Nữ Vương Dẫm Đạp Anh Đi

Chương 4: Thụ phấn



Mạc Dao Dao nghĩ, khi một cô gái độc thân phát hiện trong nhà mình ẩn dấu một người đàn ông khỏa thân, còn không chừng cất giấu nhiều ngày, phản ứng bây giờ của cô tuyệt đối là bình thường.

Nhưng người đàn ông này cũng không bình thường.

Bởi vì anh ta nói: “Dao Dao, cô có thể đập bất kì cái gì, nhưng không thể đập đồ vật đáng giá, tôi nhớ máy tính xách tay của cô chứa không ít dữ liệu đấy. Còn nữa…, cô xem đập đồ như vậy thật là lãng phí sức khỏe, làm cho gian phòng rối loạn hoàn toàn còn đập đến không thương tiếc, sau đó thu dọn rất phí sức. Tôi đề nghị cô mua cái roi hoặc sợi dây thừng, roi trực tiếp quất là được, sợi dây càng thêm thuận tiện, chỉ cần trói chặt chút là được.”

Khi anh ta nói những lời này thì ánh mắt dịu dàng dị thường, ánh mắt nhìn Mạc Dao Dao cũng trở nên là thâm tình khẩn thiết.

Vì vậy Mạc Dao Dao đang bị đứt dây thần kinh não, nói: “Là do anh điên hay là do tôi bị điên rồi?”

Trực giác của phụ nữ cho cô biết, người này không có ý hại cô; còn trực giác của phụ nữ cũng cho cô biết người này có chút biến thái; cuối cùng lý trí nói cho cô biết, có thể mình xuất hiện ảo giác.

Cho dù là như thế nào, cô tỉnh táo lại, cũng không còn sợ như vừa rồi. Mặc dù người đàn ông này hiện tại đang trần truồng hơn nữa còn đang nắm hai tay của cô, nhưng cô không giải thích được vì sao lại không sợ.

“Anh là ai? Trốn ở chỗ tôi đã bao lâu rồi? Anh muốn làm gì?”

Miệng anh ta mếu máo: “Tôi là Vạn Niên Thanh, cô cũng đã chăm sóc tôi một năm rồi, không muốn làm gì cả.”

Nhìn thấy anh ta còn rất uất ức, Mạc Dao Dao để máy tính xách tay xuống, phát hiện vị Vạn tiên sinh này cũng không có dùng quá nhiều sực lực để nắm lấy tay cô, mà có thể dễ dàng thoát ra.

“À, Vạn tiên sinh, tôi đã chăm sóc anh một năm lúc nào hả ?”

“Thì một năm trước, ở tiệm bán hoa cô đã mua tôi, sau đó tôi chính là của cô.”

“Tôi không có kẻ buôn người đâu.”

“Tôi cũng không phải là người mà.”

“Tiên sinh, có cần tôi giới thiệu bác sỹ tâm lý cho anh không? Giá cả không cao đâu.”

Mạc Dao Dao nghe nói có loại người nghiện để lộ thân thể của mình, thích khỏa thân để hù dọa các cô gái; cô còn nghe nói một trong những biểu hiện của bệnh tâm thần là khả năng tự nhận thức vấn đề của họ có vấn đề, không có cách nào tự nhận biết được mình. Cô cảm thấy vị trước mặt này có hai loại bệnh chứng đó. Đây là những thông tin mà Amy đã cung cấp cho cô, cô nghĩ chờ bạn trai của Amy xác định tình hình bệnh trạng của người này, có thể chuyển đến bệnh viện tâm thần.

Vạn Niên Thanh nhìn Mạc Dao Dao một cái, mang chậu hoa từ ban công ra, chậu hoa trồng Vạn Niên Thanh trống không, chỉ có đất vẫn còn nguyên.

Sau đó cũng không biết bằng cách nào, Mạc Dao Dao cảm thấy ánh sáng lóe lên trước mắt, không còn thấy người đàn ông đó nữa, Vạn Niên Thanh lại ở trong chậu hoa, nở đầy những bông hoa nhỏ màu trắng.

