Mà hơn ai khác Phượng Như Ảnh chính là lựa chọn tốt nhất, cậu ta có thế lực ở giới hắc đạo, hơn nữa còn có bối cảnh quân đội. Nghiêm Binh đã nói lại điều này với ông sau khi trở về từ căn cứ.
Ban đầu Minh Quân còn phải điều tra lại lời của Nghiêm Binh nói, mới quyết định cậu ta có đủ tư cách ở bên cạnh Mộc Vân Phong không. Nhưng sau khi cậu ta xông vào rừng mưa nhiệt đới ở Việt Nam cùng với Mộc Vân Phong, dù phải bỏ lại công việc trong tổ chức của mình vẫn đi cùng Mộc Vân Phong, rồi lại cõng con bé ra khỏi khu rừng.
Bây giờ có thể nói Phượng Như Ảnh đã thông qua khảo sát của bọn họ, hơn nữa còn làm cho bọn họ rất hài lòng. Cho nên đối với cảm xúc của Phượng Như Ảnh, Minh Quân xem như không nhìn thấy. Hiện tại ông chỉ muốn nghiêm túc nói với Phượng Như Ảnh, bọn họ đồng ý giao Mộc Vân Phong cho cậu ta bảo vệ.
“Tôi giao Tiểu Phong cho cậu, hi vọng cậu có thể thay chúng tôi chăm sóc tốt cho con bé, bảo vệ con bé.” Minh Quân trịnh trọng nói với Phượng Như Ảnh. Phượng Như Ảnh nhíu mày, lập tức lên tiếng: “Ông không cần nói tôi cũng sẽ bảo vệ và chăm sóc tốt cho cô ấy cả đời.”
Lời hứa hẹn như một lời thề của Phượng Như Ảnh cam kết khiến Minh Quân liên tục nói: “Tốt, tốt, tốt.”
Nghiêm Binh ngồi bên cạnh, lúc này mới chen vào nói: “Phượng Như Ảnh, chúng tôi giao Tiểu Phong cho cậu, nhưng cũng không cho phép cậu ức hiếp con bé, nếu như có một ngày chúng tôi biết được cậu đối xử với con bé không tốt, để cho con bé phải bị uất ức, vậy thì cũng đừng trách chúng tôi xuống tay không lưu tình.”
Nghe lời giao phó của Nghiêm Binh giống như lời uy hiếp, Phượng Như Ảnh bình thản nói: “Mọi người yên tâm, sẽ không có ngày đó đâu. Tôi xem trọng Tiểu Phong còn hơn sinh mạng của mình.”
Lời hứa của một người đàn ông, nặng hơn ngàn lượng vàng.
Cho dù bọn họ không nói như vậy, Phượng Như Ảnh anh đây cũng sẽ đối xử tốt với Mộc Vân Phong, không chỉ vì cô là con gái của cha nuôi anh, mà còn vì anh trai ruột của mình đã giết chết cha của cô, quan trọng nhất là vì anh thật sự yêu Mộc Vân Phong sâu sắc.
Tình yêu không biết bắt đầu từ khi nào, mà say mê thắm thiết. Có lẽ chính là từ Phượng Như Ảnh anh đây. Trước đây, anh vẫn luôn bài xích phụ nữ, trước đây anh vẫn là một môn chủ lãnh khốc của Ảnh Môn. Nhưng khi Mộc Vân Phong xuất hiện, cái khối băng lạnh giá đóng băng tim anh suốt ba mươi năm qua đã bắt đầu tan ra, bắt đầu đập giống như người bình thường.
Nhận thức chính xác, liền đi thẳng đến ngọn nguồn. Phượng Như Ảnh anh là một người dứt khoát rõ ràng, cuộc đời này nếu đã nhìn nhận đúng Mộc Vân Phong vậy thì anh nhất định sẽ không phụ lòng cô, nhất định sẽ đi cùng cô đến tuổi già, cùng cô ngắm nước chảy mây trôi, mặt trời mọc mặt trời lặn, ngắm nhìn hoa nở hoa tàn.
Đây là lời cam kết cả đời của Phượng Như Ảnh anh dành cho Mộc Vân Phong.
“Tốt, nhớ lời cậu nói hôm nay. Nếu như nuốt lời, thì bất kể cậu ở chân trời góc biển, Nghiêm Binh tôi cũng sẽ không buông tha cho cậu.”
Phượng Như Ảnh lạnh lùng gật đầu, mắt lại nhìn về hướng bác sĩ Hứa và Mộc Vân Phong mới vừa rời đi. Cũng đã hơn mười phút rồi, cho dù là kiểm tra toàn diện cả người cũng không cần phải lâu như vậy chứ.
Còn Minh Quân và Nghiêm Binh thỉnh thoảng cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía đồng hồ treo tường, bọn họ cũng rất quan tâm đến sức khỏe của Mộc Vân Phong. Bọn họ đều biết bị trúng độc không phải là chuyện nhỏ, lỡ như trong cơ thể Mộc Vân Phong còn lưu lại độc tố thì sẽ không tốt lắm.
Phượng Như Ảnh nhìn về hướng Mộc Vân Phong rời đi không biết là bao nhiêu lần rồi, vẫn không thấy được bóng dáng của cô, lo lắng trong lòng từ từ tăng lên.
Không được, anh phải đi xem xem rốt cuộc cơ thể Mộc Vân Phong thế nào rồi. Phượng Như Ảnh đứng dậy chuẩn bị đi tìm Mộc Vân Phong, lúc này bác sĩ Hứa xuất hiện từ phía sau cầu thang, sắc mặt nặng nề nhìn mọi người.
“Thế nào rồi?”
“Tiểu Phong không có sao chứ?” Mấy người gần như cùng lên tiếng hỏi thăm tình hình của Mộc Vân Phong. Bác sĩ Hứa liếc nhìn mọi người, chậm rãi nói.