Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 55



Con ngươi màu lục lóe lên, trên khuôn mặt anh tuấn phi phàm của Dạ Mộc Thần lộ ra chút ảm đạm không thể che dấu. Mấy tháng nay, là khoảng thời gian đen tối, gian khổ nhất trong cuộc đời anh. Người kia, người nói muốn sống một đời một kiếp với mình, muốn cùng mình thống nhất hắc đạo cả nước đã chết! Trong khoảng thời gian này, anh giống như một cái xác không hồn, đối với bất cứ chuyện gì cũng đã không còn tình cảm.

Lần đó sau khi từ bệnh viện băng bó vết thương trở về căn nhà của bọn họ, lại ngoài ý muốn phát hiện tấm ảnh chụp chung ở đầu giường không còn nữa. Vì tấm hình kia, thiếu chút nữa anh đã lật tung cả ngôi nhà lên. Thậm chí còn tìm đến phòng an ninh xem lại băng ghi hình, xem những người ra vào khu nhà ngày hôm đó. Căn nhà đó dùng mật mã và khẩu lệnh, trừ anh và người kia thì những người khác tuyệt đối không thể vào. Nhưng mà lúc này, cửa vẫn bình thường, tấm hình kia lại không thấy! Anh vô cùng khẳng định, tuyệt đối có người vào phòng. Bởi vì, sau khi tỉnh lại trong bệnh viện trở về căn nhà đó, mỗi ngày anh đều phải nhìn tấm ảnh đó đến mấy giờ mới có hơi chút buồn ngủ. Tuy bọn họ ở chung nhiều năm như vậy, nhưng vì thân phận nên chỉ một tấm ảnh chụp chung. Vậy mà lúc này, người kia đã chết, ảnh chụp chung cũng không còn, thiếu chút nữa anh đã nổi điên!

Anh ảo tưởng rằng cô trở lại, đứng trong phòng điên cuồng tìm kiếm hơi thở của cô. Nhưng mà, không có gì ngoài không khí lạnh như băng, cái gì cũng không có.

Có lẽ cảm nhận được sự suy súp của anh, nên lần này thầy Trương mới dẫn anh theo đến thành phố C này, nói là tìm được người có thể trở thành học trò của ông, rất trùng hợp, người kia cũng tên là Lãnh Tâm Nhiên.

Tuy biết là không có khả năng, nhưng trong lòng anh vẫn ôm cảm giác chờ mong. Nhưng mà giờ đây, nhìn thấy bộ dáng của cô gái vị thành niên kia, ngay cả chút hy vọng còn sót lại của anh cũng tan thành mây khói. Bất đắc dĩ cườoi khổ, rõ ràng là tận mắt thấy cô chết đi, lại còn có loại ảo tưởng này, thật đúng là càng lớn càng trẻ lại.

" Lãnh Tâm Nhiên sao? Này, thầy Trương, mời vào trong, em ấy chính là Lãnh Tâm Nhiên."

Lúc này Nghiêm Triều cũng chẳng quan tâm đến việc hàn huyên cùng mấy vị lãnh đạo của bộ giáo dục, nhiệt tình chào đón thầy Trương vào văn phòng, ngay cả Dạ Mộc Thần đi theo thầy Trương cũng được nhiệt tình chào đón.

Đợi cho đến khi hai người kia đi đến trước mặt, Lãnh Tâm Nhiên mới khôi phục lại tinh thần, đầu hơi gục xuống, che giấu tất cả kích động và kinh ngạc, đợi đến khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, đã trở về bộ dáng thanh lãnh thường ngày.

Hiện tại, còn chưa phải lúc nhận nhau!

Cô vốn tưởng rằng còn phải trải qua một thời gian gài nữa mới có thể nhìn thấy hai người vô cùng quan trọng với mình nyà, nhưng không nghĩ tới lại có thể gặp được trong tình huống này. Đối với thầy Trương có ơn dạy dỗ cô, còn có anh, đều là những người có vị trí vô cùng quan trọng trong sinh mệnh của cô.

" Lãnh Tâm Nhiên, vị này chính là thầy Trương, thầy Trương là sao Bắc Đẩu trong giới học thuật, thầy nghĩ hẳn là em biết thầy ấy."

