Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi

Chương 176: Gặp lại trong quân doanh (Hai)



"Nhưng cô nhóc này cũng quá nhỏ gầy rồi." Tuy rằng Nghiêm Binh nói như vậy, nhưng Trần Cương vẫn giữ thái độ hoài nghi. Phải biết rằng trong căn cứ này của ông cả đám binh lính đều cao to vạm vỡ, ông thật sự lo lắng với ngoại hình này của Mộc Vân Phong thì chỉ một chiêu đã bị đánh gục rồi.

"Xin Thủ trưởng cứ yên tâm, tuy rằng con là con gái, nhưng cũng không phải làm từ bùn nhão." Mộc Vân Phong thấy vẻ lo lắng trong mắt Trần Cương, tuy trong lòng cảm động. Nhưng cô biết muốn thay đổi tư tưởng của vị thủ trưởng này thì chỉ có thể dùng thành tích để chứng minh.

"Tốt, con đã có lòng tin như vậy, vậy thì bọn ta mỏi mắt mong chờ thôi." Trần Cương nghe Mộc Vân Phong khí khái nói, có hơi yên lòng.

Nghỉ ngơi một buổi tối qua sáng hôm sau, sáng sớm lúc có tín hiệu tập họp, Mộc Vân Phong nhanh chóng rời giường. Khi cô xuất hiện trong đội ngũ của những binh lính nam, nhìn thấy ánh mắt khinh thường của cả một đám người.

Mộc Vân Phong ghi nhớ trong lòng ánh mắt của đám người đó. Cô lặng lẽ đứng bên cạnh, nghe tiểu đội trưởng phát biểu.

Nhưng mà, Mộc Vân Phong vừa mới đứng lại, tiểu đội trưởng còn chưa kịp phát biểu và giới thiệu, bắt đầu có một tên lính lên tiếng khiêu khích.

"Tiểu đội trưởng, sao lại để một người phụ nữ vào tiểu đội của chúng ta chứ."

"Đúng vậy, tại sao để con gái vào tiểu đội của chúng ta, cái này không phải là rõ ràng muốn níu chân chúng ta lại sao."

"......"

"......"

"......"

Âm thanh vang lên ồn ào hỗn loạn, những đôi mắt quét về phía Mộc Vân Phong, giống như cô nợ bọn họ vậy. Cảm nhận được vài đôi mắt thù địch bên cạnh, Mộc Vân Phong rũ mắt xuống. Cô thầm nói: "Hừ, bây giờ xem thường tôi đây là con gái, chờ tới lúc tôi đánh bại các người rồi, xem các người còn nói gì được nữa."

Tiểu đội trưởng đứng một bên, nhìn anh em trong tiểu đội mình chỉ trích Mộc Vân Phong, không phê bình cũng không ngăn lại, cứ để mặc cho bọn họ nói. Anh ta cũng muốn nhìn xem Mộc Vân Phong sẽ có phản ứng gì.

Nhưng khi anh ta thấy dáng vẻ của Mộc Vân Phong như là không có chuyện gì, hơi cúi đầu đứng ở một bên, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Hình thể vẫn thẳng tắp, không nhúc nhích, làm trong lòng anh ta hơi bực bội.

Thật ra thì Mộc Vân Phong được phân đến tiểu đội của họ, mới bắt đầu anh ta cũng không muốn. Vốn là muốn lãnh đạo đưa cô đến tiểu đội khác đi, nhưng lãnh đạo lại nói là ý của cấp trên.

Sau đó anh lại thăm dò một chút, mới biết được chính là yêu cầu của cô gái này. Nói cái gì mà cô muốn tới tiểu đội mạnh nhất, thủ trưởng mới đưa cô vào tiểu đội của bọn họ. Cũng bởi vì một câu nói của cô gái này, làm cho tiểu đội một xuất sắc của bọn họ bị một cô gái cản trở, chuyện này dính đến người nào cũng không vui nổi.

Vì vậy anh muốn dùng biện pháp gì đó để cô gái này tự động rút khỏi tiểu đội của bọn họ. Lúc vừa thấy ánh mắt phẫn nộ của anh em trong tiểu đội, nghe lời nói không chút lưu tình của bọn họ, anh dứt khoát không xen vào. Muốn để cho anh em trong tiểu đội đuổi cô gái này đi.

Nhưng tiểu đội trưởng đã đánh giá thấp sự nhẫn nại của Mộc Vân Phong. Cô chính là đệ nhất sát thủ trong giới hắc đạo, để giết người thì kiểu uất ức nào mà không chịu đựng qua. Mấy câu nói như vậy quả thực chỉ là lời khách sáo, nếu lời nói như vậy cũng không chịu nổi thì làm sao cô còn làm sát thủ được chứ.

Các anh em nói cả buổi, Mộc Vân Phong cũng không có chút phản ứng, tiểu đội trưởng nhất thời nổi nóng, rống to: "Đừng nói nữa. Bắt đầu huấn luyện."

"Nghe khẩu lệnh, quẹo phải, chạy." Theo khẩu lệnh của tiểu đội trưởng, cả tiểu đội một bắt đầu chạy quanh bãi tập.

Chạy bộ là chương trình huấn luyện nhất định mỗi ngày của bọn họ, hơn nữa quy định phải chạy xong mười km mới được xem là hoàn thành nhiệm vụ. Mộc Vân Phong từ từ chạy theo phía sau hàng ngũ, giống như ngày thường cô chạy bộ lúc sáng sớm, nhẹ nhàng thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.