Một giây kế tiếp, trong chậu hoa, Vạn Niên Thanh trong chậu không thấy, anh chàng Vạn Niên Thanh tiếp tục trần truồng đứng ở trước mặt Mạc Dao Dao.

Đầu cô cảm thấy choáng váng, lượng đường trong máu hơi giảm, chắc gần đây ngủ có chút không đủ, cô muốn đi ngủ rồi.

Thật không may, thực tế không cho phép Mạc Dao Dao giả bộ làm một con rùa, chuông cửa vang lên.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là giấu Vạn Niên Thanh vào trong phòng vệ sinh, sau khi khóa cửa liền hối hận, như thế thật không khác gì giống với Kim Ốc Tàng Kiều?

Chuông cửa không ngừng vang lên, đoán chừng cứ theo tần số này thì sẽ nhanh chóng bị hỏng.

Mạc Dao Dao không có thời gian suy nghĩ, vội vàng chạy ra mở cửa.

Bác gái ở lầu dưới nhìn sắc mặt tái nhợt của Mạc Dao Dao, đồng thời năm lấy tay của cô: “Cháu gái, cháu không bị sao chứ, vừa hô cứu mạng lại vừa đập đồ, nhà chúng ta đều nghe thấy được.”

Bàn tay lạnh như băng của Mạc Dao Dao cảm giác được lòng bàn tay của bác gái vô cùng ấm áp, vô cùng xúc động nói: “Không có việc gì đâu bác gái, nhà cháu xuất hiện một con gián, làm cháu bị dọa quá sợ hãi.”

Nghe thấy cô nói dối như thế này, người bình thường đều không tin, Amy chỉ cần nhìn một cái là có thể biết tỏng.

Cũng may vị bác gái này không giống như người bình thường, bác nắm chặt tay Mạc Dao Dao nói: “Nhưng lại dọa bác sợ quá! Không có việc gì là tốt rồi, ông chồng nhà bác suy nghĩ định gọi báo cảnh sát đó chứ. Các cháu gái như cháu bây giờ thật là, chỉ vì một con gián lại bị hù dọa thành ra thế này, khi chúng ta còn là thanh niên ở trong cái giường đất lúc ấy, con gián cũng có thể bò vào trong chăn.”

Bác gái thở phào nhẹ nhõm, cười ha hả, vỗ vỗ bả vai của cô.

Mạc Dao Dao lại căng thẳng, cô nhìn chằm chằm vào tay bác gái đang vỗ vai mình, đây chính là tay của người sống cùng với gián!

Được rồi, thần kinh của cô đã căng thẳng quá độ rồi.

Cuối cùng bác gái nói: “Nhà của một cô gái, đừng ở một mình, rủ thêm một cô gái sống cùng với cháu, còn có thể chia đều tiền thuê nhà, trước kia bác cùng một cô nữ sinh ở cũng không có lộn xộn gì, đáng tiếc là cô ấy dọn đi. Ngàn vạn lần đừng con trai, đầu năm nay không hiểu các anh chàng và cô nàng nghĩ như thế nào, lại thuê phòng ốc chung với nhau, như thế này chẳng phải là loạn rồi sao?”

Mạc Dao Dao cười gượng, bây giờ trong nhà cô còn đang cất giấu cả một người khỏa thân đấy. . . . . .

Thật ra cô đã sớm nghĩ chiêu thuê chung nhà đó rồi, dù sao thì một mình mình ở như vậy thật sự tiếc. Trước kia có một nữ sinh thuê cùng với cô, nhưng sau cô ấy lại ở chung cùng bạn trai mà dọn đi, chỉ còn lại một mình Mạc Dao Dao. Hai ngày nay cô đang chuẩn bị quảng cáo, nhưng lại gặp phải chuyện của Triệu Ngộ Minh như vậy, nên không còn đầu óc nghĩ tới khiến cho chuyện này tạm hoãn lại.

