Nữ Vương Dẫm Đạp Anh Đi

Chương 41: Thích



Từ sau việc nghịch nước sau đó trở thành nghịch lửa, Vạn Niên Thanh liền không ra tay với Mạc Dao Dao, vẫn như trước lăn lộn làm nũng cầu xin chà đạp, trong mọi hành động của anh đều không thấy phần chiếm đoạt kia nữa, như đã biến thành người có phép tắc vậy.

Mạc Dao Dao vốn cảm thấy thế này cũng không tệ, nếu không hiện tại cô là người tàn tật thật đúng là không có biện pháp chống cự, Vạn Niên Thanh như này có cảm giác an toàn hơn nhiều. Dĩ nhiên cô cũng biết suy nghĩ này của mình chính là kiếm cớ. Trước kia lúc cô không có tàn tật, nếu Vạn Niên Thanh muốn ra tay cô cũng không ngăn cản được. Không nói đến thân phận yêu quái của anh, chỉ riêng cái cơ bụng sáu múi kia cô cũng không chịu đựng được rồi. Huống chi dáng dấp Vạn Niên Thanh rất đẹp, nếu thật sự muốn ra trận, nói không chừng còn chưa ra sức cô đã mềm nhũn rồi.

Nói cách khác, đến lúc này Mạc Dao Dao mới ý thức được rằng ở chung với một người đàn ông trong nhà là một việc rất nguy hiểm. Vậy mà cô lại có thể yên tâm ngủ, nửa đêm cũng không nằm mơ việc đó mà còn ngủ rất say. Nếu không phải Vạn Niên Thanh cũng ngay thẳng thật thà, chưa từng làm mấy chuyện như nhìn trộm, sờ trộm hay tiến thêm một bước nữa, thì cô đã sớm khó giữ nổi trinh tiết tuổi già rồi. Về phần tại sao lại là trinh tiết tuổi già thì chủ yếu là vì trong mắt mẹ Mạc, con gái 23 tuổi trở lên mà chưa gả ra ngoài đều tính là già.

Nhưng mà Vạn Niên Thanh, cái người cả ngày thay đổi các phương pháp để chiếm lợi ích, từ lần trước thực sự chiếm được lợi ra thì sau đó cũng không thấy ra tay nữa. Điều này khiến Mạc Dao Dao cảm thấy bầu trời biến đổi, thậm trí cô còn xuất hiện ý nghĩ sau khi Vạn Niên Thanh xem qua một lần thấy không hợp khẩu vị nên có ý định rút lui.

Có một ngày, Mạc Dao Dao đang nằm sấp trên giường đọc sách, Vạn Niên Thanh đi tới rồi đè lên. Lúc ấy, tim Mạc Dao Dao đập thình thình, nghĩ phải lăn xuống giường nhưng lại không muốn lăn xuống, trơ mắt nhìn Vạn Niên Thanh vượt qua lấy laptop trên giường cô rồi nói: “Cho anh mượn để kiểm tra số lượng đồ đạc.”

Em gái anh, tiên sư anh!

Mạc Dao Dao không biết đang chửi mắng em gái ai, tiên sư ai, lúc ấy mặt cô đã bị thiêu đỏ như nửa bầu trời rồi, vừa muốn đánh Vạn Niên Thanh một trận lại muốn tự đánh mình một trận. Thật là xấu hổ, thật là mất mặt. Cô cảm thấy mình giống như một phụ nữ trung niên nhỡ kết hôn, nhiều năm chưa từng nếm thử mùi vị đàn ông, nếu không tại sao trong đầu lại chứa đầy sản phẩm không hài hòa như thế này? Thật là hư hỏng!

Nhất định là do quá rảnh rỗi! Nhất định là do khi dưỡng bệnh mình ngột ngạt quá nên mới sinh ra mắc bệnh tâm lý!

Cô cũng từng nghĩ đến việc tìm Lý Đông tư vấn một chút, nhưng sau đó vẫn quyết định gọi điện thoại, dù sao thì Lý Đông cũng làm tư vấn tâm lý chứ không phải tư vấn tình yêu.

Trong điện thoại, cô nói một chút về tình trạng tinh thần hoảng hốt của mình hiện giờ. Phía bên kia đầu dây điện thoại, Lý Đông cười cười, giọng nói xấu xa: “Không có việc gì, chỉ là nuôi dưỡng bệnh thôi. Bình thường, cơ thể mắc bệnh lâu ngày sẽ dẫn đến mắc bệnh tâm lý. Chủ yếu là bây giờ, cô nên tìm một chút việc mà làm, nếu như tay cử động còn khó khăn thì chơi trò chơi hay đọc sách gì đó, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, đợi thân thể tốt lên rồi đi làm, người đủ chất thì không sao rồi.”

