A Dũng nhất thời không chống đỡ được trọng lượng của A Kiệt, kéo A Kiệt ngã lui ra phía sau, nhất thời hai người đàn ông này ôm lấy nhau, miệng kề miệng, người sát bên người, tư thế mập mờ vô cùng, nhìn sao cũng giống như có gian tình. Thấy hai người đàn ông gắt gao ôm lấy nhau, Mộc Vân Phong cười sảng khoái.
Tiếng cười trong trẻo, tung bay trong trong gió, êm tai dễ nghe, nghe qua cảm thấy khoan khoái thoải mái. Nhưng giờ phút này đối với tiếng cười tuyệt vời kia của Mộc Vân Phong, hai người đàn ông này tức giận đến mặt đỏ tía tai, oán giận không thôi.
Bọn họ nghe thế nào cũng cảm thấy tiếng cười của Mộc Vân Phong rất chói tai, nhất là ánh mắt sáng như ngọc lưu ly của cô ta, đang bỡn cợt nhìn bọn họ. Nghĩ đến tư thế của hai người bọn họ, thật sự là giận sôi gan.
Nếu không phải là Mộc Vân Phong sao hai người bọn họ lại ngã thành cái tư thế này, sao có thể trở thành trò cười của cô ta.
A Dũng bị A Kiệt đè lên, sau lưng đè phải cục đá nên phát đau, anh ta vừa đỡ A Kiệt, vừa rống to với Mộc Vân Phong: "Cô gái chết tiệt, không được cười."
"Tôi cười cũng mắc mớ tới anh hả?" Ánh mắt Mộc Vân Phong sắc bén, từng bước từng bước đi về phía người bởi vì bị A Kiệt cao to đè lên, nên cả buổi A Dũng vẫn không đứng dậy được.
Chân vừa bước, đạp lên trên người A Kiệt, làm cho A Dũng một lần nữa bị đè dưới người của bạn đồng môn, lạnh như băng mở miệng nói: "Có người nói qua cho anh biết chưa, ngàn vạn lần đừng chọc đến phụ nữ."
Lạnh lẽo tận xương tủy, đằng đằng sát khí.
Lúc này, trên con đường núi, trong bóng đêm hai chiếc xe đang chạy xuống chân núi, tốc độ nhanh đến kinh người, giống như một ngôi sao băng, lúc người khác còn chưa thấy rõ thì đã không còn dấu vết.
Ảnh Phong đúng là tài xế cừ khôi, mặc dù không quen thuộc với địa hình nơi đây, nhưng anh dựa vào trí nhớ vượt trội của mình, lúc Phượng Như Ảnh quyết định đi cứu Mộc Vân Phong thì anh đã nhớ nằm lòng. Giờ phút này, vừa đúng lúc có tác dụng.
"Nhanh lên chút nữa." Phượng Như Ảnh ngồi trên xe lo lắng không thôi. Anh lo cô nàng này đánh không lại hai người đàn ông đó, mặc dù anh vừa nghe Ảnh Băng báo cáo rằng tối hôm qua Mộc Vân Phong đã phế đi cánh tay của một trong hai người đàn ông đó, nhưng anh vẫn lo lắng không thôi.
Trong trí nhớ của anh Tiểu Phong mãi mãi là cô gái nhỏ cần người chăm sóc. Mặc dù biết cô đã lớn rồi, có lẽ không cần anh dang tay bảo vệ nữa, nhưng anh vẫn rất lo lắng cho cô.
Lo lắng cô đánh không lại hai người đàn ông này, lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện. Anh không biết nếu Mộc Vân Phong xảy ra chuyện, dì Bạch làm sao mà tiếp tục sống được đây.
Phượng Như Ảnh vẫn biết mặc dù mẹ của Mộc Vân Phong Bạch Ngọc Hoàn là một phụ nữ dịu dàng như nước, nhưng cũng là một phụ nữ kiên cường. Nhưng anh cũng biết Mộc Vân Phong chính là sinh mạng của dì ấy, nếu như Mộc Vân Phong xảy ra chuyện, đoán chừng dì ấy cũng sẽ không sống nổi. Bằng không, dì ấy cũng sẽ không tình nguyện sống cuộc sống bình thường yên ổn chỉ có hai mẹ con với nhau, cũng không đồng ý để Mộc Vân Phong trả thù cho cha.
"Lão đại, tốc độ này đã là nhanh nhất rồi." Nghe Phượng Như Ảnh nói, Ảnh Phong im lặng lái xe không lên tiếng. Nhưng Ảnh Băng ngồi bên cạnh người vẫn không có chút cảm tình nào với Mộc Vân Phong, thấy dáng vẻ lão đại như vậy trong lòng rất khó chịu, vì vậy thay Ảnh Phong trả lời Phượng Như Ảnh. Trong giọng nói có chút chua xót đoán chừng mấy cây số bên ngoài cũng có thể nghe thấy được.
"Xe gì mà dởm vậy, tốc độ mới có như vậy mà là nhanh nhất rồi." Phượng Như Ảnh thầm thì ra tiếng, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài xe, rất sợ sẽ lỡ mất cái gì đó.
"Lão đại, anh nhìn kìa." Mặc dù trong lòng Ảnh Băng rất khó chịu, nhưng đôi mắt vẫn rất tinh tường. Anh thấy cách đó thật xa có một chiếc xe màu đen dừng ở ven đường. Vì vậy chỉ tay kêu Phượng Như Ảnh nhìn.
Nghe Ảnh Băng nói, không chỉ có Phượng Như Ảnh, ngay cả Ảnh Phong cũng nhìn theo, khi chiếc xe hơi màu đen xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, Ảnh Phong từ từ giảm tốc độ, chậm rãi đến gần chiếc xe màu đen kia.