Nữ Vương Dẫm Đạp Anh Đi

Chương 5: Ăn cơm



Sáng sớm hôm sau Mạc Dao Dao bị một mùi cháo thơm ngào ngạt đánh thức, cô mở mắt ra, nhìn thấy trong phòng bếp có một bóng hình đang bận rộn, một bóng hình không mặc quần áo.

Cô mới vừa tỉnh ngủ có chút mơ màng, cân nhắc lúc nào mình đã nuôi trẻ con ốc đồng? Trẻ con ốc đồng này chẳng lẽ bị ốc đồng giấu đi cho nên không có quần áo mặc?

Đang mộng du, trẻ con ốc đồng giống như có tâm điện cảm ứng quay đầu lại, thấy cô mở to ánh mắt mơ màng, một đôi mắt to sáng ngời lộ ra sắc mặt vui mừng: “Dao Dao, cô tỉnh rồi?”

Mạc Dao Dao nháy mắt mấy cái, thấy trẻ con ốc đồng đem bát tiện tay đặt lên bàn sau đó đi về phía cô. Anh ta vẫn không mặc quần áo như trước, vóc người cực kỳ tuyệt vời, cơ bụng sáu múi trên bụng khiến người xem tới phát ngốc. Chẳng qua là so với sáu múi cơ bụng đẹp đẽ đó, tiểu JJ o0o đang dao động giữa hai chân anh ta càng chói mắt hơn, Mạc Dao Dao nằm ở trên giường mắt thấy tiểu JJ o0o kia lắc lư đi về phía mình, cô ngồi bật dậy.

Trí nhớ tối hôm qua trở lại trong đầu, cô thốt ra: “Không phải bảo anh thành thật ngây ngốc trong nhà vệ sinh sao? Vì sao đi ra? Ai cho phép?”

Thật ra thì trước kia Mạc Dao Dao căn bản không có bá đạo như vậy, nhưng không biết vì sao, đối mặt chậu cây Vạn Niên Thanh mình mua về này, cô không có biện pháp khách khí.

Vạn Niên Thanh nhìn Mạc Dao Dao nói: “Làm bữa sáng cho cô, đợi cô ăn xong thì tôi sẽ trở về phòng vệ sinh.”

Mạc Dao Dao khoát tay, đúng phong cách nữ vương: “Không cần, anh thu dọn phòng trước đi.”

“Ừ!” Vạn Niên Thanh dứt khoát gật đầu, trong giọng nói lộ ra vui vẻ. Sau đó bắt đầu dọn dẹp phòng bị ném lộn xộn lung tung tối hôm qua, Mạc Dao Dao ở bên cạnh nhìn một lát, cảm thấy anh ta dọn dẹp không lỗi, vị trí đồ vật đặt giống như đúc với thói quen của mình. Đầu Mạc Dao Dao lúc này đặc biệt yên tĩnh, lập tức phản ứng kịp Vạn Niên Thanh bình thường nhìn thấy cô dọn dẹp phòng mới nhớ kỹ.

Vậy. . . . . . Trán cô đầy hắc tuyến, trước kia hình như là để Vạn Niên Thanh ở trên cửa sổ phòng ngủ, hơn nữa giống như lúc ngủ cũng không kiêng dè anh ta. Làm gì có người nào lúc cởi quần áo để ý tới tầm mắt một thực vật? Đầu Mạc Dao Dao có chút loạn, không phải là mình sớm đã bị Vạn Niên Thanh nhìn thấy hết?

Vạn Niên Thanh quay đầu lại nhìn thấy Mạc Dao Dao đang dùng ánh mắt như ánh sáng phóng xạ nhìn chằm chằm mình, giống như muốn đem anh ta bắn xuyên thủng. Anh cười vui rạo rực một tiếng với Mạc Dao Dao: “Đi rửa mặt trước đi, đã chuẩn bị xong.”

Mạc Dao Dao máy móc quay đầu, liều mạng tự nói với mình bị một chậu cây cảnh nhìn hết không có gì lớn .

Đi vào phòng vệ sinh, phát hiện cả phòng đã được lau đến sáng trắng, ngay cả nắp bồn cầu bằng sứ cũng sáng bóng. Ai. . . . . . Được rồi, đây là chỗ ngồi của Vạn Niên Thanh, anh ta đương nhiên muốn lau sạch sẽ .