Mặc dù Mạc Dao Dao cảm thấy tiếng cười của Lý Đông trong điện thoại có phần thấm vào người, nhưng vẫn nghe ý kiến chuyên gia, mấy ngày này đều mang vốn liếng ra chơi bài tú lơ khơ. Mà với chỉ số thông minh của cô, chơi đua xe có thể chạy theo hướng ngược lại vài trăm mét, làm việc nghĩa cũng không chùn bước mà đâm vào vách núi, chỉ có thể liên tục xem chơi bài tú lơ khơ rồi tìm lỗi trong trò chơi khó nhằn này. [code][/code]Cô nghĩ nếu cứ liên tiếp tìm lỗi trong trò chơi này thì thật đau mắt, vì bảo vệ cặp mắt có thị lực 1.2 của mình, Mạc Dao Dao quyết định vẫn nên chơi ít bài tú lơ khơ thôi.

Gần đây Vạn Niên Thanh rất bận, vội vã suốt cả ngày, cũng không biết lúc nằm viện anh lấy đâu ra thời gian đến bệnh viện thăm cô. Mỗi ngày, trước khi Mạc Dao Dao đi ngủ Vạn Niên Thanh còn chưa trở về, sau khi tỉnh lại anh cũng đi rồi. Cho dù anh là yêu quái sẽ không biết đến mệt, nhưng Mạc Dao Dao vẫn hơi lo cho thân thể anh.

Bởi vì không có ai làm bạn nên Mạc Dao Dao chơi game đến mức thành nghiện, từ chơi trận đấu bình thường đến thách đấu rồi đến đấu bạch kim. Cô đã không thể thỏa mãn một ngày bốn lần được hạt đậu vui vẻ,bắt đầu lấy tiền Q mua đậu mua thẻ bạch kim để chơi, hơn nữa càng không thể cứu vãn được, đắm chìm trong trò chơi không thể thoát khỏi. Mỗi lần nạp mười tệ chơi được mười lần, mỗi giờ, con số trong thẻ ngân hàng trực tuyến lại giảm xuống mười đồng.

Rốt cuộc có một ngày, Mạc Dao Dao nạp tệ nhưng sau đó cũng không có tin nhắn nhắc nhở. Kiểm tra số dư còn lại cũng không thay đổi, cô kiểm tra lại bưu kiện vài lần mới phát hiện khi ghi số Q-Q để chuyển đồ mình nhớ nhầm một chữ số, mười đồng tiền Q đã chuyển đến tài khoản người khác.

Cô ngẩn người trước máy vi tính một lúc, thở dài một hơi, ngả đầu lên giường liền không ra được nữa.

Trong nháy mắt đó Mạc Dao Dao nghĩ lại lúc mình và Vạn Niên Thanh gặp nhau sau đó là tất cả mọi chuyện đã xảy ra, lại kiểm điểm hành động đốt tiền của bản thân trong khoảng thời gian này, cuối cùng cũng chịu rồi. Trước không cách nào nhịn được việc số điện thoại di động riêng của Mạc Dao Dao bị người khác biết, còn có thể giải thích bằng ham muốn độc chiếm và lòng hư vinh, khao khát gần nhau còn có thể giải thích là do cô không thỏa mãn nhu cầu.Nhưng bây giờ trạng thái nhàm chán đến đần độn này khiến cô không tìm cách viện cớ được nữa.

Cô, Mạc Dao Dao, thật lòng thật dạ thích Vạn Niên Thanh, đóa hoa M kia. Hơn nữa còn không thể ngăn cản mình đắm chìm trong đó, đã đạt đến độ không có anh làm bạn liền cô đơn đần độn.

Mạc Dao Dao suy nghĩ một lúc lâu vẫn cảm thấy phẩm vị của mình thật sự là quá kì lạ, hiện tại lại thấy bộ dáng hưởng thụ chà đạp của Vạn Niên Thanh rất hấp dẫn, cô thật ngốc đúng không?

Ở trên giường suy nghĩ lại, lăn lộn đến hơn một giờ đêm, Vạn Niên Thanh mới về đến nhà.

Trước tiên, anh tiến đến cửa phòng để nhìn Mạc Dao Dao một cái, đây là thói quen hàng ngày của anh, thấy Mạc Dao Dao ngủ say mới có thể yên tâm. Khẽ đẩy cánh cửa khép hờ, Vạn Niên Thanh sửng sốt một lúc, bởi vì Mạc Dao Dao đang vùi trong chăn mà nhìn cửa, đêm khuya nhưng không bật đèn, cứ mở to đôi mắt như vậy rất đáng sợ.

