“Cái con bé này, làm sao sư phụ có thể cứu chứ. Cũng chỉ đem con về thôi, sau đó là bác sĩ Hứa cứu con.” Minh Quân nhìn Mộc Vân Phong cười, vẻ mặt cưng chiều.
Chẳng qua là ông không muốn nói với Mộc Vân Phong ông biết thuật bói toán mà thôi. Mặc dù biết câu trả lời của ông hoàn toàn không phải ý của Mộc Vân Phong muốn hỏi.
Ông cũng biết Mộc Vân Phong không hề bị ông đánh lừa dễ như vậy, nhưng vẫn cứ hỏi một đằng trả lời một nẻo. Có một số việc ông không thể nói với Mộc Vân Phong, ông có lo lắng của ông.
“Sư phụ lừa gạt con, biết rõ con hỏi không phải ý này.” Không phải Mộc Vân Phong không biết Minh Quân không muốn nói với mình, nhưng cô vẫn muốn thử một lần nữa. Nếu như sư phụ vẫn quyết định không nói cho cô biết, vậy thì cô cũng quyết định sau này không vướng mắc nữa. Mặc kệ là sư phụ làm thế nào cứu được mình, ít nhất bây giờ không phải cô vẫn còn sống sao.
Mà Mộc Vân Phong cũng biết Minh Quân không muốn nói cho cô biết đương nhiên cũng có lý do của ông, cô chỉ biết sư phụ không có ác ý đối với cô là đủ rồi.
“Phong nhi, con bé này. Dưỡng thương cho tốt đi, sư phụ còn có chuyện chờ con giúp đấy.” Minh Quân đối diện với cặp mắt sáng ngời như ngọc lưu ly của Mộc Vân Phong, càng thêm cưng chiều.
“Tuân lệnh.” Mộc Vân Phong vừa nghiêm túc, vừa vui đùa cung tay với Minh Quân. Nhưng bởi vì trên tay quấn đầy băng gạc nên nhìn qua vô cùng buồn cười, chọc cho Minh Quân hiếm khi vui vẻ lại cười ầm lên.
“Có chuyện gì vui vậy, khiến cho đại ca cao hứng như vậy.” Minh Quân cười không dứt, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đi ra từ trong biệt thự, hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao lớn, nhẹ nhàng nho nhã.
Mỗi lần Mộc Vân Phong thấy bác sĩ Hứa này, cũng sẽ nhớ tới những ẩn sĩ thời cổ đại. Có một loại cảm giác không để tâm đến bụi trần thế tục.
Bác sĩ Hứa này, không chỉ có y thuật cao siêu, mà còn nhã nhặn với người khác, bình thường luôn là một khuôn mặt tươi cười, làm cho người ta thấy rất là thân thiết.
“Chú Hứa.” Mộc Vân Phong khẽ gọi. Trên mặt là nụ cười tràn đầy dịu dàng. Trong căn biệt thự này ngoại trừ ba người họ ra thì còn có dì Thu, là người chuyên nấu cơm cho họ.
Nói thật, Mộc Vân Phong thích nơi này vô cùng, mỗi ngày trôi qua đều không buồn không lo, đánh cờ ngắm hoa, thật giống như cuộc sống của thần tiên.
Càng làm cho người ta ấm lòng chính là mọi người hòa thuận, không có tranh giành, chỉ quan tâm nhau, quý trọng nhau.
Mộc Vân Phong biết cuộc sống này mình sẽ không trải qua quá lâu, cho nên cô luôn quý trọng mỗi một ngày ở đây.
“Vết thương của Tiểu Phong hồi phục được rất nhanh.” Bác sĩ Hứa đi xuống bậc thang, đi đến ngồi xuống bên cạnh hai người. Liếc nhìn Mộc Vân Phong, vẻ mặt dịu dàng.
“Ha ha, đại ca, Tiểu Phong của chúng ta nói chuyện thật là ngọt mà, giống như rót mật vậy.” Bác sĩ Hứa cười ha hả nhìn Minh Quân, trong lòng cũng vui vẻ không thôi.
Có Tiểu Phong ở đây, trên mặt đại ca mới có nụ cười. Mình ở đây với anh ấy mấy năm nay, gần như chưa nghe qua anh ấy cười.
Bác sĩ Hứa nhìn Minh Quân, vừa nghĩ đến quyết định của đại ca, trong lòng có chút không nỡ. Nói thật ông không tán thành để cho Mộc Vân Phong đi tranh giành cái vị trí kia, nhưng nghĩ tới tâm huyết những năm này của đại ca, lại không có ý muốn ngăn cản nữa.
Ông chỉ hi vọng Mộc Vân Phong có thể mau chóng mạnh mẽ lên, như vậy bọn họ mới có thể thật sự yên tâm để cho con bé đi tranh cái vị trí kia.
“Sư phụ, người xem chú Hứa giễu cợt con kìa.” Mộc Vân Phong cảm thấy tâm tình của bác sĩ Hứa có chút thay đổi, đôi mắt thoáng trầm tư, nhưng ngoài miệng cũng không quên làm nũng với Minh Quân.
Mộc Vân Phong biết bọn họ có chuyện phiền lòng, nhưng lại thông minh không hỏi. Cô đang đợi, đợi đến lúc họ sẵn lòng nói cho cô biết.