Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi

Chương 174: Doanh trại lính đặc chủng (Năm)



Đến nỗi ngay lúc này đây, trong lòng ông có chút áy náy đối với Mộc Vân Phong, cảm giác mình không nên để cho Mộc Vân Phong gánh vác những thứ này.

Nhưng Mộc Vân Phong đã đồng ý, ông cũng chỉ có thể nhìn cô từ từ bước vào con đường này. Chỉ hy vọng cô có thể không bị thương tổn, có thể thực sự trở nên cứng cỏi.

Tâm tư này của Minh Quân Mộc Vân Phong lại không hề hay biết. Cô chỉ chú tâm vừa vâng vừa dạ. Nếu đã đồng ý với sư phụ của mình, vậy thì mặc kệ phía trước có bao nhiêu khó khăn cô cũng sẽ không chùn bước mà hoàn thành xong, dù cho là làm như vậy sẽ phải trả giá bằng tính mạng của mình.

Vào phòng, tắm rửa.

Chỉ trong chốc lát, Mộc Vân Phong mặc một bộ quần áo thoải mái, đầu tóc hơi ẩm ướt, từ trong phòng đi ra.

Quần áo trắng kết hợp với khăn choàng màu đen, nhẹ nhàng chậm rãi đi đến bàn ăn giống như tiên nữ hạ phàm. Thấy mấy vị trưởng bối ngẩn ra, tưởng là hoa mắt thấy được tiên nữ. Mở to mắt mới phát hiện ra là Mộc Vân Phong.

Đầu tiên Minh Quân thấy Mộc Vân Phong choàng khăn trên vai, thấy tóc ẩm ướt, trong lòng hơi lo lắng nói với cô: "Tiểu Phong, sao không sấy khô tóc rồi ra. Như vậy sẽ bị cảm đấy."

"Sư phụ, đừng lo lắng. Không có gì đâu mà, con đã sấy khô bảy tám phần rồi." Mộc Vân Phong tươi cười, sau đó ngồi lên ghế, nhìn mọi người cười nói: "Sư phụ và mấy chú đều đói cả rồi, chúng ta ăn thôi nào."

Minh Quân liếc nhìn Mộc Vân Phong định nói gì đó, nhưng vừa thấy cô chủ động  múc cháo cho mọi người, lời đến miệng lại nén lại. Suy nghĩ lại, ăn sáng xong sẽ nói với cô, không thể theo tính của cô được.

Huấn luyện tất nhiên là quan trọng, nhưng cơ thể quan trọng hơn.

Ăn bữa sáng với Mộc Vân Phong rất hòa hợp, tràn đầy tiếng cười vui vẻ. Mộc Vân Phong nhanh chóng ăn xong bữa sáng đứng dậy giúp đỡ dì Thu thu dọn xong chén đũa. Không đợi Minh Quân nói chuyện cô đã lén lút chuồn vào phòng luyện võ.

Vừa vào trong thì giống như cá gặp nước vậy, đặc biệt vui vẻ. Cô luyện tập theo kế hoạch trên bảng trắng, dường như không cảm thấy mệt mỏi.

Toàn bộ thời gian ba tháng, Mộc Vân Phong vẫn tập luyện trong phòng luyện võ, ngoại trừ ăn cơm đi ngủ thì toàn bộ thời gian đều dùng để tập luyện.

Cuối cùng, thời gian không phụ lòng người. Ba tháng sau, rốt cuộc Mộc Vân Phong cũng trải qua kiểm tra đánh giá trước anh em họ Nghiêm, rời khỏi phòng luyện võ. Thấy Mộc Vân Phong tiến bộ quá nhanh, ý cười trên mặt anh em họ Nghiêm đều không dừng lại được.

Kiểm tra đánh giá xong, Mộc Vân Phong trở lại phòng khách. Sư phụ và bác sĩ Hứa đã sớm chờ ở đó. Thấy vẻ mặt tươi cười của Mộc Vân Phong, Minh Quân cười nói: "Tiểu Phong, con giỏi quá, sư phụ tự hào vì con."

"Đó là do hai chú có cách dạy bảo." Mộc Vân Phong nói xong thì cười hì hì, nhưng trong lòng xúc động không thôi. Ba tháng này, chỉ có cô mới biết vì muốn đạt được những yêu cầu đó, cô phải nỗ lực bao nhiêu.

"Tiểu Phong à, ngày mai con về nhà thăm mẹ con một chuyến đi, sau khi trở lại thì lập tức đi theo chú Nghiêm đến trụ sở huấn luyện của bộ đội đặc chủng." Thấy vẻ mặt tươi cười của Mộc Vân Phong, trong lòng Minh Quân rất tự hào. Nghĩ tới con bé sẽ rời khỏi đây mấy tháng, trong lòng rất không muốn. Nhưng ông biết Mộc Vân Phong phải đi, như vậy mới có thể làm cho cô mạnh mẽ nhanh hơn.

"Dạ." Nghe sư phụ bảo cô trở về thăm mẹ, trong lòng Mộc Vân Phong rất phấn khởi. Đã lâu rồi cô không gặp mẹ, không biết bà có khỏe không.

Sáng sớm hôm sau, Mộc Vân Phong lập tức ngồi máy bay trở về thăm mẹ. Hai ngày sau trở lại, trực tiếp đi theo Nghiêm Binh đáp chuyến bay đến trụ sở huấn luyện bộ đội đặc chủng ở thành phố C.

Lúc tới căn cứ, vừa đúng ba giờ chiều. Ngồi trên xe mà căn cứ phái tới đưa đón, Mộc Vân Phong say sưa nhìn những bóng dáng đang luyện tập trong căn cứ, nhìn dáng người tráng kiện của bọn họ lần lượt phóng qua từng chướng ngại vật, trong mắt thoáng lên ngọn lửa khẩn trương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.