Nữ Vương Dẫm Đạp Anh Đi

Chương 13: Mắc nợ



Mạc Dao Dao từ bệnh viện trở về, cho đến khi vào đến cửa nhà cô vẫn không rõ, mình rốt cuộc đắc tội nhóm thần tiên nào mới có thể từ có một cô gái có bạn trai có lương tháng không tồi, hiện tại biến thành một kẻ thất nghiệp lại còn thiếu một món nợ lớn ở bên ngoài, thật quả là bi thống.

Hôm nay người đàn ông tới tìm Mạc Dao Dao tên là Tề Hiên, là tổng giám đốc của Phong thị.

Tề Hiên chở Mạc Dao Dao đi bệnh viện băng bó, may mắn chẳng qua chỉ là sưng đỏ, cũng không gãy xương, Mạc Dao Dao thở phào nhẹ nhõm, cũng bày tỏ tiền chữa bệnh cô đồng ý bồi thường.

“Không đề cập tới cái khoản tiền chữa bệnh này trước, tại sao hôm nay lại không tới?” giọng của Tề Hiên giống như là đang nói”Tại sao hôm nay không đi làm”, giọng điệu của cấp trên.

Bị thương là đại gia, Mạc Dao Dao đuối lý, giọng nói cũng yếu đi: “À. . . . . . Chủ yếu là anh chưa nói anh là người nào, hơn nữa tôi với anh dường như không quen biết? Tại sao tôi lại tới chỗ hẹn theo cái cuộc điện thoại quái dị đó?”

Tề Hiên gật đầu: “Tối mai 7 giờ, Provence.”

Mạc Dao Dao thật bất đắc dĩ, tại sao người này luôn chấp nhất với Provence chứ? Tại sao nhất định phải mời cô ăn cơm chứ?

Nói: “Tề tiên sinh, không có lý do gì tôi sẽ không đi. Anh bị thương là lỗi của tôi, nhưng đây cũng bởi vì một người đàn ông xa lạ như anh lại xông vào trong nhà của một người phụ nữ độc thân như tôi vào ban đêm, tôi cảm thấy hành động của tôi là vì tự vệ. Hiện tại đồng ý bồi thường tiền thuốc men cho anh đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, thật ra thì tôi hoàn toàn có thể không lãng phí số tiền kia. Anh mời không có lý do gì, tôi sẽ không đồng ý.”

Tề Hiên nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng, thoáng qua rồi biến mất, Mạc Dao Dao cho là mình nhìn lầm.

Anh gật gật đầu mà nói: “Vậy cũng tốt, cô đã như vậy tôi nói bây giờ, sẽ nói cho cô.”

Giọng điệu của anh giống như là đang nói: “Cô đã thành tâm thành ý cầu xin tôi, tôi liền lòng từ bi chỉ cho cô con đường sáng.”

Mạc Dao Dao thật sự không hiểu rốt cuộc mình thiếu người đàn ông này cái gì, bị anh ta coi như là người hầu.

Tề Hiên lấy một tờ danh sách trong cặp tài liệu ra, Mạc Dao Dao liếc nhìn qua mà choáng váng, bắt đầu tìm tới tổng số tiền cuối cùng, một hai ba bốn năm sáu. . . . . . số lẻ. Trên danh sách đều là đơn thuốc, nhìn tên giống như là thuốc nhập khẩu, còn có một chút tiền khám bệnh. Cô biết bây giờ nhiều kẻ chữa bệnh bịp bợm, nhưng không đến nỗi lấy nhiều tiền như vậy cho một cái tay chứ?

“Tôi cảm thấy được những thứ tiền thuốc thang này nên do cô chịu.” Tề Hiên nhìn Mạc Dao Dao, ánh mắt giống như là đang nhìn một con sâu nhỏ, mà anh ta là con nhện đang âm thằm giăng lưới ở góc tường, đợi cô từng bước một rơi vào trong cạm bẫy.

Mạc Dao Dao cau mày: “Xin lỗi, tôi thật sự không nhìn ra Tề tiên sinh ngài lại có tiềm chất coi tiền như rác, một cái tay lại có thể tiêu nhiều tiền như vậy, cho dù là khám gấp cũng sẽ không đến mức như vậy chứ? Chẳng lẽ ngài với vị bác sỹ xử lý ngoại thương kia có thù oán? Có muốn đi tố cáo bệnh viện này thu lệ phí quá cao? Tôi có thể giới thiệu luật sư giúp anh, tôi có người bạn học . . . . .”

Tề Hiên cắt đứt lời của cô : “Tiểu thư, xin mời nhìn rõ ngày cùng với thuốc được sử dụng, ngày là mấy ngày trước, mà thuốc cũng là dùng cho điều trị bệnh xuất huyết não.”