Con ngươi trong veo mà lạnh lùng của Lãnh Tâm Nhiên mở to, lẳng lặng đứng đó, trên khuôn mặt trắng nõn không có chút kích động nào, dường như là không thèm đế ý đến bất cứ việc gì.

"Thầy Trương, chào thầy!"

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Nghiêm Triều, Lãnh Tâm Nhiên mặt không chút thay đổi cúi người thật thấp kính chào thầy Trương. Nếu là người khác làm động tác này, ông sẽ cảm thấy cực kỳ bình thường, bởi vì thân phận của thầy Trương thật sự quá tôn quý. Nhưng mà hiện tại, lại là tiểu quái vật có thể một quyền đánh giáo viên chủ nhiệm, có thể dễ dàng đạt giải nhất cuộc thi toán toàn quốc này, chẳng lẽ thầy Trương có ý nghĩ quan trọng nào đó với em ấy?

Thầy Trương vẫn nghiêm túc, nhìn nhìn thấy cô gái nhỏ gần yếu trước mặt lại kích động đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Cảnh tượng này quen thuộc biết bao, năm đ1, lần đầu tiên ông nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên cũng là cảnh tượng như vậy. Một cô gái gầy gầy nho nhỏ, vẻ mặt nhàn nhạt, trên người tản mát ra một loại khí thể cao quý cùng với ánh mắt trong veo mà lạnh lùng đã hấp dẫn ông, không nghĩ tới bây giờ, ông lại gặp được một đứa nhỏ có ánh mắt giống như vậy, đáng tiếc, người ông gặp trước kia, đã mất.

Cảm giác được cô giống Lãnh Tâm Nhiên, vẻ mặt của thầy Trương dịu xuống: "Em có đồng ý làm học trỏ của thầy không?"

Như một viên đá ném vào giữa mặt hồ phẳng lặng, câu nói đó, khiến cho Nghiêm Triều lảo đảo suýt té. Những người lãnh đạo của bộ giáo dục lúc trước không nhận ra thầy Trương cũng dùng vẻ mặt không dám tin nhìn Lãnh Tâm Nhiên. Tuy lúc nãy bọn họ không nhận ra ông lão tuổi già sức yếu kia là ai, nhưng mà lúc này, sau khi nghe lời giới thiệu của Nghiêm Triều, bọn họ đều đã nhận ra, ông lão trước mắt này, chính là hiệu trưởng tiền nhiệm của Trường Đại học X thầy Trương.

Lãnh Tâm Nhiên cũng sững sốt. Cô tham gia cuộc thi này chỉ vì muốn cho kẻ khác một bài học, nhưng không nghĩ tới lại hấp dẫn sự chú ý của thầy Trương. Kiếp trước, thầy Trương cũng nói muốn nhận mình làm học trò, Thần chính là học trò của ông, chỉ là về sau do Diêm Môn gặp chuyện không may nên phải bỏ qua cơ hội thi làm nghiên cứu sinh, không nghĩ tới sau khi trọng sinh lại có cơ hội này! Trong lúc này, cô có chút kích động khó kiềm chế.

"Thầy Trương, thầy....."

Lãnh Tâm Nhiên nói quanh co, có chút hoài nghi mình đang nằm mơ. Những chuyện đã bỏ qua này, thật sự có cơ hội để làm lại sao?

"Thầy đã xem bài thi của em, em rất có năng lực, là thiên tài chân chính. Nhưng thiên tài không nhất định có thể thành tài, cho nên, thầy muốn tham dự vào con đường thành tài của em, không biết em có để ý hay không?"

Thầy Trương cười tít mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên.

Nghiêm Triều rốt cuộc không nhịn được: "Lãnh Tâm Nhiên, em ngây ngẩn gì thế. Mau đồng ý đi, thầy Trương cư nhiên lại đồng ý nhận em làm học trò, đó nghĩ chuyện tốt người thường không dám nghĩ tới đó, em còn do dự gì chứ?"

