá."

Anh dính sát vào cô, rõ ràng cô có thể cảm nhận được sự thay đổi của thân thể anh, nhìn lại nơi này, cô uốn éo một cái, nhỏ giọng dỗ anh, "Chờ buổi tối về nhà nhé."

Anh đè cô càng chặt hơn, miễn cưỡng nói, "Đáp ứng anh trước đã."

"Được." Cô nhẹ nhàng đồng ý với anh.

Lúc này anh mới vừa lòng, đừng quá mà được voi đòi tiên, ngộ nhỡ lại chọc giận cô, một chút cơ hội ăn năn cũng sẽ không có.

Ổn định tâm trạng, tập trung giúp cô cởi bộ váy ra.

Nửa ngày nay, Hoa Chiêu đi giày cao gót không ngừng nghỉ, chân vừa đau vừa cứng.

Cô đá đôi giày ra, đứng chân trần trên đất, thoải mái mà thở dài.

Ân Thiên Lãng đỡ cô, giúp cô mặc quần jean, mặc chiếc T-shirt.

Hôm nay cô đem giày thể thao tới, anh vịn tay ghế ngồi xuống, nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, sờ sờ lòng bàn chân, đi giày vào, rồi buộc dây giày lại cho cô.

Cô yên lăng nhìn anh làm, cuí người xuống hôn nhẹ lên đỉnh đầu anh, vô cùng thỏa mãn.

Đi tới khu nhà ăn.

Mới hơn một giờ đồng hồ, người ăn cơm cũng chỉ có mấy nhân viên chụp ảnh vừa xong.

Đồ ăn có sẵn không nhiều lắm, Giản Dịch và Trần Trì gọi thêm vài món ăn làm ngay nữa, đang ngồi chờ bọn anh.

"Âm Âm, bên này!" Giản Dịch ngồi cùng với Trần Trì, trước đây đã từng chào hỏi.

Người làm của phòng ăn vốn tưởng rằng giờ tan sở sẽ không sai lệch lắm, đột nhiên ông chủ lại bỏ thời gian tới đây.

Điều này trước chưa bao giờ có, còn chưa bao giờ có một lần, là ba người cùng đến đông đủ.

Càng chưa từng có lần Ân tổng còn dẫn theo một đại mỹ nữ.

Giám đốc điều hành nhà ăn chưa thấy qua Hoa Chiêu bao giờ, không khỏi suy đoán, không biết là thần thánh phương nào.

Lúc nhiếp ảnh gia Khoan Ca đi lấy chén canh đã bị quản lý nhà hàng chặn lại hỏi, "Người bên cạnh Ân tổng là ai vậy? Là một đại minh tinh nào hả?"

Khoan Ca có chút vinh dự, rất là tự hào mà nói: "Đó là bà chủ của tôi."

Chị gái lấy đồ ăn chung với anh rất quen, không khỏi bĩu môi, "ông chủ của anh không phải Trần tổng sao?"

"Xời, lão đại này không giống, Khoan Ca tới gần, nhỏ giọng nói: "Bà chủ của Ân tổng!"

"Oh......" Mọi người bừng tỉnh, "Cô ấy chính là....Hoa Chiêu!"

Tỉ mỉ làm vài món thức ăn, giám đốc tự mình bê lại đây.

Bốn người sớm đã đói meo, đều cầm đũa lên ăn.

Nhớ tới trước đây Thôi Diệp đã nói, Hoa Chiêu khen, "Quả thực tay nghề nơi này không tồi."

Ân Thiên Lãng nhìn bà xã ăn một cách hài lòng như vậy cũng hiểu được đồ ăn hôm nay ngon thế nào, cẩn thận hỏi, "Âm Âm, còn muốn ăn gì không? Nói bọn họ trưa mai làm, chúng ta sẽ tới đây ăn."

Hoa Chiêu suy nghĩ một chút, "Xương sườn."

Ân Thiên Lãng gật đầu, lập tức vẫy tay kêu giám đốc lại đây.

"Ân tổng, còn có yêu cầu gì ạ?"

"Có," Ân Thiên Lãng suy nghĩ cặn kẽ một lúc, "Ngày mai hầm canh xương sườn đu đủ."

"Khụ!" Hoa Chiêu đang uống nước liền sặc sụa.

Ân Thiên Lãng vội quay đầu lại, vỗ nhẹ lưng cô.

Hoa Chiêu cúi đầu, nhìn ngang liếc liếc bộ ngực của mình, "Em không sao."

Ân Thiên Lãng tiếp tục giao cho quản lí, "Ngày kia hầm canh đu đủ cá trích, ngày kia...... Đu đủ còn có thể hầm canh gì, một tháng này phải thay phiên."

Quản lý không cần nghĩ ngợi, cận trọng nhận lời "Được, Ân tổng."

Giản Dịch ngồi đối diện, hai mắt liếc trộm Hoa Chiêu một cái, "Phụt" bật cười thành tiếng.

Ân lão đại liếc mắt cảnh cáo cậu ta một cái, bả vai Giản Dịch run rẩy, một tay che mặt, một tay miễn cưỡng xúc cơm.

Ánh mắt Ân lão đại lại lướt qua mặt Trần Trì ba lần, ba lần không cẩn thận nhìn nhau, không kịp che dấu ý cười trên môi, liền nhanh tay che mặt.

Hoa Chiêu kìm nén bực mình, lại không muốn nói câu nào, chỉ có thể cố ăn hết những đồ ăn trước mặt.

Ân Thiên Lãng thấy vợ mình hôm nay ăn uống tốt như vậy, vô cùng vui mừng, gắp thức ăn cho cô.

Anh bắt đầu ảo tưởng về một cuộc sống tốt đẹp, ngày ba bữa nhìn chằm chằm bà xã ăn cơm canh, bồi dưỡng cô trở thành cô gái trắng trắng mập mập xinh đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.