“Xin lỗi, tôi tuy rằng không hiểu nhiều về y, nhưng cũng coinhư là có biết một ít, những thuốc này thì quan hệ gì với tôi?” Mạc Dao Dao có chút không nhịn được, cô không hiểu được người đàn ông không hiểu nổi này rốt cuộc muốn làm gì.

“Tiểu thư, cô có còn nhớ cái hôm cô bị thất nghiệp không? Cô còn nhớ rõ tại sao cô bị thất nghiệp không? Cô còn nhớ rõ tên tuổi người phụ nữ bị cô làm cho tức giận tới mức ngất đi không?” Tề Hiên nhếch môi một chút, cười không có tý ý tử tế nào.

Ánh mắt Mạc Dao Dao nhìn xuống, tấy rõ tên họ người trả tiền ở trên kia —— Lý Tiêu, giống như. . . . . . đại khái có thể có lẽ là tên tuổi của người đàn bà phú quý kia sao?

“Bà ta là gì của anh?” câu hỏi lúc này của Mạc Dao Dao không có chút khuyến khích nào.

“Bà ấy là mẹ tôi.” Khóe miệng Tề Hiên càng nhếch lên lợi hại hơn, “Ngày hôm đó sau đi bệnh viện cấp cứu về, tôi đi tìm cửa hàng trưởng kia bắt đền, cửa hàng trưởng lại nói chuyện này không hề liên quan đến bọn họ, nên tìm cái người khởi xướng kia. Tôi hỏi thăm được số điện thoại của cô, muốn mời cô ăn một bữa cơm, chúng ta lén giải quyết việc này, không ngờ tới không chỉ không tới, mà hôm nay lại còn làm thương tay của tôi, tôi nghĩ chuyện này cũng không cần giải quyết riêng nữa. Tiểu thư, cô có cần tôi giới thiệu luật sư cho cô không?”

Vẻ mặt Mạc Dao Dao đau khổ: “Tôi có thể kiện cái bệnh viện kia nhập nhiều thuốc đắt muốn chết như vậy trước không?”

“Không thành vấn đề, dù cũng cứ tin tưởng tôi, sẽ không có vấn đề gì đâu.”

“Cái này. . . . . . không có bảo hiểm sao?”

“Bảo hiểu nào chịu chi trả ba vạn chứ? Hơn nữa chỉ chi trả 50%. Về phần bệnh nặng bảo hiểm, một người trung niên đã có bệnh xuất huyết não rất khó mua bảo hiểm .” Anh hài lòng nhìn gương mặt khóc tang của Mạc Dao Dao một chút, “Danh sách này cho cô, cô có thể đi điều tra lại.”

“Nếu như có cần, tôi có thể giới thiệu luật sư tốt nhất cho cô, nhưng chi phí tự trả.”

“Đúng rồi, chúng ta còn cần thảo luận một chút tiền thuốc thang cánh tay tôi hôm nay với cả chi phí đặt chỗ ở Provence, cùng với chi phí tổn thất tinh thần của mẹ tôi.”

“Tiền cơm buổi tối hôm nay anh cũng muốn tôi trả sao?” Người này rõ ràng là một kẻ điêu ngoa, Mạc Dao Dao kiên quyết phủ nhận. Provence mở một chai rượu đỏ cũng có thể hơn vạn, bữa cơm này nếu người đàn ông này ăn nhiều có thể tới năm chữ số!

“Nếu như có có chỗ nào nghi vấn gì hoặc không rõ ràng lắm, xin mời liên lạc với luật sư của tôi, cho cô danh thiếp của ông ta. Nếu chỗ đấy không hợp lý, chúng ta có thể giải quyết ở tòa án.”

“. . . . . . Anh là kẻ bịp bợm!”

Tề Hiên cười cười: “Tiểu thư, cô bị tôi bịp sao?”

Giống như là anh ta đang nói: “Đấu với tôi, cô vẫn còn kém.”

Mạc Dao Dao nhìn vẻ mặt của anh, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết, chuyện này nếu lên tòa án, tiền bồi thường đoán chừng còn phải tăng thêm, còn có chi phí kiện tụng tòa án, đoán chừng cũng phải tính trên đầu cô .

Này. . . . . . Nhưng thật ra vị phu nhân kia không cam lòng để cho con trai mình lén lút trả thù chứ? Người đuối lý chính là cô, căn bản không biện pháp phản bác.

Tề Hiên vô cùng lịch sự đưa Mạc Dao Dao về nhà, để lúc xuống cô xe nói một câu: “Tối mai 7 giờ, Provence, dĩ nhiên, cô có thể thả chim bồ câu cho tôi lần nữa.”