Tiễn bác gái nhiệt tình đi, Mạc Dao Dao trở lại phòng, nhìn vào cửa phòng vệ sinh, mặt đầy oán hận. . . . . .

Cô mua hoa lại mua một con yêu tinh mang về.

Mở cửa phòng vệ sinh ra, phát hiện Vạn Niên Thanh cực kỳ thành thân khoanh hai chân ngồi ở trên nắp bồn cầu, sau khi nhìn thấy Mạc Dao Dao khuôn mặt sáng bừng lên giống như muốn nhào vào cô, cô vội vã đưa tay ngăn lại: “Trước tiên duy trì khoảng cách xã giao căn bản một mét trở lên.”

Không cẩn thận nhìn thấy ánh mặt tội nghiệp của Vạn Niên, lòng cô lại mền lại, nói: “Ban nãy do xấu hổ, tạm thời có người tới, sợ khi đi vào nhìn thấy anh, dưới tình thế cấp bách đã khóa cửa phòng vệ sinh lại, thật sự xin lỗi.”

Nói xong, cô liền hối hận vì đã mềm lòng, bởi vì Vạn Niên Thanh nói một câu khiến cho Mạc Dao Dao muốn hộc máu: “Không có sao, tôi thích bị giam cầm.”

Mạc Dao Dao nhớ tới giọng nói buồn bã đêm hôm kia “Vì sao cô không đạp tôi”, lại nhớ tới vẻ mặt hưởng thụ của Vạn Niên Thanh khi bị đánh đập lúc vừa rồi, lại nhớ tới lời nói mà anh ta đã nói “Mua roi, mua sợi dây thừng”, cảm thấy có chút không bình thường.

Cô chỉ vào ghế sofa: “Hai chúng ta phải nói chuyện một chút.”

Dẫn người đến sofa ở phòng khách, phòng ngủ không được, chỗ đó quá mập mờ.

Mới vừa ngồi lên trên ghế sofa, Mạc Dao Dao liền nổi đầy hắc tuyến, tư thế ngồi của Vạn Niên Thanh vô cùng tiêu chuẩn, lưng thẳng, hay tay thoải mái đặt ở hai bên sườn cơ thể, chỗ đầu gối hiện lên góc 90 độ, hai chân tách ra 30 đến 45 độ.

Tư thế ngồi rất hoàn mỹ, nhưng mà. . . . . .

Anh ta hiện giờ là khỏa thân – đang khỏa thân – đang đó nha!!!! Này này, cặp chân tách thành 45 độ, tiểu JJ o0o ( tiểu kê kê =)) ) so với hồi nãy còn nhìn thấy rõ ràng hơn, Mạc Dao Dao muốn tự đâm vào hai mắt.

“Trước tiên anh có thể lấy quần áo mặc vào không? Bộ đồ mà ban ngày anh mặc ấy.” Rất khó khăn cô mới mở miệng được.

Vạn Niên Thanh cúi đầu xem xét bản thân, hết sức vô tội ngẩng đầu: “Có vấn đề gì sao?”

Có đó có đó! Mạc Dao Dao cảm thấy thật ra tính tình của cô rất tốt, nhưng hôm nay hết sức điên cuồng muốn đánh người.

“Anh không phải cảm thấy ở trước mặt một người con gái mà khỏa – thân là một chuyện rất không quá đáng sao?”

“Đúng là quá đáng thật.” Vạn Niên Thanh gật đầu, Mạc Dao Dao vừa muốn thở phào một cái cảm thấy người vẫn dậy dỗ được thực vật thì anh lại nói: “Nhưng đó là người ngoài, còn cô thì không cần rồi.”

Trán Mạc Dao Dao lại nổi hắc tuyến, cô kiên nhẫn: “Đại ca, ý của anh là, tôi không phải là người ngoài, tôi là người nhà của anh?”

Vạn Niên Thanh vô cùng vui vẻ: “Thật sự là người nhà thì tốt.”

“Tại vì sao ở trước mặt tôi, anh lại không cần phải mặc quần áo?”