Rửa mặt bằng nước ấm, vừa rửa xong, ngay cả kem đánh răng cũng được đặt ở bên cạnh, gương lau đến không nhiễm một hạt bụi. Sau khi rửa mặt Mạc Dao Dao có chút chết lặng, ở trên mặt vỗ vỗ đánh đánh một lúc, đi ra khỏi phòng vệ sinh đã nhìn thấy Vạn Niên Thanh thẳng tắp đứng ở trước cửa, thấy cô ra ngoài liền đưa tay: “Bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi, xin sang bên này.”

Mạc Dao Dao bày tỏ nhà của chính cô không cần người khác chỉ đường, càng bày tỏ không vị thân sĩ nào thân thể trần truồng chỉ loạn ở trước mặt thục nữ. Đi tới trước bàn, một bát cháo yến mạch thơm ngào ngạt còn bốc hơi để trên bàn, bên cạnh là hai cái bánh bao ăn sáng, cùng với một đĩa ít đồ chua.

Bữa ăn sáng hết sức phù hợp với khẩu vị Mạc Dao Dao, hơn nữa vô cùng có dinh dưỡng, mặc dù Mạc Dao Dao rất hoài nghi kia hai cái bánh bao kia từ đâu tới. Yến mạch cô thường hay uống…, cho nên trong nhà luôn có một chút, đồ chua là hai ngày trước co mua, chỉ là cái bánh bao này nhìn thế nào cũng là mới làm, không biết Vạn Niên Thanh làm saora ngoài được.

Trước khi cô ngồi xuống, Vạn Niên Thanh kéo ghế cho cô, Mạc Dao Dao ngồi ở trên ghế, hai tay Vạn Niên Thanh đặt ở trước người, thẳng tắp đứng ở bên cạnh cô .

Đây tuyệt đối là cấp bậc đãi ngộ đối với nữ vương, Mạc Dao Dao liếc mắt một cái nhìn nồi cơm điện, nhìn thấy bên trong còn có cháo, nói với Vạn Niên Thanh: “Anh cũng ăn đi.”

Một giây kế tiếp cô vì bản thân mình nhất thời mềm lòng mà hối hận vạn phần, bởi vì sắc mặt vui mừng Vạn Niên Thanh xông lên ban công, giang hai cánh tay nghênh đón ánh nắng sáng sớm.

“Anh trở lại cho tôi!” Mạc Dao Dao bước một bước dài vọt ra ban công đem người này lôi vào, ban công này mở một cái là có thể nhìn thấy bên trong, một tên đàn ông khỏa thân giang rộng hai cánh tay ở trên ban công nhà cô đây là muốn làm gì!

Vạn Niên Thanh oan ức: “Không phải cô để cho tôi ăn cơm sao?”

Mạc Dao Dao nóng nảy: “Tôi để cho anh ngồi ở trên bàn cùng tôi. . . . . .”

Lời nói đến một nửa thì dừng lại, thực vật ăn cơm thế nào? Thực vật là lợi dụng ánh mặt trời hấp thu các-bon-đi ô-xít thả ra dưỡng khí, lưu lại các-bon-đi ô-xít trong nguyên cố Cac-bon chế tạo ra chất hữu cơ ! Đây chính là sự quang hợp trong truyền thuyết !

Mạc Dao Dao nuốt một búng máu vào trong dạ dày, lôi Vạn Niên Thanh vào phòng vệ sinh, bật đèn bên trong, đóng cửa lại: “Quang Hợp đi.”

Vạn Niên Thanh kháng nghị: “Đây là ngược đãi, là mưu sát, không thể như vậy.”

Mạc Dao Dao đè nén: “Không phải đều là ánh sáng (quang) sao? Đèn huỳnh quang chính là phỏng theo ánh mặt trời chế tạo ra, anh chịu khó đi.”

Vạn Niên Thanh bẹt bẹt miệng: “Rau dại thiên nhiên tinh khiết nuôi dưỡng thịt heo với thịt heo tăng trọng, cô ăn cái nào? Trong cơ thể bò sữa tạo ra sữa tươi tinh khiết làm sữa bột, với sữa bột tạo ra từ chất bảo quản, cô uống cái nào? Cô nói xem ánh mặt trời tinh khiết với ánh sáng đèn huỳnh quang tôi sẽ chọn cái nào?”