Dĩ nhiên không phải là Vạn Niên Thanh sợ, anh thuận tay bật đèn, đến trước giường Mạc Dao Dao hỏi: “Sao còn chưa ngủ? Không ngủ được thì đọc sách, tối như thế này, không bật đèn em không sợ sao?”

Mạc Dao Dao quay đầu nhìn mặt của anh một lát, sờ mặt của mình một cái, lúc này mới chậm rãi nói: "Hôm nay em sẽ không bật đèn."

"Hả?" Vạn Niên Thanh có phần không hiểu, bây giờ là mùa đông, bốn năm giờ đã tối, chẳng lẽ mấy giờ này Mạc Dao Dao cứ ngồi trên giường như vậy?

Anh quơ quơ tay trước mắt Mạc Dao Dao, phát hiện vẫn rất bình thường, mắt vẫn còn chớp được, chắc là không có vấn đề gì lớn. Vì vậy, anh cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Thế nảo? Thân thể khó chịu sao?”

Mạc Dao Dao gật đầu một cái, chỉ chỉ tim mình nói: "Chỗ này khó chịu."

Vạn Niên Thanh có chút khẩn trương, vội vàng nắm tay cô, ấm áp, không có vấn đề gì.

"Có chuyện gì xảy ra à?"

Mạc Dao Dao quay đầu nhìn anh, ánh mắt chăm chú: "Muốn hỏi anh chuyện này."

"Nói đi."

"Anh thấy em như thế nào?"

"Thích, thích suốt đời." Ánh mắt của Vạn Niên Thanh rất chuyên chú, ngồi bên giường nắm tay Mạc Dao Dao không buông.

"Vậy tại sao. . . . . ." Mạc Dao Dao nói một nửa rồi dừng lại, giọng nói có cảm giác cắn răng nghiến lợi. Bây giờ thực sự là cô không hỏi được, một người con gái nói trực tiếp với người con trai ‘Sau khi anh ra tay một lần, tại sao lại không ra tay nữa?’ Cô hỏi điều này thế nào đây!

Vạn Niên Thanh không nói, kiên nhẫn nhìn cô, chờ cô sắp xếp ngôn từ cho tốt.

Mạc Dao Dao suy nghĩ một lúc lâu rồi nói với giọng cực kỳ uyển chuyển: “Có đôi khi thích không phải chỉ dựa vào lời nói, mà còn là hành động. Không có hành động, sẽ không ai chấp nhận. So với việc không có hành động, càng làm cho người ta khó có thể chấp nhận chính là hành động một nửa rồi dừng lại. So với hành động một nửa rồi dừng lại càng khiến người ta khó chấp nhận hơn nữa là từ đó về sau không hành động nữa. Điều này sẽ khiến người ta cảm thấy mình không có sức hấp dẫn hoặc nghi ngờ sau khi đối phương thử một lần, cảm thấy không thích hợp nên muốn buông tay. Anh, hiểu chứ?”

Giọng nói Mạc Dao Dao uyển chuyển, nhưng ý nghĩa rõ ràng, không khác gì nói thẳng. Nhưng cô lại cứ tự cho là rất hàm súc, nhìn mặt Vạn Niên Thanh, chỉ sợ anh không hiểu tình hình.

Vạn Niên Thanh vừa muốn nói gì, đột nhiên, Mạc Dao Dao lại nói thêm mấy câu: “Dĩ nhiên cũng không phải em nói anh có hành động quá khích gì đó, chính là dù sao cũng nên có một hai lần vui vẻ chứ? Không đến nỗi cơm chiên xào đến một nửa không thành, về sau ngay cả hạt gạo cũng không có chứ?”

Nghe xong lời này Vạn Niên Thanh cũng không nhịn được nữa, ôm lấy Mạc Dao Dao bắt đầu nhếch miệng, thiếu chút nữa khiến khuôn mặt đang há miệng thành hai nửa.

Mạc Dao Dao cảm thấy cánh tay anh ôm mình đang run rẩy, run rất kịch liệt, run thật lâu, run đắc ý. Trong một cái nháy mắt, cô còn cho là hoa yêu cũng có thể bị điên.

Cuối cùng, Vạn Niên Thanh dần dần tỉnh táo lại, anh tựa đầu lên vai trái Mạc Dao Dao, nhỏ giọng nói: “Mạc Dao Dao, anh thích em ... Còn em thì sao?”

Lời nói của anh run run, Mạc Dao Dao nghe thấy, trong lòng cũng run lên.

Cô hít sâu một hơi, vòng một tay ôm Vạn Niên Thanh, lấy lại bình tĩnh rồi mới khẽ nói: “Em cũng thế.”

