“Nếu cô ta đã nôn nóng như vậy, chúng ta có nên thành toàn cho cô ta hay không.” A Kiệt nghe A Dũng nói thì nở nụ cười. Nghĩ rằng cô gái kia sẽ nhanh chóng rơi vào tay bọn họ, anh có thể báo thù cho cái tay bị gãy của mình. Sự sảng khoái ngập tràn trong lòng A Kiệt, dường như anh có thể thấy được Mộc Vân Phong quỳ gối trước mặt anh cầu xin tha thứ, sau đó anh không thèm quan tâm đến lý lẽ giơ chân đá một cái, lập tức đá cô ta xuống núi, cho cô ta tan xương nát thịt.
“Ha ha.” A Dũng âm hiểm cười ra tiếng, trong màn đêm làm cho người ta rợn cả tóc gáy. Trong tiếng cười, A Dũng đạp mạnh chân ga thêm một chút, xe phi như bay, dứt khoát đuổi theo xe Mộc Vân Phong.
Ở phía trước tốc độ xe của Mộc Vân Phong chậm lại, nương theo địa hình đường núi mà quẹo trái rẻ phải. Cô biết địa hình nơi này đúng là bất lợi cho cô, mặc dù muốn mau chóng lái về thành phố, nhưng cũng không thể lái quá nhanh.
Lúc đầu còn cho là con đường núi này không làm khó được cô, cho dù không phải đường quốc lộ dễ đi, nhưng cũng sẽ không quá kém. Bây giờ lái được một đoạn đường mới biết chỗ này thật sự không thích hợp cho cô lái xe.
Đường núi quẹo trái rẽ phải, luôn bất chợt xuất hiện một chỗ rẽ ngoặt, gây chuyện ở chỗ này không hay chút nào, người thua thiệt tuyệt đối sẽ là cô. Không chỉ vì cô không quen thuộc với địa hình nơi đây, mà còn vì cô không thích ứng với việc lái xe trên đướng núi.
Con đường núi này thật sự là quá nhiều chỗ rẽ ngoặt, làm cho cô phải căng mắt nhìn cẩn thận, hơn nữa còn là buổi tối. Mặc dù có đèn xe, nhưng mà vẫn chiếu không xa, nếu lái xe quá nhanh sẽ rất dễ bị lật xuống núi.
Vì nghĩ cho tính mạng của mình, để có thể an toàn trở lại thành phố, Mộc Vân Phong không thể không giảm tốc độ lại.
Nhưng điều làm cho cô buồn bực là, cô đã giảm tốc độ rồi nhưng chiếc xe bám theo ở đằng sau không hề chậm lại, ngược lại lái nhanh vun vút. Theo tốc độc của chiếc xe kia, cộng thêm con đường núi này không hề rộng rãi, nhất định sẽ đụng vào xe của cô.
Xem ra người trên xe phía sau đã tính toán hết rồi, chính là muốn cô cả người và xe đều rơi xuống núi.
“Đáng chết.” Mộc Vân Phong mắng một tiếng, không tránh khỏi rồi. Xem ra phải nghĩ cách để giải quyết người và xe phía sau mới được.
Qua kính chiếu hậu trông thấy chiếc xe kia đuổi theo sát xe của mình, Mộc Vân Phong nhanh chóng nghĩ cách.
Xe từ từ chạy về phía trước, vừa quan sát trước mặt, vừa nhìn ven đường xem có hoàn cảnh nào có lợi cho cô hay không, để cô có thể vứt bỏ người phía sau lại.
Xe quẹo khúc quanh, ven đường có một cái cây nhỏ xuất hiện trước mắt Mộc Vân Phong. Đưa mắt liếc nhìn cái cây nhỏ đó, một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu Mộc Vân Phong. Cô đánh giá cẩn thận gốc cây kia không lớn, nếu cô nhảy một cái có thể bám được vào thân cây, như vậy bám vào thân cây đó có thể leo ngược lên núi.
Chỉ tiếc là nếu làm như vậy, cô nghĩ là chiếc xe sẽ phải hỏng nát, sau đó cô phải đi bộ trở về thành phố. Bất quá là, cái mạng nhỏ của mình so với việc đi bộ về thành phố, phép tính đơn giản như vậy Mộc Vân Phong có thể phân rõ được.
Khi xe đến gần cái cây đó, Mộc Vân Phong liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy chiếc xe kia bị đường núi che hết tầm mắt, quả quyết mở cửa xe nhảy ra ngoài, giang tay ra, khó khăn lắm mới bám vào được cành cây.
Trọng lực trên người, làm cho cành cây cô bám vào quằn xuống, ma sát làm cho bàn tay bị trầy xướt. Không nhìn cũng biết là tay bị trầy hết rồi.
Nhưng lúc này Mộc Vân Phong cố không nghĩ nhiều, đưa tay còn lại nắm lấy cành cây, cả người nhanh chóng trèo lên trên, cô phải nhân lúc người phía sau không phát hiện kín đáo leo lên núi.
Nếu không, cho dù cô có bỏ xe cũng sẽ thất bại trong gang tấc. Cô không muốn rơi vào trong tay người phía sau, mặc dù không biết xe phía sau có mấy người, nhưng cô suy đoán ít nhất sẽ không ít hơn hai người.