Tin tức giảng viên môn tài chính học Văn Nhân Gia thổ lộ với một nữ sinh năm nhất lớp quản trị công thương được truyền đi rất nhanh trong trường học. Trong khi Lãnh Tâm Nhiên còn chưa biết rõ tình huống, cô đã trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của vô số đàn chị rồi!
Văn Nhân Gia là giảng viên dự thính của trường, tới trường đã hơn một năm rồi, nhưng năm đó bởi vì có sức quyến rũ, dạy học lại hấp dẫn, tính cách ôn hòa, không biết đã bắt bao nhiêu nữ sinh làm tù binh.
Nghe nói, hằng năm cứ đến ngày nhà giáo thì hoa hồng anh ta nhận được có thể chất đầy cả văn phòng, lại càng không nói đến những thứ như socola hay thư tình các loại, tóm lại, anh ta là một giảng viên vô cùng nổi tiếng ở đại học Yến Kinh!
"Chuyện cậu nói là thật?" Trong văn phòng xa hoa, một nữ sinh mắt to, lông mi cong cong ngồi trên ghế đệm, sau khi khi báo cáo lại thì mở to hai mắt, không dám tin lớn tiếng nói.
Vệ Kính Khải ngồi xuống ghế sofa đối diện, trên khuôn mặt tuấn lãng mang theo vẻ khẳng định: "Hiện tại tin tức đã truyền khắp cả trường rồi còn giả được sao?"
Tất cả những vật trang trí trong phòng đều vô cùng xa hoa, các loại thiết bị như điều hòa tủ lạnh sofa bàn trà máy tính đều có cả, trên trần nhà còn có một cái đèn chùm, bốn góc tường còn trang trí thêm những cái đèn nhỏ, xem ra không giống một văn phòng làm việc, ngược lại giống như biệt thự của một đại gia.
Trong phòng có bốn năm người đang ngồi, mỗi người đều mặc những bộ trang phục tinh xảo, nam sinh nữ sinh đều có. Khiến cho người khác ngạc nhiên chính là, trước mặt mỗi người đều đặt một chiếc iphone. Nghe thấy Vệ Kính Khải nói, mấy người khác cũng không nhịn được mà quay lại.
"Giảng viên Văn Nhân Gia nào?"
Một nữ sinh mặt búp bê tò mò hỏi.
Nam sinh kia cười hì hì đầu gõ đầu cô: "Ngu ngốc, trường chúng ta trừ cho người kia còn có ai có thể khiến cho đại tỷ kích động lớn đến vậy? Ai, xem ra có người đen đủi rồi. Hiện tại người không biết điều ngày càng nhiều, cư nhiên dám nhòm ngó đến người đàn ông của đại tỷ, thật sự là." Ai ai.......
Theo thanh âm của nam sinh, những người chung quanh đều lộ ra một nụ cười thích thú. Đông Phương Di, cũng chính là nữ sinh lúc nãy không hề e lệ, trực tiếp đứng lên đi đến trước mặt Vệ Kính Khải ngồi xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo khỉ thế bức người, loại khí thế áp đảo này, ngay cả người bình thường luôn hung hãn như Vệ Kính Khải cũng không thể chiếm được chút ưu thế nào trước mặt cô.
Đây là Đông Phương Di, là phó chủ tịch hội sinh viên của đại học Yến Kinh. Ở cái nơi mà chủ tịch như thần long thấy đầu không thấy đuôi này, cô chính là nữ vương chân chính. Đoàn chủ tịch của hội sinh viên có một chủ tịch và hai phó chủ tịch, trong đó có một phó chủ tịch rất ít khi xuất hiện ở hội sinh viên, mà chủ tịch sắp tốt nghiệp, tinh lực chủ yếu đều dồn vào chuyện tốt nghiệp nên thường không đến trường học, chỉ đôi lúc mới liên lạc với hội sinh viên. Cho nên hiện tại ở hội sinh viên, người phụ trách chủ yếu chính là Đông Phương Di, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cô có được khí thế áp đảo này.
Đông Phương Di vừa ngồi xuống, liền có một nữ sinh mang kính hồng đặt một chén trà sữa xuống. Cô biết chủ tích thích nhất là uống trà sữa, mà còn chỉ uống riêng một loại, cho nên mỗi lần hội sinh viên đi mua sắm đều đặc biệt chuẩn bị một chút loại trà sữa nhập khẩu này.
"Cảm ơn." Đông Phương Di thuận miệng nói, nữ sinh kia liền kích động đến mức mặt đỏ bừng.
Danh tiếng của Đông Phương Di ở trường rất lớn, phó chủ tịch hội sinh viên, xã trưởng xã đoàn âm nhạc, lại thêm diện mạo xinh đẹp và khí chất tao nhã, gia cảnh lại hơn người, cho nên trở thành tình nhân trong mộng của rất nhiều nam sinh ở Yến Kinh, như một công chúa vậy. Cho dù là ở hội sinh viên, cũng có rất nhiều coi cô là thần tượng, học cách ăn mặc của cô, học cách trang điểm của cô, học giọng điệu, cách nói chuyện của cô, tóm lại là xem cô như một mục tiêu để hướng tới, cái gì cũng lấy cô làm chuẩn.