Cô sợ thả thêm một lần bồ câu nữa tiền bồi thường phải lên tới bảy con số! Vì vậy cô nói: “Tiên sinh, xem như anh lợi hại!”

Cô một bộ biểu tình thấy chết không sờn, Tề Hiên nhìn thú vị, lại tăng thêm một câu: “Tiểu thư, có lúc chuyện chưa chắc tuyệt vọng giống như cô nghĩ như vậy, có lẽ sau khi trao đổi sẽ xuất hiện chuyển biến cũng không chừng.”

Nói xong một tay lái xe đi, lưu lại một Mạc Dao Dao đang ngẩn người.

-

Bây giờ đã là mười một giờ nửa đêm, Mạc Dao Dao bụng không đi về nhà, mở cửa phát hiện Vạn Niên Thanh còn chưa về, ăn hết bát mì ăn liền đã nguội kia. Bát mì kia dad trương to đến trình độ khiến cho người ta giận sôi, mùi vị căn bản là đủ để trở thành hung khí giết người, nhưng Mạc Dao Dao không cảm giác được mùi vị, thẩn thờ nuốt sợi mì xuống.

Trong đêm yên tĩnh cô bắt đầu suy tư nửa đời trước, rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện thất đức nên mới trở thành tình trạng ngày hôm nay. Suy nghĩ chừng nửa giờ, mới phát hiện đời này cô đã làm một chuyện xấu nhất chính là lúc năm nhất trung học cố tình đưa đáp án sai cho bạn cùng bàn chép, bởi vì cậu ta vẽ một đường phân cách ở giữa bàn, chỉ cần cánh tay Mạc Dao Dao vượt qua đường này sẽ dùng com-pa đâm cô . Cho nên một lần nào đó trong lúc thi, Mạc Dao Dao cố ý đem đáp án sai cho cậu ta chép, cuối cùng trước lúc nộp bài nhân lúc bạn ngồi cùng bàn không chú ý đổi đáp án lại.

Dĩ nhiên, chuyện này cô làm bởi vì ngày đó bị com-pa đâm phải quá đau.

Đời này không chừng không làm gì, có thể là đời trước làm bậy quá nhiều.

Đang suy nghĩ lung tung ngủ không yên thì điện thoại vang lên. Cô vừa nhìn nhận ra số của Vạn Niên Thanh nên nghe máy, người gọi điện thoại cũng không phải Vạn Niên Thanh, là Mặc Ngôn.

“Nhà ở đâu?”

Mạc Dao Dao nói địa chỉ: “Vạn Niên Thanh đâu? Vì sao không phải anh ta gọi điện thoại.”

“Say.”

Mặc Ngôn nói xong cũng đem điện thoại để xuống, lời ít mà ý nhiều.

Say? Mạc Dao Dao lúc này mới nhớ tới Vạn Niên Thanh nói tối nay anh đi uống rươu, nhưng một yêu quái như anh ta còn có thể say? À. . . . . . Đúng rồi, nghe nói hồ ly tinh uống nhiều là hiện ra nguyên hình, cho nên chúng ta biết có thời điểm rượu cũng là vật tốt, có thể thay cho Kính Chiếu Yêu.

Chỉ chốc lát sau chuông cửa vang lên, cô vội vã đi mở cửa. Mặc Ngôn đỡ Vạn Niên Thanh bất tỉnh nhân sự đứng ở trước cửa, mặt không chút thay đổi.

“Anh ta làm sao say thành ra như vậy?” Mạc Dao Dao rất giật mình, say khướt tới trình độ này.

“Ngu.” Mặc Ngôn rất đơn giản mà đem lý do Vạn Niên Thanh uống rượu say nói rồi để cho người ta vừa nghe đã hiểu.

“Vậy vì sao là anh đưa về?” Nói thật, một tiểu nhân viên uống nhiều quá, do chủ tịch đưa về, chuyện này cũng quá khôi hài đi?

Nói xong lời này chỉ thấy Mặc Ngôn đen mặt: “Sợ hiện hình.”

Mặc Ngôn đỡ Vạn Niên Thanh đi vào nhà, Mạc Dao Dao vội vàng rót nước, lại thấy Mặc Ngôn khoát khoát tay: “Chậu hoa.”

Cô đem chậu hoa để ở ban công vào, Mặc Ngôn đem Vạn Niên Thanh nhét vào chậu hoa lên, anh vừa tiếp xúc với đất, liền thay đổi trở về thành cây cảnh Vạn Niên Thanh .

“Không có sao chứ?”

“Không chết được.”

