Buổi tối mấy người họ lại bàn bạc đặt ra kế hoạch huấn luyện cụ thể, sau đó tự nghỉ ngơi, suốt đêm không nói thêm nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, gió sớm thổi qua, mang theo cái lạnh thấu xương. Khiến người ta chỉ muốn chui vào trong ổ chăn ấm áp không muốn dậy, chỉ muốn ngủ luôn như vậy.
Mộc Vân Phong cũng giống vậy, khi đồng hồ báo thức trên đầu giường vang lên, cô nhô đầu ra liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức, năm giờ ba mươi. Đưa tay ra, nhấn tắt đồng hồ báo thức, cả người lại chui vào trong chăn, sau đó tìm một tư thế thoải mái, tiếp tục ngủ.
Vừa rồi cô chỉ nhô đầu ra, lập tức bị lạnh buốt đến không chịu nổi, lúc này mà rời giường chỉ sợ là cực kỳ không muốn. Thử nghĩ xem trời lạnh như vậy, ai mà tự nguyện đi ra ngoài chịu rét chứ.
Mộc Vân Phong vừa ngủ lại không bao lâu, chuông báo thức lại vang lên, kèm theo: "Đồ lười biếng, thức dậy huấn luyện. Đồ lười biếng, thức dậy huấn luyện." Vừa nghe thấy cái tiếng này, Mộc Vân Phong vén chăn lên, cả người nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy đến trước tủ quần áo, lấy một bộ đồ thể thao, sau đó lập tức mặc vào người.
Vừa mặc quần áo, vừa bước đến phòng vệ sinh, gần như giải quyết xong, tiếp theo lấy thêm áo khoác thể thao trong tủ quần áo, sau đó đi ra khỏi phòng.
Một loạt hành động này, hoàn thành trong hai phút, khi cô mặc quần áo xong, ra khỏi phòng, chuông báo thức vừa vặn dừng lại.
Mộc Vân Phong nghe thấy cùng lúc cô rời đi, thì tiếng chuông báo thức yên tĩnh lại, trợn mắt đi về phía hành lang. Nếu không phải vì chuyện huấn luyện, vì hoàn thành kỳ vọng của sư phụ, dù thế nào cô cũng không muốn dậy sớm như vậy. Trời lạnh như thế này, nằm quấn trong chăn thoải mái biết bao nhiêu chứ.
Mộc Vân Phong vừa cảm thán, vừa đưa tay gõ vào cái đầu vẫn còn mơ mơ màng màng. Vì cô phải dậy sớm, nên phải đổi chuông báo thức biến thái như vậy, thật là tự làm tự chịu mà.
Đi tới phòng khách, mở cửa chính ra, một cơn gió lạnh thổi qua, làm cho người ta không nhịn được co ro lại. Mộc Vân Phong rất muốn trở vào phòng, nhưng nghĩ tới chuyện mình đã đồng ý với sư phụ, đành phải cắn răng, cả người xông thẳng ra ngoài.
Mộc Vân Phong lao ra phòng khách, di chuyển bước chân, chạy chậm. Thực hiện vài động tác làm nóng người, vẫn phải làm một chút, như vậy mới không dễ bị thương.
Trên lầu, lúc Mộc Vân Phong chạy chậm trong gió rét, mấy cái cửa sổ mở ra cùng lúc, vài đôi mắt thấy bóng dáng chạy chậm trong gió rét trên mặt cùng lộ ra nụ cười vui mừng và tán thưởng.
Quả nhiên họ không nhìn lầm người, vốn nghĩ là khí trời lạnh như vậy, thế nào Mộc Vân Phong cũng sẽ ngủ thêm nữa rồi mới dậy. Dù sao thì cũng mới hơn năm giờ sáng, căn bản là nhìn không rõ lắm. Nếu không phải nhờ mấy trụ đèn trong biệt thự, thì cũng không thấy rõ mặt đường. Nhưng không ngờ Mộc Vân Phong lại có thể dậy sớm, hơn nữa đã bắt đầu rèn luyện trong gió rét rồi.
Nhìn một hồi, cửa sổ trên lầu gần như đóng lại cùng lúc, sau đó hai phòng bắt đầu có động tĩnh.
Mộc Vân Phong chạy một vòng lớn trong gió lạnh, cả khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh cóng đến đỏ bừng, trên người lại nóng lên. Vì vậy xoay người đi đến phòng tập chuyên biệt.
Trong phòng luyện võ, một đám bao cát buông thõng xuống, thấy thế trong mắt Mộc Vân Phong toát ra vẻ hăng hái. Cô chưa bao giờ biết phía dưới biệt thự này còn có một nơi luyện võ lớn như vậy. Nếu không phải là ngày hôm qua sư phụ nói cho cô biết, thì cô hoàn toàn không chú ý cánh cửa nhỏ phía sau biệt thự chính là lối vào phòng luyện võ.
Nhẹ nhàng bước tới một cái bao cát, Mộc Vân Phong đưa tay vỗ lên cái túi màu trắng, cảm nhận cát mịn bên trong, lửa nóng trong mắt tỏa ra hừng hực.