_tclg_: quà giáng sinh muộn cho các thím đây, rất xin lỗi vì tuần vừa rồi ko có chương nào hết, cho nên tuần này sẽ bonus thêm một chương mới vào một ngày nào đó nha 😘😘
#edit: NhungNhung0803
#beta: min, _tclg_
Một bàn bốn người đã ăn cơm xong, mỗi người một suy nghĩ.
Trần Trì tuy ngoài mặt lạnh nhạt nhưng trong lòng đang vô cùng đắc ý. Tiểu Ngư nhà anh căn bản không cần đu đủ hay bí đỏ, trời sinh phát triển tốt, hơn nữa còn có bí kíp mát xa độc nhất vô nhị của dòng họ Trần, vô cùng trắng trắng mềm mềm.
Giản Dịch cười cười, ngẫm lại cảm thấy mình có chút buồn bã, nhắc nhở mình qua một tháng nữa phải hỏi Âm Âm hiệu quả, nếu hữu dụng, anh cũng phải nấu cho Xuân Lệ mỗi ngày mới được.
Nghĩ đến điều này, anh lại nhìn Âm âm, lấy mình là bạn bè lâu năm mà quan sát, lại thêm con mắt biết nhìn phụ nữ, Âm Âm cũng không nhỏ nha, khẩu vị của đại ca thực sự quá lớn rồi, đúng là đàn ông không biết no.
Gần đến giờ ăn, quán lý nhà hàng đặc biệt bê tới một mâm hoa quả đủ màu sắc, ân cần nói: "Ân phu nhân, vừa mới được đưa tới vào buổi sáng đấy ạ, rất tươi và mới."
Hoa Chiêu nhìn qua, lấy đĩa trái cây có đu đủ, mỉm cười: "Cảm ơn ông."
Quản lý thụ sủng nhược kinh(1), kích động trở về phòng bếp, triệu tập đầu bếp tỉ mỉ nghiên cứu món tráng miệng trong một tháng tiếp theo, phải làm cho nữ thần hài lòng.
(1)Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.
Ân Thiên Lãng gắp một miếng đưa đến miệng bà xã. Hoa Chiêu ngoan ngoãn mà ăn hết.
Nhìn lại đĩa đu đủ còn một nửa, làm nũng với Thiên Lãng: "Vừa rồi ăn cơm nhiều quá, những thứ này gói lại đem về đi, em sẽ ăn sau."
Ân Thiên Lãng gật đầu, liếc Giản Dịch, lại để cho người phục vụ đem tất cả hoa quả cất hết vào hộp, một hộp không đủ, phải tận hai hộp.
Giản Dịch lặng lẽ rút tay muốn cầm một miếng dưa Ha-mi(2) về.
(2)Dưa Ha-mi: một loại dưa ngọt ở vùng Tân Cương, Trung Quốc. Dưa này còn có cái tên khác thân thuộc hơn là dưa vàng, dưa lưới, có nguồn gốc từ Ấn Độ và Châu Phi.
Tất cả quay trở lại văn phòng.
Thời điểm thang máy đến tầng mười lăm, Ân Thiên Lãng còn muốn tự mình tiễn cô vào văn phòng.
Hoa Chiêu híp mắt nhìn anh, bên ngoài mỉm cười nhưng bên trong thì không: "Anh rất rãnh rỗi sao? Ngành bất động sản đang trì trệ? Hay anh không có đất xây dựng?" Trần Trì rụt cổ, không dám quay đầu nhìn mặt lão đại, bước nhanh đi rồi biến mất như một cơn gió.
Khóe miệng Ân Thiên Lãng hơi co rút, thu hồi bước chân, đứng thẳng tắp, trầm giọng nói: "Còn một cái hợp đồng đang đợi anh kí, anh lên trước."
Hoa Chiêu hừ một tiếng, mang theo hộp hoa quả trở về Studio của mình.
A Khoan đã trở về, mấy người ngồi quây quần, uống trà trò chuyện.
Nhìn thấy Hoa Chiêu trở về liền lập tức lặng ngắt như tờ.
Hoa Chiêu đem hộp hoa quả tùy ý đặt trước mặt Vân tỷ: "Mọi người ăn trái cây đi."
Vân tỷ đặt túi xuống, vẻ mặt kín đáo: "Hừm...Để chị đoán xem....là đu đủ?"
A Khoan ho nhẹ một tiếng: "Tôi đi xem hôm nay làm như thế nào rồi."
Tranh thủ thời gian chuồn mất.
Nơi đây không nên ở lâu, Trần Văn Trọng cầm chén trà cũng rút lui.
Trước khi đi còn nhắn nhủ một câu: "Tiếp theo có một kịch bản phim, một chương trình tạp kỹ nổi tiếng, tài liệu anh đã gửi vào hòm thư rồi, em chọn muốn nhận hay không nhận, cuối tuần cho anh một câu trả lời chính xác. Còn có, sáng mai chín giờ chụp hình tạp chí."
Hoa Chiêu nhìn hai cô nàng còn ở lại: "Là em cố ý mang về cho các chị ăn, đừng lãng phí."