“Không phải cô ngày ngày đều nhìn sao?” Mặt Vạn Niên Thanh vô tội, “Cô còn luôn thích sờ vào tôi.”

Anh ta cười đến rạo rực, Mạc Dao Dao có cảm giác muốn chạy xuống phòng bếp cầm con dao thái chặt đứt bàn tay mình. Dĩ nhiên, trước tiên chặt đầu lưỡi Vạn Niên Thanh đem đi nhắm rượu đã.

“Tốt tốt! Vậy ít nhất anh hãy đem hai chân khép lại để giấu tiểu JJ o0o của anh đi!” Mạc Dao Dao lùi lại nhiều bước, đã đạt đến giới hạn thấp nhất rồi.

Nhưng Vạn Niên Thanh nói: “Tại sao, không phải là cô thích nhất chỗ này sao?”

“Tại sao!!!! Tôi vì cái gì lại phải thích nhất cái cơ quan sinh dục ghê tởm của một kẻ vô sỉ như anh trần truồng ở trước mặt tôi!” Mạc Dao Dao không thể nhịn được nữa, hiện tại cơn tức giận đã bốc khói từ đỉnh đầu cô, khuôn mặt đầy tức giận của cô dường như có thể hù dọa đuổi hết mọi.

Trừ Vạn Niên Thanh!

Anh ta vẫn như cũ cây ngay không sợ chết đứng mà nói: “Cô thích nhất mà. Hai ngày trước, lúc tôi vừa mới mọc ra cái này, sau khi cô tưới nước, bao giờ cũng vui vẻ sờ sờ chỗ đó, hơn nữa còn ngửi ngửi chỗ đó nữa.”

Này. . . . . . Mạc Dao Dao bắt đầu suy nghĩ thật nhanh, cơ quan sinh sản của thực vật rốt cuộc là ở chỗ nào, đồng thời cô cũng hỏi ra tiếng.

“Chính là vị trí thụ phấn.” Vạn Niên Thanh thuận miệng trả lời.

Hoa! Hoa! Hoa! Cơ quan sinh sản của thực vật chính là hoa!

Mạc Dao Dao nhìn chằm chằm vào tiểu JJ o0o của Vạn Niên Thanh, nhớ tới mấy ngày nay sau khi nó nở hoa, mình thưởng thức bôn ghoa nhỏ trắng như thế nào, dịu dàng vuốt ve như thế nào, còm đưa mũi tới gần ngửi hương hoa nhàn nhạt. . . . . .

Cô thề không bao giờ mua hoa nữa, vĩnh viễn không bao giờ!!!!

Ánh mắt nóng rực khích lệ Vạn Niên Thanh, anh ta đi đến kéo tay Mạc Dao Dao, đặt nó vào trên tiểu JJ o0o của mình, thâm tình nói: “Dao Dao, giúp tôi thụ phấn đi.”

Sức chịu đựng vượt qua đến mức cực hạn, Mạc Dao Dao ngược lại bình tĩnh.

Cô hung hăng bóp tiểu JJ o0o của Vạn Niên Thanh một cái, nghe anh ta phát ra âm thanh thảm thiết khiến người ta hài lòng, túm anh ta ném vào phòng vệ sinh, sau đó khóa lại cửa.

“Dao Dao. . . . . .” Từ bên trong cửa truyền ra giọng nói buồn bã.

Mạc Dao Dao mười phần tỉnh táo nói: “Vạn Niên Thanh, anh có thể out rồi.”

Sau đó mặc kệ tình trạng của người đằng sau cánh cửa, mặc kệ căn phòng hỗn độn, cô ngã xuống giường đi vào giấc ngủ.

Một giấc ngủ này Mạc Dao Dao cảm giác được mùi hương lạ lùng, hơi quanh quẩn bên gối, ngay cả mơ cũng không mơ, cho tới sáng ngày thứ hai khi tỉnh lại, cô nghiêm trọng nghi ngờ tối hôm qua mình không phải ngủ thiếp đi mà là té xỉu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.