Trong mắt hiện lên vẻ châm chọc, thản nhiên nhếch môi cười, lạnh lùng nói: “Tới phiên anh, thiếu nợ thì trả, giết người thì đền mạng.”
Nhìn đôi mắt ngập tràn sát khí của Mộc Vân Phong, nhìn nụ cười khát máu trên mặt cô, vẻ mặt Hồng Bưu vẫn thản nhiên bình tĩnh như cũ, một dáng vẻ nhẹ nhàng lạnh lùng.
“Muốn giết tôi, cũng phải thấy cô không có bản lĩnh đó.” Lạnh lùng nói ra, khí thế trên người Hồng Bưu lập tức biến đổi, nếu như nói vừa bắt đầu Mộc Vân Phong thấy anh ta lạnh nhạt kiên quyết, vậy thì lúc này toàn thân anh ta tràn đầy sát khí và khát máu. Hơi thở tàn độc đó thậm chí so với sát khí trên người Mộc Vân Phong mạnh hơn rất nhiều lần.
Trong khoảng thời gian ngắn, Mộc Vân Phong vẫn không nhúc nhích, Hồng Bưu cũng vẫn ngồi trên ghế sô pha, hai người cứ nhìn nhau như vậy. Ánh mắt sắc bén như đao kiếm chém chết đối phương.
Sát khí lẩn quẩn trong phòng bệnh nhỏ, làm cho Hồng Thanh ngồi dưới đất quên mất, cứ ngồi như vậy nhìn hai người trước mắt, nhìn bọn họ dùng khí thế, phát tiết sát khí của bản thân làm cho đối phương phục tùng.
Hồng Thanh đảo mắt nhìn, hiếm khi kẻ mạnh trạm chán nhau. Anh ta quên mất thời gian, quên mất địa điểm, chỉ muốn thấy kết quả, xem hai người kia rốt cuộc là ai mạnh hơn ai.
Giờ phút này, Hồng Thanh rốt cuộc hiểu rõ, mình thua dưới tay cô nàng Mộc Vân Phong này thật không oan uổng, anh ta biết có thể mạnh mẽ như vậy truớc khí thế này, người có thể chống lại Hồng Bưu không nhiều lắm.
Thời gian trôi qua, trong lúc hai bên giằng co không ai nhường ai, Mộc Vân Phong không dám lui, cũng không dám tiến. Nếu như cô nhường bước như vậy cô lập tức thua. Còn Hồng Bưu bên kia vẫn kiên trì giằng co, anh không muốn hành động, anh muốn xem một chút Mộc Vân Phong này mạnh mẽ như thế nào, rốt cuộc là có bao nhiêu bản lĩnh.
Ánh mắt của hai người gắt gao đan xen, sát khí trong phòng ngày càng nồng đậm, đang lúc ấy thì tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, răng rắc một tiếng cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, cô y tá đẩy xe đi vào.
Nghe tiếng động, trong nháy mắt Hồng Bưu có một chút phân tâm, ngay tại lúc Hồng Bưu phân tâm đó, Mộc Vân Phong bắt lấy cơ hội duy nhất hành động.
Giơ tay đánh xuống, một đòn đánh lên người Hồng Bưu. Mộc Vân Phong thấy đòn vừa rồi thuận lợi, động tác liên tục đánh về phía đầu của Hồng Bưu.
Nhưng làm cho Mộc Vân Phong thất vọng là, lúc nhìn thấy tay mình sẽ đánh trúng Hồng Bưu, lại bị anh ta nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh khỏi.
Những năm này Hồng Bưu ở trong giới hắc đạo cũng không phải là vô dụng, khi anh lâm trận kinh nghiệm tuyệt đối sẽ không ít hơn Mộc Vân Phong, mặc dù mới vừa bị Mộc Vân Phong đánh lên vai, thế nhưng đó là do cô y tá đi vào, làm cho anh phân tâm một chút.
Nếu như không phân tâm, nếu như anh toàn tâm nghênh chiến, như vậy ngay cả góc áo cùa anh Mộc Vân Phong cũng không chạm vào được.
Bị Hồng Bưu tránh thoát một đòn, Mộc Vân Phong cũng không nổi giận, cô biết lần thứ nhất có thể đánh trúng anh ta phần lớn là do may mắn, cho nên lúc này đây đối mặt Hồng Bưu làm cho cô hết sức cẩn thận.
“Các người đang làm gì vậy?” Mới vừa vào phòng bệnh cô y tá nhỏ thấy trong phòng bệnh hai người đang đánh nhau tán loạn, há to miệng kinh ngạc, khi cô thấy một người trong đó là bệnh nhân của mình thì trên nguyên tắc tấm lòng người y tá, rốt cuộc quát to lên.
Cô không hiểu mình mới rời đi có một chút, sao bệnh nhân trong phòng liền đánh nhau với một người đàn ông.
“Câm miệng của cô lại đi, đừng quấy rầy bọn họ.” Hồng Thanh nghe cô y tá nhỏ nói, ngẩng đầu lên cảnh cáo cô, làm cho cô ngậm miệng lại.
Vừa rồi Hồng Thanh thấy rất rõ ràng, nếu như không phải cô y tá nhỏ này đột nhiên đi vào. Lão đại của mình sao có thể bị Mộc Vân Phong này đánh lén thành công chứ.