Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi

Chương 153: Rơi xuống vách núi (Bốn)



"Ừ." Phượng Như Ảnh nhàn nhạt đáp lại, từ từ leo lên trên với hai thuộc hạ theo phía sau.

"Lão đại, cái này không giống như dấu chân của một người." Ảnh Phong bước mấy bước, chân mày nhíu lại, thấy rõ vết tích bước chân giẫm đạp liền nói.

Theo những dấu chân đó cho thấy, chắc hẳn không phải là một người. Bởi vì không những dấu tích lớn nhỏ đều có, mà vị trí còn không giống nhau. Rất rõ ràng là có mấy người đi qua lưu lại.

"Dấu vết này rõ ràng là của con gái để lại, mà hai dấu chân bên cạnh chắc hẳn là của đàn ông." Phượng Như Ảnh nghe Ảnh Phong nói, gật đầu một cái chỉ vào dưới dấu chân trước mặt rồi phân tích.

"Xem ra hai người nọ đã đuổi theo cô ta rồi." Ảnh Băng gật đầu, suy đoán.

"Mau chóng lên núi thôi." Không cần Ảnh Băng nhắc nhở, lúc Phượng Như Ảnh nhìn thấy những dấu chân đó lập tức đoán được nhất định là Mộc Vân Phong thừa lúc hai tên kia không chú ý đã leo ngược lên núi.

Mà hai người đàn ông này, hẳn là cũng giống như bọn họ phát hiện dấu vết trên nhánh cây mới đuổi theo hướng của Mộc Vân Phong.

"Xem ra cô gái này cũng thông minh." Ảnh Phong âm thầm đánh giá Mộc Vân Phong. Không nghĩ tới cô lại lựa chọn đường lên núi, chứ không phải xuống núi.

Nếu như chọn xuống núi, dựa vào việc thông thuộc con đường núi của hai tên kia, thì có thể nhanh chóng bắt được cô. Còn lên núi thì không giống vậy. Bởi vì con đường núi này cũng không lên tới đỉnh núi, chỉ được xây từ lưng chừng núi.

Cho dù hai tên kia có thông thuộc đi nữa thì cũng chỉ giới hạn trên con đường xe chạy này, và sẽ không hiểu rõ đường trên núi kia. Thế nên, Mộc Vân Phong lên núi thì có thể chiếm được ưu thế.

Đúng là cô nàng thông minh. Ảnh Phong leo lên trên trong lòng thầm khen Mộc Vân Phong. Tuy rằng anh cũng không có thiện cảm gì đối với Mộc Vân Phong, nhưng anh thấy rằng người phụ nữ muốn ở bên cạnh lão đại nhất định phải là một người phụ nữ thông minh. Mà Mộc Vân Phong này xem ra cũng khá tốt.

"Đại ca, bọn họ lên núi rồi." Lúc ba người bọn Phượng Như Ảnh leo lên núi, thì đúng lúc xe của Hồng Bưu vừa lái đến chỗ cái cây nhỏ. Một tên thuộc hạ vẫn chú ý tình hình bên ngoài liếc mắt thấy hình dáng ba người đang leo lên núi, thì lên tiếng nhắc Hồng Bưu.

"Dừng xe." Hồng Bưu theo lời nhắc của thuộc hạ, nhìn về phía sườn núi, liếc thây bóng dáng của Phượng Như Ảnh và hai người thuộc hạ đang leo lên núi, nên lập tức ra lệnh.

"Két" một tiếng lập tức dừng ngay, xe Hồng Bưu ngồi đột ngột dừng lại. Bánh xe ma sát trên đường lớn tạo ra một vết kéo màu đen.

Xe ngừng lại, Hồng Bưu không đợi thuộc hạ mở cửa xe, lập tức mở cửa xe bước xuống đầu tiên. Sau đó không chút suy nghĩ trực tiếp leo lên núi.

"Lão đại?" Ba người thuộc hạ của Hồng Bưu, nhìn thân thủ mạnh mẽ nhẹ nhàng của anh, nhưng lại khó khăn lắm mới bắt được một cành cây nhỏ, túm lấy làm cái cây lung lay mấy cái, nên không khỏi lo lắng kêu ra tiếng.

"Còn kêu cái gì nữa? Còn không mau chóng leo lên núi." Tuy rằng vừa rồi suýt chút nữa là Hồng Bưu không bắt được nhánh cây, cũng hơi giật mình, nhưng vừa nghe tiếng kêu hoảng hốt của thuộc hạ, trong lòng có chút tức giận, lớn tiếng khiển trách.

Bây giờ việc lên núi cứu Mộc Vân Phong quan trọng hơn, nhưng mấy tên thuộc hạ này của anh, cả đám vẫn đứng tại chỗ, sao anh có thể không nổi nóng được đây.

"Vâng." Ba người đồng thanh đáp. Sau đó dùng cả tay chân, cả đám người nắm lấy nhánh cây leo lên núi.

Tuy rằng đám người của Hồng Bưu, bình thường bản lĩnh rất tốt, nhưng một khi đã lên núi thì lại hoàn toàn không phát huy được. Chỉ trong chốc lát, không phải người này đi vài bước tuột xuống dưới, thì cũng là người kia đi vài bước tuột xuống, đến nổi ngay cả Hồng Bưu cũng trượt xuống mấy lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.