Nghiêm Binh rơi nước mắt khi nhìn thấy hai người nghênh đón ánh tà dương bước tới. Mặc dù nhìn qua trông hai người này rất nhếch nhác, nhưng ông xác định đó chính là Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh.
Càng ngày càng gần hai người, thấy quần áo của bọn họ đã rách rưới hết, Nghiêm Binh đè nén những giọt nước mắt. Nhếch môi nở nụ cười. Chỉ cần bọn họ còn sống trở về là tốt rồi, những thứ khác không quan trọng.
“Chú Nghiêm, bọn con ra rồi đây.” Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh dìu nhau bước tới trước mặt Nghiêm Binh, mỉm cười ngọt ngào khi thấy Nghiêm Binh khóc vì quá vui mừng.
“Cái con nhóc này, sao giờ mới ra ngoài. Con có biết bọn ta rất lo lắng không?” Nghiêm Binh lau khóe mắt mình, mỉm cười nhìn Mộc Vân Phong vừa trách móc, vừa đau lòng. Đều do bọn họ không đủ hùng mạnh, không thể đoạt lại Ám Dạ từ trong tay những người kia, lại để cho một cô gái như Mộc Vân Phong đi chịu đựng những thứ này. Bọn họ thật hổ thẹn với Mộc Vân Phong.
“Chú Nghiêm, con xin lỗi, để cho mọi người lo lắng rồi.” Mộc Vân Phong nhìn Nghiêm Binh đầy áy náy, cô biết họ lo lắng cho mình. Cô và Phượng Như Ảnh cũng muốn ra ngoài sớm hơn một chút, đáng tiếc rừng mưa nhiệt đới này thật sự là nguy cơ trùng trùng, cho dù hai người bọn họ đã hết sức cẩn thận, vậy mà vẫn mắc bẫy.
Ngày thứ mười sau khi tiến vào khu rừng, Mộc Vân Phong bị trúng độc. Thậm chí mình bị trúng độc lúc nào cô cũng không biết, chỉ biết đến khi bọn họ phát hiện ra, chân của Mộc Vân Phong đã sưng to rồi, hoàn toàn không thể đi bộ nữa rồi.
Vì vậy hai người ngừng lại, tìm một hang động nhỏ trong khu rừng. Phượng Như Ảnh đút thuốc giải độc anh mang theo cho Mộc Vân Phong, vô cùng sốt ruột.
Nhưng, sau khi Mộc Vân Phong uống thuốc xong chẳng những không chuyển biết tốt hơn, ngược lại phát sốt cao hơn, điều này khiến cho Phượng Như Ảnh rất lo lắng. Anh không biết nên làm thế nào cho phải, bởi vì anh hoàn toàn không biết Mộc Vân Phong bị con gì cắn, nên cho dù có muốn tìm thảo dược giải độc trong khu rừng này cũng không hề dễ dàng.
Cuối cùng thấy chân của Mộc Vân Phong càng ngày càng sưng to hơn, Phượng Như Ảnh không không còn cách nào đành phải dùng dao găm rạch chân của Mộc Vân Phong ra, nhưng không ngờ sau khi rạch ra lại thấy được một thứ làm cho anh cả kinh một lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần.
Chỉ thấy bên trong chân của Mộc Vân Phong có một con giun màu trắng dài mỏng đang cuộn tròn oắn oéo, mà con giun này chính là hút máu để lớn lên.
Phượng Như Ảnh hơ con dao găm trên lửa đỏ, sau đó nhẹ nhàng lấy con giun kia ra quăng vào trong đám lửa. Lại lấy dung dịch khử trùng ra sát trùng lên chân của Vân Phong, cuối cùng là thoa thuốc khử độc. Làm xong những thứ này, Phượng Như Ảnh cũng mệt nhoài ngồi sang bên cạnh. May mắn là đêm đó cơn sốt của Mộc Vân Phong đã hạ xuống, khiến Phượng Như Ảnh thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng kiểm tra giày của Mộc Vân Phong.
Lúc này mới phát hiện ra không biết từ lúc nào, giày của Mộc Vân Phong đã bị rạch rách một đường. Mà con giun này chính là bò vào từ vết rách kia.
Vì vậy Phượng Như Ảnh trực tiếp vứt bỏ đôi giày đó của Mộc Vân Phong, sau đó lấy ra một đôi giày khác từ ba lô của mình để thay thế, mặc dù hơi lớn, nhưng nhìn chung là vẫn tốt hơn.
Hai người nán lại hang động đó liên tiếp mười ngày thì vết thương của Mộc Vân Phong mới khá hơn. Nhưng trải qua trận bệnh này cơ thể của cô đã vô cùng suy yếu, căn bản là không đi bộ được. Vì vậy Phượng Như Ảnh bắt đầu cõng Mộc Vân Phong đi xuyên khu rừng.
Khoảnh khắc Mộc Vân Phong tựa vào lưng của Phượng Như Ảnh, nước mắt của cô tuôn trào. Cô vô cùng may mắn khi Phượng Như Ảnh kiên quyết đi vào khu rừng này với cô. Nếu không có Phượng Như Ảnh, Mộc Vân Phong cô có lẽ thật sự nộp mạng trong khu rừng mưa nhiệt đới này rồi.
Hiện tại, Phượng Như Ảnh không chỉ cứu cô, mà còn phải cõng cô đi, khiến trong lòng Mộc Vân Phong tràn đầy cảm động. Thật ra thì Phượng Như Ảnh thừa sức tự mình ra khỏi đây. Mộc Vân Phong tin rằng Phượng Như Ảnh muốn ra khỏi khu rừng này, tuyệt đối không phải là chuyện khó.