Mạc Dao Dao bối rối, đây là một Vạn Niên Thanh sao? Rõ ràng chính là học giả dinh dưỡng trong truyền thuyết!

Vạn Niên Thanh vẫn còn nói: “Tôi thích bị cô đánh, nhưng đây không phải là đánh, đây là ngộ độc thức ăn.”

“Dừng lại!” Mạc Dao Dao vươn tay che miệng Vạn Niên Thanh lại, lại lôi người vào phòng ngủ.

Từ trong ngăn tủ lấy ra một cái ga trải giường, quấn ở ngang hông Vạn Niên Thanh: “Buộc lại rồi, đi Quang Hợp đi.”

Coi hắn tắm sớm xong phơi nắng, còn hơn là khỏa thân toàn bộ.

Vạn Niên Thanh vui rạo rực sờ sờ khăn trải giường, tựa vào bên tai Mạc Dao Dao nói: “Yên tâm, hoa của tôi chỉ để cô xem.”

Mạc Dao Dao hắc tuyến: “Anh yên tâm đi, về sau tôi sẽ không bao giờ xem hoa nữa.”

Quản cái khỉ gì là Mẫu Đan Hoa hồng Thược dược, tất cả đều là bộ phận sinh dục!

Giày vò một lúc cháo cũng nguội bớt, Mạc Dao Dao ăn một miếng, cho năm sao , mùi thơm của yến mạch cùng vị của cháo hòa chung với nhau thơm mà không ngán, làm bữa sáng là thích hợp nhất.

Đã bao lâu rồi chưa nghiêm chỉnh ăn sáng xong nhưa vậy? Đã bao lâu rồi không có ai làm bữa sáng xong gọi cô dậy?

Mạc Dao Dao vừa ăn cháo thơm ngào ngạt, cắn một cái bánh bao hấp, trong lòng ấm áp.

Ăn xong cô vừa muốn dọn dẹp cái bàn, Vạn Niên Thanh đang ” ăn cơm” bên kia lập tức chạy tới, đoạt lấy bát trong tay cô, cười híp mắt nói: “Để tôi.”

Mạc Dao Dao phát hiện Vạn Niên Thanh luôn luôn cười, khóe mắt cong cong vô cùng đáng yêu.

-

Sau khi ăn xong Mạc Dao Dao ngồi ở trên ghế sa lon, ý bảo Vạn Niên Thanh quấn ga trải giường đứng ở phía trước, Vạn Niên Thanh không làm, quỳ xuống đất còn bảo chân Mạc Dao Dao phải giẫm lên tay anh ta mới được. Gân xanh nổi lên trên trán Mạc Dao Dao: “Anh ngồi xuống đi.”

Vạn Niên Thanh ngồi ở trên ghế sa lon, bởi vì có ga trải giường, cho nên Mạc Dao Dao dám nhìn thẳng anh ta.

“Xin hỏi, anh lúc nào phát hiện ra mình thích bị quất đánh bị giẫm / đạp bị ngược đãi?” Mạc Dao Dao làm khách mời thầy thuốc tâm lý, vì Vạn Niên Thanh lần đầu tiên bắt đầu phụ đạo tâm lý.

“Chính là mấy ngày trước lần cô đạp tôi đó, vốn tôi vẫn nghĩ không có cách nào nở hoa, nhưng hôm đó khi cô vừa giẫm lên, tôi cảm thấy rất vui vẻ, liền nở hoa.”

“A, nói cách khác anh là Tiên Thiên ẩn tính M, bởi vì kích thích hôm đó cho nên phát hiện cái mình yêu thích?”

“Ừ, tôi nhớ hôm đó cô đạp tôi, lòng bàn chân thật mềm, sau đó tôi thích luôn. Bởi vì chỉ cần đau nhói, trong lòng tôi có thể nhớ tới bàn chân mềm mại của cô.”

Cố vấn tâm lý không thể tiến hành nổi nữa, quả thật đang khiêu chiến tới cực hạn của cô !

Mạc Dao Dao quyết định đi thẳng vào vấn đề: “Nói đi đại ca, chừng nào thì anh đi?”

Vạn Niên Thanh không cười, nhìn Mạc Dao Dao , mặt bị thương: “Cô không muốn tôi nữa sao?”

