Nước lạnh như băng đột nhiên dội lên trên người của Lâm Phàm, dội hắn tỉnh lại. Lâm Phàm nhìn hình cụ này chậm rãi tới gần, mặt trắng như tờ giấy, trong miệng kêu to: "Đừng, không muốn"
Một tiếng “bá”, tiếng xé gió của roi da truyền đến, Ảnh Vũ đã sớm đứng ở một bên nhìn bộ dáng Lâm Phàm sợ hãi, trên mặt lộ ra vẻ mặt khinh bỉ. Roi da trên tay vung lên bay tới phía thân thể Lâm Phàm.
Roi da đen bóng sáng lóang này trong nháy mắt liền tới trước mắt Lâm Phàm, nhìn roi da gần trong gang tấc, trên người của Lâm Phàm nhất thời như cái sàng mà lắc lư.
Roi da này vừa nhìn là biết đã ngâm qua dầu, sáng bóng kia càng sáng thì bày tỏ thời gian ngâm dầu càng dài, hơn nữa còn rất dai.
Từ nhỏ, hắn đã lớn lên ở Thanh bang, tuy nói Bang chủ Mộc Đồ là một người khoan dung, nhưng cũng không đại biểu người trong Thanh bang sẽ không phạm sai lầm. Mỗi khi có người của Thanh bang phạm sai lầm, thì Mộc Đồ cũng sẽ có trừng phạt lớn nhỏ đối với bọn họ. Mà mỗi khi đến thời khắc này, thì Mộc Đồ cũng sẽ mang Lâm Phàm đi trước, cho nên Lâm Phàm đối với tất cả hình cụ của Thanh bang rõ như lòng bàn tay.
Mà roi da chính là hình cụ Thanh bang thường dùng nhất, bởi vì thương thế của roi này khỏe nhanh hơn. Mặc dù như vậy, nhưng roi da này quất vào trên người cũng là đau nhất. Nhưng đại đa số con trai kiên cường bất khuất của Thanh bang, bị roi da này quất lên cũng thường đau kêu thành tiếng.
Mặc dù thời điểm Lâm Phàm ở Thanh bang chưa bao giờ chịu hình phạt, nhưng mỗi lần nhớ tới bộ dạng anh em trong bang đau đớn khó chịu, vẫn sợ hãi trong lòng, tay chân như nhũn ra.
Hiện tại mắt thấy roi da này sẽ quất lên trên người mình, Lâm Phàm làm sao lại không sợ hãi. Bình sanh chuyện hắn sợ nhất chính là đau. Nếu như không phải là vì sợ đau sao hắn có thể dễ dàng phản bội Thanh bang, phản bội cha nuôi của mình.
Phải biết Bang chủ Mộc Đồ đối đãi hắn không tệ, thậm chí có thể nói xem hắn như con, đảm nhiệm bồi dưỡng người mới trong bang. Nếu như không phải là Hồng Kinh Thiên khám phá thân phận của hắn, dẫn hắn đến phòng hình huấn của Hồng bang, sao hắn có thể đầu nhập vào Hồng bang, sao có thể rơi vào kết quả như hôm nay.
Hai tiếng “bá bá”, roi da lần nữa vung lên, lúc này hai tay Lâm Phàm ôm đầu vừa run run vừa nói: "Đừng, đừng, cầu xin anh, cầu xin anh bỏ qua cho tôi."
Nhưng roi da cũng không có quất lên trên người của Lâm Phàm, Ảnh Vũ nhìn chỗ Lâm Phàm đứng, khinh bỉ trong mắt càng sâu, hiện tại anh đã biết tại sao người này bán đứng Thanh bang rồi, thì ra chỉ là người nhát gan như chuột, hạng người ham sống sợ chết.
"Cầu xin tôi? Thành ý của ông đâu?" Ảnh Vũ ngoài miệng thoáng ánh lên nụ cười giễu cợt, thu hồi roi, đi tới trước mặt của Lâm Phàm, dáng vẻ có vẻ cao cao tại thượng, giễu cợt nhìn hắn ta.
Cảm thấy roi không có rơi lên trên người của mình, Lâm Phàm lại thấy người thi hành trừng phạt đi tới trước mặt của mình, vì vậy chợt ngẩng đầu lên. Suy đoán ý tứ trong lời nói của Ảnh Vũ.
"Thế nào, ông chính là cầu người như vậy hay sao?" Ảnh Vũ liếc mắt nhìn Phượng Như Ảnh trên ghế sa lon, nhìn thấy anh ta cũng không có ý phản đối, vì vậy càng yên tâm mà to gan đùa bỡn Lâm Phàm.
"Cầu xin vị đại ca này tha mạng, chỉ cần ngài tha tôi một mạng, ngài muốn tôi làm cái gì cũng nguyện ý." Lâm Phàm vừa nghe lời nói của Ảnh Vũ, nhất thời cảm thấy có hi vọng, huống chi hắn cũng len lén liếc mắt nhìn Phượng Như Ảnh, chỉ thấy mặt anh ta không chút thay đổi, nhìn dáng dấp cũng không giống như phản đối.
Vì vậy quỳ hai đầu gối xuống, liền hướng về phía Ảnh Vũ lạy. Hắn bây giờ là có bệnh chạy chữa lung tung, cũng không nhìn nơi này lời nói của ai định đoạt, thế mà cứ dập đầu với Ảnh Vũ.
"Ông muốn tôi tha cho ông một mạng?" Ảnh Vũ nhìn Lâm Phàm quỳ gối dưới chân mình, nụ cười càng sâu, từ từ phun ra mấy chữ.