Anh thích em. Em cũng thế.

Trong đầu Vạn Niên Thanh, mấy chữ này xoay vòng 1800 lần. Rốt cuộc anh cũng phản ứng kịp ý tứ trong lời nói, ôm lấy Mạc Dao Dao bắt đầu quay một phen trong phòng ngủ, vừa quay vừa hoan hô: “Mạc Dao Dao thích tôi! Mạc Dao Dao thích Vạn Niên Thanh!”

Mạc Dao Dao bị anh xoay tròn hơi chóng mặt, trong lòng cũng vui sướng không kém Vạn Niên Thanh. Có được người như vậy thích, dù anh là một chậu cây cảnh, có gì liên quan? Huống chi bây giờ Vạn Niên Thanh là người, hơn nữa so với người bình thường, càng nỗ lực, càng nghiêm túc sống trên thế giới này.

Xoay tròn một lúc lâu, cuối cùng cảm xúc của Vạn Niên Thanh đã ổn định lại. Anh nhẹ nhàng đặt Mạc Dao Dao lên giường, hôn lên khóe môi cô: “Trước kia lúc em ngủ anh đều hôn em như thế này, cuối cùng bây giờ cũng có thể quang minh chính đại.”

Mạc Dao Dao nghiến răng, cô biết ở chung với một người đàn ông chắc chắn là không có chuyện tốt, tên khốn này thừa dịp lúc cô ngủ say, chắc đã chiếm bao nhiêu lợi đây!

Vạn Niên Thanh kéo Mạc Dao Dao vào trong lòng, cúi đầu hôn cổ cô. Lúc bắt đầu, toàn thân Mạc Dao Dao run lên, về sau tê dại lại phát hiện chỗ không thích hợp rồi. Cô ngồi trên đùi Vạn Niên Thanh, vậy thứ chỉa vào mông cô là cái gì!

“Anh.....”

Mạc Dao Dao chà xát một chút, thiếu chút nữa Vạn Niên Thanh nhảy dựng lên, gắt gao ôm Mạc Dao Dao nói: “Đừng nhúc nhích, dù sao cũng đừng nhúc nhích, có thể lau súng cướp cò.”

“Không phải ...... chúng ta cũng không làm gì mà? Anh cũng thật dễ dàng cướp cò?” Mạc Dao Dao có chút khóc không ra nước mắt, cũng không có hôn sâu, chỉ ôm hôn khóe môi thì thể tích đã biến to như thế này. Nếu như toàn bộ đàn ông trên thế giới đều giống như Vạn Niên Thanh, về cơ bản đàn bà sẽ không có đường sống. Dù sao ở phương Tây, bạn bè có quan hệ thân thiết khi gặp nhau đều có thể hôn mặt.

Vạn Niên Thanh dúi đầu vào hõm cổ Mạc Dao Dao, buồn buồn nói: “Kể từ sau ngày đó, anh chỉ muốn chạm vào em như thế, sợ dọa em, nên sau này cũng không dám chạm.”

“Ách... Thật ra thì cái vấn đề này em có thể thương lượng.” Mạc Dao Dao cảm giác mặt mình bị thiêu đốt, lời nói này đã khiêu chiến giới hạn cực độ của cô.

"Không được, nhất định anh phải hưởng thụ bữa tiệc lớn vào đêm tân hôn." Vạn Niên Thanh cố chấp nói.

Mạc Dao Dao cảm thấy hơi đau răng, cô khinh bỉ nói một câu: "Cổ hủ."

Vạn Niên Thanh ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh , thuận tay sờ sờ mông Mạc Dao Dao rồi nói: "Có phải em ghét bỏ anh cổ hủ, vậy bây giờ anh sẽ lên làm tiền vệ ."

Bị anh sờ, Mạc Dao Dao nhảy dựng lên, đứng trên mặt đất nhìn anh dựng đứng lên như cái lều nhỏ, nhìn ra cỡ rất lớn. Mạc Dao Dao nuốt ngụm nước miếng, anh, một hoa yêu, lớn như vậy để làm gì, để làm gì!

Thấy bộ dáng Vạn Niên Thanh muốn xông lên, Mạc Dao Dao nhấc chân đạp anh một cái, đưa tay kéo anh quăng vào phòng vệ sinh rồi nói: “Ngài vẫn nên cổ hủ tiếp đi.”

Việc này, áp lực quá lớn, cô cần điều chỉnh tâm lý một đoạn thời gian nữa. Lần đầu tiên ra trận đã chơi lớn như vậy, thật sự là không có năng lực tiếp nhận nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.