Ngọc Ngọc cũng không khách khí cầm một miếng: "Nhìn xem, đều là loại thượng hạng, vừa vặn chị cũng cần bồi bổ."
"Cũng?" Hoa Chiêu giống như cười mà không, giọng điệu mang theo vẻ uy hiếp: "Chị mà cần bồi bổ?"
Ngọc Ngọc cùng Vân tỷ nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.
Ngộc Ngọc càng nhỏ giọng, cảm thán: "Đã có B, còn giống C nha. Lão đại còn thấy chưa đủ?"
Vân tỷ cũng cầm một miếng, khẽ huých bả vai cô, cười sâu xa: "Con bé này không hiểu rồi!! Đàn ông mà...."
Lông mày Hoa Chiêu hơi dựt dựt, người kía thật đúng là dám ngại cô? Anh sẽ không có quả ngon để ăn.
Tan việc, vợ chồng cùng nhau về nhà
Ăn tối xong, hai người việc ai người đấy làm, không can thiệp lẫn nhau.
Ân Thiên Lãng ở trong thư phòng làm việc.
Hoa Chiêu tắm rửa, leo lên giường mở laptop xem tài liệu Tần Văn Trọng gửi tới.
Phim là một bộ phim văn nghệ(3), đạo diễn là người có địa vị trong nước, ông còn có giải thưởng quốc tế, một trong hai nữ chính, cơ hội khó có được.
(3) Phim chiếu rạp, phim điện ảnh.
Chương trình tạp kĩ là chương trình có tổ sản xuất lớn, hoàn toàn là ngôi sao mới, nền tảng rất tốt, thời gian quay hình lại ngắn, tỉ lệ nổi tiếng lại cao.
Hoa Chiêu xem xong hết tư liệu thì trong lòng đã có quyết đinh, nhìn thời gian, công việc tạm thời để qua một bên.
Cô bước xuống giường, đi vào phòng chứa quần áo, lấy ra bộ đồ nội y sexy mặc vào.
Nằm trên giường, bày ra bộ dạng trêu người, nhìn người nào đó mới vừa từ thư phòng đi vào hôn gió, âm thanh nũng nịu: "Chồng ơi, tới đây."
Ân Thiên Lãng rất sẵn lòng phục tùng mệnh lệnh.
Anh không tự chủ bước đến gần cô, nuốt ngụm nước miếng, hô hấp trở nên dồn dập: "Vợ, em thật tốt." Âm Âm nhà anh nói lời giữ lời, được lợi liền không quên trả nợ.
Hoa Chiêu cười cười, ý hữu sở chỉ(4): "
(4) Ý hữu sở chỉ: có nghĩa là ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.
Trong lòng Ân Thiên Lãng chỉ muốn nhào tới.
Hoa Chiêu giơ chân ngăn anh đang muốn đè lên người, ngón tay đung đưa: "Em cho anh 10 phút đi tắm rửa."
Anh thở gấp, sờ soạng cặp đùi trắng như tuyết của cô: "Được, chờ anh." Hiện tại cô muốn anh làm gì, anh đêu sẽ không cự tuyệt.
Nói xong liền cởi quần áo đi vào phòng tắm.
Hoa Chiêu cười lạnh một tiếng, tao nhã đứng dậy, đến ngăn kéo bên cạnh giường, lấy toàn bộ BCS ra.
Người nào đó trong phòng tắm lòng như lửa đốt, trong đầu đã hiện lên vô số cảnh, chỉ tốn năm phút tắm rửa, người thơm ngào ngạt đi ra.
Hoa Chiêu nằm lỳ ở trên giường bấm điện thoại, nhìn anh: "Đúng là thật nhanh."
Ân Thiên Lãng đóng cửa phòng, leo lên giường, ôm cô.
Hoa Chiêu phối hợp với anh, mặc anh ôm, tay chân không an phận ở trên người anh sờ mó lung tung. Ngay sau đó lại tránh né môi anh, dọc theo tai anh đến lồng ngực, xuống chút nữa...
Mạch máu người nào đó như muốn vỡ tung, thân thể căng cứng.
Ngay đúng lúc anh gần như cực hạn, không cách nào chịu đựng loại dày vò này nữa, định hành động thì Hoa Chiếu lấy đầu gối chặn anh, không cho anh làm thêm một động tác nào nữa.
Mắt cô mê ly: "Chồng, mang đồ bảo hộ."
"Được." Ân Thiên Lãng đáp, lập tức mở ngăn kéo ra, lại không tìm được một cái nào, nghi hoặc: "Dùng hết rồi à?"
Hoa Chiêu cũng nhìn qua: "Nhanh như vậy sao? May mà em có mua một cái mới bỏ vào ngăn kéo thư phòng rồi, anh đi lấy đi."
"Bà xã thật chu đáo." Ân Thiên Lãng đứng dậy, chạy vào thư phòng.
Chờ anh kích động cầm một hộp đi tới thì phát hiện cửa gian phòng đóng lại, chìa khóa dự phòng còn lại cũng đều bị lấy đi rồi.