Cách ăn mặc của cô, đã gây nên một đợt sóng thủy triều trong trường. Giống như nữ sinh đeo kính hồng ban nãy, mắt kính màu hồng kia, chính là đặc biệt học từ cô. Khoảng thời gian trước, Đông Phương Di cắt mái ngang, sau đó phối với mắt kính màu hồng, kết hợp với đôi mắt thật to, trông cực kỳ đáng yêu.
"Là ai?"
Đông Phương Di uống một ngụm trà sữa để bình ổn tâm trạng của mình, sau đó mới không chút để ý nói một tiếng.
Động tác của cô rất tao nhã, khiến cho những người xung quanh đều si mê một trận. Đây là sức quyến rũ của cô, nhất cử nhất động của cô, đều mang theo vẻ cao quý sẵn có, khiến cho người ta tự thấy xấu hổ. Nói chung, mỹ nữ đều khiến cho người ta vừa yêu vừa hận, nhưng đặt trên người Đông Phương Di lại có chút không thích hợp. Cô khiến cho người ta ái mộ hâm mộ, nhưng gần như không có nữ sinh nào ghét cô. Khi biểu hiện của một người nổi bật hơn những người xung quanh, người này sẽ luôn bị những người xung quanh ghen ghét. Nhưng mà, khi trình độ ưu tú của người này vượt qua một tiêu chuẩn nào đó, người chung quanh sẽ chỉ sùng kính hâm mộ mà không còn ghen tị nữa! Đây là ảnh hưởng của thực lực chênh lệch!
Từ lúc Vệ Kính Khải nhập học đã thích khuôn mặt như sinh viên năm nhất của Đông Phương Di, nhưng vẫn không dám thổ lộ. Ở trước mặt Đông Phương Hiểu, hắn ta luôn có cảm giác tự ti. Chính vì cảm thấy quen biết Đông Phương Di là trèo cao, cho nên hắn mới có thể lựa chọn những mục tiêu khác. Nhưng mà, vô luận hắn có bao nhiêu bạn gái, ẩn giấu sâu nhất trong lòng hắn vẫn luôn là Đông Phương Di.
Đông Phương Di thật sự quá đẹp, có rất ít người có thể chống cự lại được với sức quyến rũ của cô.
"Tên Lãnh Tâm Nhiên, là một sinh viên năm nhất. Giữa chúng tôi có chút xích mích. Lúc trước cô ta còn đánh một cán bộ năm ba của xã đoàn chúng tôi, mà nghe nói cô ta còn muốn lập một xã đoàn mới để đối đầu với xã đoàn máy tính của chúng tôi."
Vệ Kính Khải vội vàng nôn cả bụng nước đắng ra: "Lúc ấy cô ta đánh Ngô Thụy trước mặt mọi người, chung quanh còn có rất nhiều người nhìn thấy. Hơn nữa cô ta còn nói những lời vu khống, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của xã đoàn chúng tôi. Tôi vẫn luôn do dự có nên nói chuyện này với chủ tịch hay không, không nghĩ tới tôi còn chưa kịp báo cáo chuyện này thì cô ta đã bắt đầu dụ dỗ giảng viên Văn Nhân Gia rồi!"
Lúc nói đến Văn Nhân Gia, đáy mắt Vệ Kính Khải hiện lên vẻ ghen ghét. Gần như tất cả mọi người trong hội sinh viên đều biết, chủ tịch Đông Phương Di có một bạn thanh mai trúc mã, mà còn có một mối tình thắm thiết với anh ta. Người kia, chính là giảng viên dự thính Văn Nhân Gia. Nghe nói hai nhà đã thương lượng tổ chức lễ đính hôn cho bọn họ, kết hôn gì gì đó, cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi!
Đông Phương Di cũng không còn phản ứng mạnh như trước nữa, chỉ dùng một tay nâng cằm lên, hơi nghiêng đầu, bộ dáng thiên chân khả ái: "Bộ dáng xinh đẹp không?"
Vệ Kính Khải nhớ lại bộ dáng của Lãnh Tâm Nhiên, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, làn da trắng nõn, dáng người cao gầy hoạt bát, có thể nói là rất được. Nhưng mà.........
Sự biến hóa mang theo tia giấu diếm trên mặt hắn đã thu hết vào mắt Đông Phương Di. Bất quá cô cũng không định truy xét, chỉ là một người không quan trọng mà thôi, không nhất thiết phải để ý đến cảm giác của hắn.
"So với tôi thì sao? Hai người chúng tôi, người nào có vẻ xinh đẹp hơn?"
"Đương nhiên là chủ tịch rồi. Chủ tịch là hoa hậu giảng đuòng của đại học Yến Kinh chúng ta, không ai có thể so sánh với chủ tịch được!"