Lãnh Tâm Nhiên quả thật đang do dự, một mặt là do quá kinh ngạc, một mặt khác là bởi vì cô không biết có nên đáp ứng thầy Trương hay không. Thầy Trương là ân sư của cô, nhưng hiện tại cô có chuyện quan trọng phải làm, cô nghĩ muốn dùng thân phận của một người ngoài cuộc điều tra rõ chuện nội gián. Bất quá, nghĩ lại, dù sao sau này cô cũng muốn đến thành phố A, muốn đến trường tốt nhất ở thành phố A để học. Như thế, đến lúc đó cô vẫn có thể tiếp tục học tập. Hiện tại trở thành học trò của thầy Trương, không phải là chuyện tốt nhất cữ lưỡng tiện sao? Có thân phận là học trò của thầy Trương, cô có lý do tốt để tiếp cận những ngườoi này, muốn điều tra chuyện gì cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

"Tiểu Nghiêm này." Bộ trưởng bộ giáo dục rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần sau cơn chấn động, nhỏ giọng gọi tên Nghiêm Triều.

Nghiêm Triều lập tức phản ứng kịp, mặc dù có chút không muốn nhưng vẫn giới thiệu: "Thầy Trương, đây chính là lãnh đạo của bộ giáo dục thành phố C chúng em, vị này là bộ trưởng Vương, vị này...."

Thầy Trương có yêu cầu rất nghiêm khắc về học thuật, nhưng tính tình của ông cũng không phải quá cổ hủ, mà còn rất thẳng thắn thoải mái chào hỏi những người kia, đồng thời giới thiệu Dạ Mộc Thần với những người ở đây.

"Em Lãnh Tâm Nhiên, em có đồng ý trở thành học trò của thầy không?" Hàn huyên với mấy người kia vài câu, thầy Trương lại dời lực chú ý đến Lãnh Tâm Nhiên.

Lãnh Tâm Nhiên đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mang theo nụ cười nhợt nhạt khó có được: " Đây là vinh hạnh của em, có thể trờ thành học trò của thầy Trương, đó là chuyện người bình thường không dám nghĩ đến, về sau xin thầy chỉ bảo nhiều hơn."

Thầy Trương thỏa mãn cười lớn: "Được, không tệ không tệ. Tới đây, thầy giới thiệu với em, người này chính là đàn anh của em Dạ Mộc Thần, tuy cậu ta đã tốt nghiệp, nhưng về sau có chuyện gì có thể trực tiếp đến tìm cậu ta. Quan hệ của cậu ta ở thành phố A rất rộng, làm việc gì cũng thuận tiện hơn." Đối mặt với người đàn ông từng ở chung sớm tối với cô, Lãnh Tâm Nhiên khó khăn che đi cảm xúc đang dâng trào của mình, nhẹ giọng gọi một câu: "Đàn anh!"

Dạ Mộc Thần vẫn lạnh nhạt như cũ, anh còn lạnh lùng hơn so với Lãnh Tâm Nhiên. Từ trước đến giờ vẫn thế, trừ khi ở trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, anh chưa bao giờ cười, anh mắt nhìn người khác cũng trong suốt mà lạnh lùng, giống như vương giả cao cao tại thượng, chỉ có thể ngắm nhìn mà không thể đến gần. Nhưng khi ở trước mặt Lãnh Tâm Nhiên thì khác, tuy anh vẫn hay trầm mặc, nhưng ánh mắt lại ôn nhu như nước. Hai người sống chung với nhau giống như đôi vợ chồng già giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn, ấm áp mà ngọt ngào.

Đối mặt với cô gái giống với người trong lòng, ánh mắt của Dạ Mộc Thần lóe lên, nhưng chỉ xa lánh nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."

Chỉ là, bộ dạng này của anh, khiến cho tâm tình của Lãnh Tâm Nhiên càng thêm kích động. Cô biết, từ trước đến nay khi đối mặt với người ngoài anh luôn như thế, đây mới là anh mà cô quen thuộc. Nhưng mà, nhìn khuôn mặt tuấn tú tiều tụy kia, lòng của cô lại đau. Mấy tháng qua, anh thật sự gầy đi rất nhiều! Cặp mắt màu xanh luôn tản mát ra vẻ lười biếng mị hoặc kia, trầm tĩnh khiến cho người khác thương tiếc, anh tiều tụy như vậy, trước kia cô rất hiếm khi nhìn thấy. Là vì mình sao?

Lãnh Tâm Nhiên chưa bao giờ hoài nghi người đàn ông này. Nếu nói người cô có thể tin tưởng trên đời này, tuyệt đối chỉ có anh. Từ lúc mười mấy tuổi đã biết anh, sau đó từ từ phát triển đến khi sống chung một chỗ, cô nguyện ý chết vì anh, cô tin tưởng anh cũng thế. Anh muốn thống nhất hắc đạo cả nước, cô cũng gia nhập Diêm Môn theo anh. Vì Diêm Môn, cô thậm chí trả giá bằng chính sinh mạng của mình, cho tới bây giờ, cô cũng chưa từng hối hận.