Anh bắt đầu nóng nảy, gõ cửa: "Vợ ơi!"
Trong phòng truyền tới âm thanh: "Phòng khách hoặc sô pha, tùy anh chọn."
"Vì sao?"
Không có âm thanh vang lên.
Ân Thiên Lãng bắt đầu nghĩ lại, hôm nay anh đâu có chọc tới cô.
Bất kể như thế nào, trước tiên vẫn là nhận lỗi.
"Vợ ơi, anh sai rồi! Trước tiên em mở cửa, có vấn đề gì chúng ta ở trước mặt nhau nói."
Bên trong vẫn không có phản ứng.
Ân Thiên Lãng đứng trước cửa gõ gõ, la hét không ngừng. Đứng 20 phút, Hoa Chiêu vẫn không có mở cửa.
"Ah...Hắt xì..." Đại tổng giám đốc anh minh hắc hơi một cái, tội nghiệp:"Vợ ơi, anh không có đồ mặc. Em lấy một bộ cho anh đi."
Năm phút sau, Hoa Chiêu đã thay đồ ngủ đi mở cửa, lộ ra một khe nhỏ, cầm quần áo đưa anh.
Làm sao Ân Thiên Lãng có thể bỏ qua cơ hội này, chân chặn cửa lại, bước vào.
Hoa Chiêu biết rõ, với tính cách của anh, thật sự nếu để cho anh ngủ ở phòng khách, thì anh sẽ đứng ở trước cửa một đêm, khẳng định là cô không nỡ.
Hơn nữa sau này công việc bề bộn, càng ngày càng bận, càng không muốn cùng anh giận dỗi, chốc lát cũng sẽ để anh vào.
Nhưng mà trên mặt đương nhiên còn giả vờ giả vịt, không cho sắc mặt tốt.
Anh vừa bước vào, liền xoay người nâng cô lên, ném lên giường, nhào tới đè lên cô: "Anh sai ở chỗ nào?"
Hoa Chiêu hừ một tiếng, nghiêng mặt: "Em hôm nay cực kỳ bị mất mặt."
Ân Thiên Lãng nhớ lại, hôm nay ở đâu không cho cô mặt mũi? Anh cũng đã xuống biển quay quảng cáo rồi, còn chưa đủ nể mặt à?
Không muốn đem thời gian lãng phí ở vấn đề này, anh nhíu mày: "Nói rõ đi, anh sẽ sửa."
Hoa Chiêu cũng không sĩ diện đối với anh, ưỡn ngực của mình: "Anh đối với nó chỗ nào không hài lòng."
Ân Thiên Lãng nhìn theo ánh mắt của cô, lúc này mới chợt hiểu ra, giải thích: "Anh cảm thấy rất tốt, perfect."
Hoa Chiêu nhìn anh: "Perfect? Vậy em cần ăn đu đủ?"
"Đương nhiên là không, chỉ ăn chơi thôi, không phải để chăm sóc dung nhan sao?"
"Haha! Không cần trợn mắt nói mấy lời bịa đặt. Qua ngày mai toàn bộ người của công ty biết tâm tư của anh, biết anh ghét bỏ bà xã anh ngực nhỏ!!" Cô không có sĩ diện à? Ngẫm lại còn rất khó để đính chính.
Ân Thiên Lãng thật sự oan uổng, ngồi dậy, lại dùng tay đo.
"Không nhỏ, không nhỏ, Âm Âm chăm sóc tốt, gầy vẫn vậy, chỉ là so với trước kia nhỏ hơn một chút." Anh không tự giác mà còn nhéo nhéo, cảm xúc vẫn tốt như trước kia.
Hoa Chiêu chụp được bàn tay của anh, mắt sáng quắc trừng anh: "Anh vẫn nói em nhỏ?!"
Ân Thiên Lãng còn băn khoăn phúc lợi đêm nay đâu rồi, tranh thủ thời gian dụ dỗ: "Anh nói gì cơ? Anh vẫn chưa hề nói gì. Ý anh nói là gần đây tay anh lớn lên rồi."
Hoa Chiêu nhịn không nổi nữa, "Phốc" cười ra tiếng, nhẹ nhàng đánh mặt anh một cái: "Càng ngày càng không đứng đắn."
Ân Thiên Lãng cũng cười, cúi đầu hôn ngực cô, nói bóng gió: "Anh còn muốn không đứng đắn nữa."
Biết rõ suy nghĩ của anh, hai chân cô choàng eo anh, khéo đầu anh xuống, nhẹ giọng câu dẫn: "Em thích anh không đúng đắn."
Anh cười cười, nói một câu bên tai cô.
Cô gần đây lớn mật nhưng cũng ngượng ngùng, nhịn không được muốn đánh anh: "Anh học ở đâu đấy?"
"Chồng em luôn có tinh thần nghiên cứu, đặc biệt là ở trên giường." Anh tao nhã cởi đồ của cô, bắt đầu hưởng thụ đại tiệc.
Đêm dài đằng đẵng, đúng là thời gian thích hợp cho những cặp đôi.