Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi

Chương 177: Gặp lại trong quân doanh (Ba)



Tiểu đội trưởng vừa chạy vừa nhìn Mộc Vân Phong, vừa bắt đầu anh cho rằng ngoại hình của Mộc Vân Phong này nhỏ nhắn chắc chắn chạy không được bao lâu sẽ phải tụt lại phía sau. Nhưng theo được một vòng lại tiếp một vòng, từ đầu đến cuối Mộc Vân Phong đều theo sau hàng ngũ.

Không nhanh cũng không chậm.

Thấy Mộc Vân Phong vậy mà có thể duy trì không tụt lại phía sau, ánh mắt tiểu đội trưởng lóe lên, nói với tiểu đội: “Tăng tốc.” Tiếng nói vừa dứt cả đội ngũ bắt đầu tăng tốc độ chạy.

Tiểu đội trưởng chạy bên cạnh, thấy đội ngũ càng chạy càng nhanh, đôi mắt trước sau đều không rời khỏi cái bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn kia. Thấy cô cũng từ từ tăng tốc độ theo đội ngũ, trong lòng hơi hả hê.

Nhưng gần đến mười km, Mộc Vân Phong vẫn không tụt lại phía sau, ngược lại trong tiểu đội có mấy anh em bị rớt lại phía sau Mộc Vân Phong, vẻ mặt của tiểu đội trưởng nhất thời có hơi khó coi.

Ý định ban đầu của anh là muốn thấy Mộc Vân Phong bị tụt lại phía sau, sau đó nhân cơ hội này làm cô xấu hổ một phen, cuối cùng đuổi cô ra khỏi tiểu đội. Nhưng không ngờ cuối cùng không chỉ không làm cho Mộc Vân Phong xấu hổ, ngược lại anh em của anh làm cho anh mất hết thể diện.

Đến điểm cuối, mọi người dừng lại. Vừa mới dừng lại, từng người một nhanh chóng quay đầu, muốn nhìn xem có phải Mộc Vân Phong bị bọn họ bỏ lại phía sau hay không. Nhưng nhìn xung quanh không thấy Mộc Vân Phong đâu, lúc đang định ăn mừng, lại thấy vẻ mặt của tiểu đội trường mình đen như đáy nồi. Vẻ mặt của đám lính vô cùng khó hiểu nhìn tiểu đội trưởng của mình, thấy ánh mắt anh trước sau đều nhìn chằm chằm về một hướng.

Mọi người nhìn theo ánh mắt của anh, lại thấy Mộc Vân Phong đã sớm ngồi một bên nghỉ ngơi. Cả đám nhất thời mở to mắt vẻ mặt khó tin, thậm chí có mấy người không nhịn được tiến lên phía trước nói: “Cô gái, có phải cô lười biếng hay không?”

“Thứ nhất, tôi có tên, gọi là Mộc Vân Phong, về sau xin gọi tên của tôi. Thứ hai, tôi không có lười biếng, hỏi tiểu đội trưởng của các người đi, anh ta rõ ràng nhất đấy.” Khóe miệng Mộc Vân Phong nhếch lên, gương mặt vui vẻ nhìn mấy người đàn ông đứng trước mặt mình, vẻ mặt giễu cợt.

“Tiểu đội trưởng?” Mộc Vân Phong vừa nói xong, lập tức có người hỏi tiểu đội trưởng của mình, nhìn anh chờ xác nhận, khi thấy anh gật đầu thừa nhận cả đám lại càng không cam lòng hỏi tiếp: “Làm sao có thể chứ?”

“Sao lại không thể? Xin khuyên các vị một câu, đừng xem thường phụ nữ.” Lời nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mộc Vân Phong truyền vào tai đám lính, làm cho mặt bọn họ nóng lên, đứng ngẩn người không biết nói gì.

Thấy cả đám đứng ngẩn người, Mộc Vân Phong nhìn tiểu đội trưởng nói: “Tiểu đội trưởng, có thể về doanh trại ăn điểm tâm chưa, tôi đói rồi.”

Câu nói làm tiểu đội trưởng lúng túng không thôi, nổi nóng nhìn mọi người rống lên: “Tập họp.”

Trở lại doanh trại, Mộc Vân Phong theo mọi người cùng vào nhà ăn ăn sáng. Lúc đầu Trần Cương muốn để cho Mộc Vân Phong ăn cùng bọn ông, nhưng bị Mộc Vân Phong từ chối. Cô đi tới nhà ăn tự lấy khay cơm, mấy trăm đôi mắt nhìn cô chằm chằm.

Mộc Vân Phong không thèm đếm xỉa đến những ánh mắt chiếu trên người mình, điềm tĩnh tự nhiên thoải mái đến trước mặt đầu bếp, giọng nói trong trẻo vang lên: “Làm ơn cho tôi cà và ớt. Cám ơn!”

Lời nói lễ độ của Mộc Vân Phong làm cho đầu bếp sửng sốt, ông làm ở đây lâu như vậy đây là lần đầu tiên thấy một cô gái xinh đẹp đến thế.

Thấy đầu bếp nhìn mình chằm chằm, Mộc Vân Phong không tức giận, ngược lại mỉm cười với ông, lập lại lời của mình lần nữa.

Lấy cơm xong, Mộc Vân Phong đi thẳng đến chỗ trống bên cạnh. Nhưng không ngờ vừa mới ngồi xuống đã có người tìm tới.

“Em từ đâu tới vậy, trông đẹp đấy chứ.” Một người lính dáng vẻ lưu manh ngồi bên cạnh Mộc Vân Phong, lời nói trêu ghẹo nghe vô cùng buồn nôn. Tên lính này lúc bình thường không có chuyện gì làm, vẫn rất thích đùa giỡn trêu ghẹo các cô gái trong căn cứ, cho nên mấy cô quân y gặp thấy anh ta đều tránh đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.