Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi

Chương 123: Đánh lớn một trận (Bốn)



Vừa thấy cũng không có ai quan tâm người nọ sống chết thế nào, trực tiếp bước qua người của người đàn ông kia mấy bước đi tới trước mặt Ảnh Phong, kéo anh ta lại rồi chỉ vào trong sân biệt thự.

Lửa giận trong mắt giống như cỏ dại sinh sôi nảy nở, thấy bóng dáng nhỏ nhắn đứng ở đó, dằn lại ý muốn lấy bó đuốc đốt đối phương thành tro bụi.

Bọn họ làm sao cũng không nghĩ đến lão đại tự mình liều mạng với kẻ khác, còn cái cô gái mà lão đại một lòng muốn cứu kia, lại đang xem náo nhiệt ở bên cạnh, thật là quá đáng lắm mà.

Không được, anh nhất định không bỏ qua cho cô gái này, cho dù không thể giết cô ta, cũng phải dạy dỗ cô ta một trận. Thân người di chuyển hướng vào trong sân, lại bị Ảnh Phong nhanh tay lẹ mắt kéo lại.

"Cậu làm gì đó?" Ảnh Phong thấp giọng hỏi, giọng nói đầy vẻ không đồng ý. Là anh em với nó sao có thể không biết cái tên nhóc này muốn làm gì, không phải muốn xem lão đại đang tự mình liều mạng với kẻ khác, mà là không thích cô gái kia ở bên cạnh xem như không phải chuyện của mình.

"Anh nói gì? Em muốn dạy dỗ cái cô gái chết tiệt đó." Ảnh Băng cũng không che giấu ý nghĩ của mình, thoải mái thừa nhận.

"Không cần làm càn phá hỏng chuyện của lão đại, nhiệm vụ của chúng ta là giải quyết toàn bộ mấy người này." Ảnh Phong nắm mạnh tay của Ảnh Băng, làm anh ta đau thiếu chút nữa là kêu ra tiếng rồi.

Ảnh Băng giận dữ nhìn Ảnh Phong, anh ta không chỉ lôi kéo mình lại, còn nhéo mình nữa nên vô cùng tức giận. Nhưng nghĩ tới lời nói vừa rồi của anh không phải không có lý, vì vậy đè nén sự tức giận nói: "Anh không phát hiện mấy người này đã bị người khác giải quyết rồi sao?"

Lúc Ảnh Băng nói câu này, trong mắt hiện lên vẻ buồn bực, anh không tin Ảnh Phong không phát hiện ra tình hình này, phải biết rằng anh ta dày dặn kinh nghiệm hơn mình nhiều lắm.

"Đã biết rồi, cho nên mới bảo cậu hành động cẩn thận, yên lặng theo dõi diễn biến. Ai biết được kẻ giấu mặt này là địch hay là bạn, nếu lỡ như là kẻ địch, mà chúng ta lại bại lộ, đến lúc đó thì làm sao?" Ảnh Phong cũng đè én sự tức giận thận trọng nói với Ảnh Băng, anh biết tên nhóc này kích động, cũng biết cậu ta quan tâm đến an nguy của lão đại, nhưng hôm nay anh không thể để Ảnh Băng kích động rồi phá hỏng mọi chuyện.

Nếu như vậy, không chỉ bọn họ không ra được, mà tình cảnh của lão đại cũng sẽ nguy hiểm hơn.

"Nhưng bây giờ lão đại cũng rất nguy hiểm đó, chúng ta không đi giúp anh ấy sao?" Mắt Ảnh Băng nhìn vào giữa sân, đúng lúc thấy Phượng Như Ảnh trúng một chiêu của Hồng Bưu, sốt ruột vô cùng.

"Cho dù bây giờ chúng ta lập tức đi vào, cũng không ăn thua gì chúng ta hoàn toàn không giúp được lão đại, ngược lại sẽ liên lụy đến anh ấy, hiểu chưa?" Ảnh Phong cũng nhìn thấy lão đại mình bị một chưởng, trong lòng trầm xuống, nhưng bọn họ không thể liều lĩnh đi vào. Trước tiên bọn họ không biết tình hình bên trong, không biết Hồng Bưu này đang làm cái gì, sao phải đánh nhau với lão đại? Sao cô gái kia lại đứng ở đó quan sát khí thế, hơn nữa không làm gì cả.

Điều này không giống bình thường. Nếu như cô gái này thật sự bị Hồng Bưu giam giữ, vậy sao lại xuất hiện ở chỗ này. Nếu như cô không bị giam giữ, như vậy đây chính là một cái bẫy, làm cho lão đại của bọn họ rơi vào tròng.

Nghĩ đến chuyện làm cho lão đại mình mắc bẫy, trong mắt Ảnh Phong nhất thời toát lên vẻ chết chóc, tiến thẳng đến chỗ Mộc Vân Phong đứng như một lưỡi dao sắc bén.

Lạnh lẽo từ phía sau lưng, mang theo sát khí đậm đặc làm Mộc Vân Phong đang đứng xem cuộc chiến chợt cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, nhanh chóng quay lại nhìn ra sau lại không thấy có ai sau lưng.

Vẻ nghi ngờ hiện lên khuôn mặt cô, tuy rằng không thấy người, nhưng cảm giác của cô sẽ không sai, vừa rồi nhất định là có người ở sau lưng. Nhưng cô không thấy rõ chứng tỏ là đã lẩn trốn rồi. Sát khí mạnh mẽ như vậy, giống như là có thù oán với cô vậy, hẳn là có ai đó mà?

Chân mày hơi nhíu lại thầm nói trong lòng: là ai theo dõi cô đây? Chẳng lẽ là người của Hồng Bưu, chính mình vừa mới ra tay giải quyết toàn bộ mấy người đó, còn có con cá nào lọt lưới sao?

Nghĩ tới đây, Mộc Vân Phong lướt mắt qua hai người đàn ông bên cạnh, thấy bọn họ đặt toàn bộ sự chú ý vào trong trận tỷ thí của hai người kia nên cũng không để ý tới mình, vì vậy nhẹ nhàng lui về phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.