Mạc Dao Dao phát hiện nói chuyện cùng Mặc Ngôn là một việc rất khó khăn, mặc dù anh ta nói chuyện rất rõ ràng, một chữ bằng mười chữ của người khác, nhưng lời của anh ta sẽ tạo cho Mạc Dao Dao một loại xúc động muốn quất chết người.

Sau khi để Vạn Niên Thanh lại, Mặc Ngôn cũng không ở lại lâu, trực tiếp rời đi, không hề trả lời bất kỳ câu tiễn nào của cô, Mạc Dao Dao không hiểu tính cách này của anh ta rốt cuộc là làm thế nào đem công ty dược Bình An chế phát triển thành qui mô như ngày hôm nay. Nếu như anh ta đi bàn chuyện làm ăn, tuyệt đối tẻ ngắt, người của cả bàn ăn đều lúng túng.

Vạn Niên Thanh bị Mạc Dao Dao đặt ở trong góc phòng khách, cành lá nhỏ không gió mà rung, say lảo đảo, bộ dạng thật giống uống nhiều quá. Mạc Dao Dao cảm thấy thú vị, nghĩ tới thực vật hóa ra cũng có thể uống nhiều, còn có thể rung đến rung đi.

Cô tiến lên, vươn tay sờ sờ lá Vạn Niên Thanh, mới vừa chạm vào, lá nhỏ đã rụt lại, tránh được ngón tay của cô .

Ai nha, say bất tỉnh nhân sự còn có thể tránh? Mạc Dao Dao đột nhiên muốn đùa, chạm vào chiếc lá khác, kết quả Vạn Niên Thanh lại tránh được.

Cô cố tình dùng cả hai bàn tay, không nhéo được lá của Vạn Niên Thanh thì không dừng, bàn tay mấy lần phất qua đóa hoa trắng nhỏ kia mà không biết. =)))))

Vạn Niên Thanh ở dưới bóng đêm, đung đưa , tỏa ra mùi rượu. Đột nhiên anh không tránh nữa, mặc cho Mạc Dao Dao nắm chiếc lá trong lòng bàn tay, sờ tới sờ lui .

Mạc Dao Dao thấy anh không tránh, đã cảm thấy không có ý nghĩa. Cũng không nhìn nữa, tiếp tục ngồi ở trên sô pha khổ não.

Thái độ của Tề Hiên không rõ ràng, không biết mục địch thực sự của anh ta là cái gì. Mạc Dao Dao cảm thấy nếu như là đơn thuần đòi nợ trả thù không cần một tổng giám đốc như anh ta tới cửa nhà mình, phái luật sư tới tài ăn nói cũng tốt hơn anh ta nhiều, cũng lưu loát hơn so với anh ta.

Hơn nữa thảo luận trả nợ công việc không nên đi Provence, nơi đó là nhà hàng Pháp lãng mạn nhất, chỉ cần có tiền, những cặp đôi cũng sẽ lựa chọn chỗ đấy ăn cơm, bởi vì không khí rất tốt. Đàn ông nếu có tâm tư với phụ nữ, cũng sẽ hẹn người đó đi Provence, hơn nữa bình thường đều là lúc thổ lộ mới đi. Ở chỗ nhà hàng Pháp này, không biết đã tạo ra bao nhiêu cặp vợ chồng với Tiểu Tam.

Tề Hiên hẹn Dao Dao đi Provence, chứng minh anh không phải thật sự muốn Mạc Dao Dao trả tiền lại, tin tưởng số tiền này chỉ là một thủ đoạn, một thủ đoạn để anh thành công đạt được mục đích. Nhưng là mục đích gì? Mạc Dao Dao không cảm thấy anh coi trọng mình, loại ý nghĩ này quá kinh hãi rồi, cô ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Mình đem mẹ anh ta làm cho tức xỉu, nếu anh ta còn có thể coi trọng mình, trên căn bản vị này chính là một kẻ so Vạn Niên Thanh còn M siêu cấp lớn M, mà hôm nay biểu hiện của Tề Hiên chứng minh rõ ràng cho thấy anh ta là một S, là một S tinh thần cao độ khinh dễ người khác.

Mạc Dao Dao vùi ở trên sô pha than thở, không biết Hồng Môn Yến ngày mai kia nên làm cái gì bây giờ.

Cô nhắm mắt lại, không đợi phiền muộn, đã cảm thấy trên người rất nặng.

Mở mắt ra vừa nhìn, Vạn Niên Thanh đang đè ở trên người mình, toàn thân tản ra mùi rượu.

Anh vùi đầu ở trên vai Mạc Dao Dao, lấy tay cầm tay của cô nói: “Dao Dao, sờ hai cái nữa, thoải mái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.