“Đại ca, anh là người thân của tôi. Anh tu luyện nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng, khó khăn mới thành hình người, mau chóng tìm chỗ tu luyện gia tăng công lực, nhanh thành tiên đi!” Mạc Dao Dao liều mạng hồi tưởng phim truyền hình truyền thuyết xưa có liên quan tới yêu quái, cố gắng muốn thuyết phục Vạn Niên Thanh.

Vạn Niên Thanh lắc đầu: “Tôi là do cô mua, sẽ là của cô. Hơn nữa lần đầu tiên tôi biến thành hình người, cũng không biết vì sao, người đầu tiên mở mắt ra nhìn thấy chính là cô, cô không muốn tôi nữa thì tôi cũng không biết đi đâu cả.”

Nhìn người này uất ức, Mạc Dao Dao thiếu chút nữa cho là không phải mình muốn ném chậu hoa đi mà là muốn vứt bỏ đứa trẻ của mình đi.

“Đại tiên, anh xem anh này pháp lực cao cường, một lát hoa một lát người, đi chỗ nào không được, làm gì mà phải nương nhờ chỗ tôi vậy?”

“Cô tốt với ta.”

“Tôi. . . . . . Tôi đạp anh, ném đồ vật vào anh, nhốt anh vào phòng vệ sinh, để cho anh ngộ độc thức ăn, đây coi như là tôi đối với anh tốt sao”

“Cô giúp tôi tưới nước, giúp tôi bón phân, còn giúp tôi bắt côn trùng. Trước ở chỗ người đàn ông kia, nửa tháng anh ta không có tưới nước, tôi thiếu chút nữa chết, nhờ cô cứu sống . Còn nữa…, tôi nhớ tôi là do cô mua, tôi là của cô.”

Mạc Dao Dao im lặng triệt để, vị này đừng xem bộ dạng chịu ngược, thật ra tài ăn nói còn tốt hơn nhiều so với mình, nói thế nào đều nói không lại anh ta. Mình thuyết phục anh ta không được, mà cũng đừng nhìn vẻ ngây ngốc của anh ta, dù sao cũng là yêu quái, mình nói thế nào cũng không có biện pháp đuổi người đi.

Cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp: “Anh muốn sống ở chỗ này không sao, nhưng có thể biến trở về thành cây Vạn Niên Thanh hay không? Anh có biết một cô gái độc thân như tôi cả ngày nhìn thấy đàn ông khỏa thân là một áp lực rất lớn.”

“Tôi vừa mới biến thành hình người, nếu không dùng hình người tu luyện, pháp lực sẽ quay ngược lại, dễ bị Tẩu Hỏa Nhập Ma.”

“Vậy. . . . . .” Mạc Dao Dao dứt khoát nói không ra lời, chuyện này đổi cho bất kỳ ai đều không biết nên làm cái gì bây giờ cho tốt cả.

Đuổi đi, đuổi không đi; thuyết phục đi, nói không lại người ta, một yêu quái như anh ta nếu không muốn đi mình cũng chả có biện pháp nào.

Mạc Dao Dao cắn răng một cái, tung tuyệt chiêu cuối cùng: “Hai hôm nữa phong tôi sẽ mời người thuê chung, anh cũng biết tôi vừa mới thất nghiệp, đỉnh đầu tương đối chặt, nếu có người có thể giúp tôi chia sẻ tiền thuê phòng, tôi sẽ giảm bớt không ít áp lực. Chỉ là anh ở đây tôi nhất định sẽ không mời được con gái thuê chung, trừ phi anh đóng tiền thuê phòng, ta mới để cho anh ở!”

Thật ra thì đây cũng là không có biện pháp trong biện pháp, chủ yếu Mạc Dao Dao nhận thấy mặc dù Vạn Niên Thanh tuy rằng xấu, nhưng vẫn là một yêu quái thích giảng đạo lý yêu quái, anh ta thích giảng đạo lý, vậy cô sẽ dùng sự thật làm khó anh ta, như vậy Vạn Niên Thanh coi như có tài ăn nói khá hơn nữa cũng không còn biện pháp, đây là sự thật thắng hùng biện.

Ai ngờ được Vạn Niên Thanh nói: “Không phải là tiền sao? Cô chờ.”

Nói xong thì người không thấy bóng, Mạc Dao Dao cả kinh, tiểu tử này sẽ không quấn ga trải giường mà đi ra ngoài chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.