Bấy giờ, Vệ Kính Khải trái lại không có chút do dự. Hắn nói thật, ở trong lòng hắn, Đông Phương Di hoàn mỹ đến mức không ai sánh được. Đông Phương Di cũng không hề lộ ra vẻ mặt vui mừng nào, cô có lòng tin tuyệt đối với chính mình, câu này cũng chỉ là hỏi cho có mà thôi.
"Một khi đã như vậy, vậy cậu còn lo lắng cái gì chứ? Anh Hàn cũng không phải là người không có mắt nhìn như thế, tôi tin anh ấy sẽ biết ai mới là người hợp với anh ấy nhất." Đông Phương Di không chút để ý nói, trên thực tế, sau khi nghe cả câu chuyện của Vệ Kính Khải, cô đã không còn chút cảm giác nào với chuyện này. Cả câu chuyện đều lộ ra vẻ quái dị, chỉ cần bình tĩnh phân tích một chút, sẽ biết bên trong chắc chắn có ẩn tình.
Cô cũng không tin anh Hàn sẽ làm ra loại chuyện này?
"Không phải, chủ tịch, tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn nói, tôi......."
Vệ Kinh Khải không nghĩ tới chính mình không những không làm nên việc, ngược lại còn khiến cho Đông Phương Di có thành kiến với mình, chẳng khác gì tự lấy đá đập vào chân. Nghĩ đến điều này, hắn liền hận không thể có vài cái miệng để giúp mình giải thích. Không báo cáo chuyện của Lãnh Tâm Nhiên cũng không sao, quan trọng là...., không thể để chủ tịch có thành kiến với mình. Phải biết rằng, thân phận hiện tại của hắn, đều nhờ có cô ấy mới có được. Xã trưởng xã đoàn máy tính, tuy nghe qua cực kỳ uy phong, nhưng kỳ thật đều bị khống chế bởi hội sinh viên. Nếu muốn đổi người, chỉ cần một câu của chủ tịch thôi.
Đông Phương Di nhíu mi lại, cô cũng không phải rất thích Vệ Kính Khải, tuy ra vẻ chính trực, nhưng lại thích đâm chọc khiến cho cô rất không vừa ý. Đặc biệt là khi báo cáo về tiểu học muội năm nhất kia, thì lại càng phản cảm rồi.
"Không cần nói nữa. Tôi biết ý của cậu, cậu ra ngoài trước đi, tôi sẽ suy xét."
Thấy đối phương còn định chống chế, Đông Phương Di lại càng chán ghét, lập tức cau mày ra lệnh tiễn khách.
Vệ Kính Khải còn muốn nói gì đó, nhưng không đợi hắn mở miệng, một nam sinh thân cao gần hai thước lúc trước vẫn luôn giữ im lặng liền trực tiếp đi tới, xách hắn ra ngoài. Một phút sau, nam sinh đó lại xuất hiện trong văn phòng, trở lại vị trí cũ, tiếp tục nghe mấy người nói chuyện phiếm, cứ như cảnh tượng anh ta xách người lúc nãy chỉ là ảo giác.
"Ai nha, chủ tịch, cô nói xem vì sao luôn có những người không biết điều chứ?" Một nam sinh dẩu môi ra vẻ đáng yêu nói.
Đông Phương Di vẫn ra vẻ lạnh nhạt: "Đừng có lấy tiêu chuẩn của mình để đòi hỏi người khác."
Đúng vậy, không lấy tiểu chuẩn của mình để áp đặt lên người khác, đây chính là nguyên tắc làm việc của cô. Trong lòng cô, thế giới được chia ra rất nhiều tầng lớp khác nhau. Cô xem tất cả những người sùng bái mình trở thành những kẻ thuộc tầng lớp hạ đẳng nhất, cho nên khi nhìn thấy bọn họ phạm sai lầm có thể ngoan độc thản nhiên tiếp nhận sự thật này. Dù sao, bọn họ cũng không phải là mình không phải sao? Cũng không thể yêu cầu quá câu, dựa vào chỉ số thông minh của bọn họ, phạm một lỗi như vậy về tình có thể tha thứ. Đây là cách nghĩ trước giờ của cô.
"Bất quá, chủ tịch, cô nói chuyện giảng viên Văn Nhân Gia tiếp cận nữ sinh, là thật sao? Nếu không có chuyện này, cũng sẽ không có tin đồn vô căn cứ như thế, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó mà chúng ta không biết. Cô sinh viên mới tên Lãnh Tâm Nhiên kia, tôi rất tò mò về cô ta nha!"
Nữ sinh mặt búp bê cười tít mắt nói.
Đông Phương Di giận quá hóa cười: "Cô cảm thấy anh Hàn sẽ không có mắt nhìn như thế sao? Tôi tin anh Hàn, cho nên chuyện này không cần bàn nữa."
Cô vừa nói xong, tất cả mọi người cũng cảm thấy thế. Dù sao, có một người hoàn mỹ ưu tú như Đông Phương Di, Văn Nhân Gia sao có thể để ý tới nữ sinh khác chứ?