Cảm nhận được vẻ tiều tụy của Dạ Mộc Thần, thầy Trương cũng không có cách nào. Ông là bạn với ông nội của Dạ Mộc Thần, có thể nói là ông nhìn Dạ Mộc Thần lớn lên, khi anh đến trường thì nhận anh làm học trò, thậm chí sao đó quen biết Lãnh Tâm Nhiên cũng là do chịu ảnh hưởng của anh. Nhưng mà hiện tại, đứa học trò luôn hăng hái không ai bì nổi nyà, lại trở nên hồn bay phách lạc, vô tình như vậy.

Sợ đứa nhỏ vô cùng có tài này tiếp tục suy sụp, ông mới quyết tâm dẫn anh tới thành phố này gặp người đoạt giải trong cuộc thi toán. Hy vọng, thay đổi hoàn cảnh mới, cậu ta có thể từ từ quên đi đau khổ khi mất đi tình cảm chân thành kia.

Trước kia thầy Trương luôn không nghĩ ra vì sao hai đứa học trò đắc ý nhất của mình lại muốn gia nhập hắc đạo, cho tới bây giờ, ông vẫn không hiểu, nhưng mà, nhìn ánh mắt không hối hận của bọn họ, ông không nói gì cả. Mỗi người đều có con đường riêng của mình, mỗi người đều có sứ mệnh của mình, người ngoài vẫn chỉ là người ngoài, nhìn thì được, không thể tham dự quá nhiều. Tin tức hiệu trưởng tiền nhiệm của Đại học X muốn nhậm Lãnh Tâm Nhiên làm học trò lan truyền trong trường học rất nhanh.

So với chuyện tới kia Lãnh Tâm Nhiên đạt được giải nhất tất cả các môn của cuộc thi toàn quốc, chuyện lần này càng chấn động hơn. Dù sao, vào trường đại học cũng là mục tiêu trong mắt tất cả các học sinh, hơn nữa đây còn là trường đại học đứng đầu cả nước. Trước kia cũng có những thầy giáo đến chiêu sinh những học sinh trúng tuyển, nhưng đều là những giáo viên phụ trách việc tuyển sinh, hiện tại người này, là hiệu trưởng tiền nhiệm của Đại học X, là vì giáo viên được xem như thần thánh trong mắt mọi người. Ông ta lại tự tìm đến trường nhận Lãnh Tâm Nhiên làm học trò, thật sự là không dám tin!

Tin tức này, không chỉ lan truyền khắp trường học, ngay cả tạp chí, tuyền thông cũng rất nhanh biết được chuyện này. Rất nhanh tin này đã thành đầu đề cho các tạp chí. Không phải chỉ một thành phố, mà cả nước đều oanh động.

Phải biết rằng, thầy Trương đã từng nói sẽ không nhận học trò nữa. Nhưng mà hiện tại, ông lại tự mình tìm một học sinh bày tỏ ý muốn nhận cô làm học trò của mình, thân phận học trò này, nguyên nhân thầy Trương làm như vậy, đều trở thành mục tiêu mà mọi người truy đuổi.

Tóm lại, dưới ảnh hưởng của thầy Trương, Lãnh Tâm Nhiên vốn đã nổi tiếng vì cuộc thi toàn quốc càng trở nên bùng nổ. Trong lúc này, gần như cả nước đều biết thành phố A xuất hiện nữ sinh thiên tài, khiến cho hiệu trưởng tiền nhiệm của Đại học X cũng tìm đến muốn nhận làm học trò. Ai cũng có thể được, nhưng muốn làm học trò của thầy Trương, còn khó hơn lên trường. Đối với chuyện của Lãnh Tâm Nhiên lần này, tất cả mọi người đều vô cùng quan tâm và tò mò.

"Đáng chết!"

Trong một ngôi biệt thự xa hoa, Bắc Âu Hân trực tiếp đá bay bàn trà. Chiếc laptop xinh xắn trên bàn trà cũng rơi xuống, màn hình lóe lên vài cái rồi tắt ngúm.

Chết tiệt chết tiệt, hiện tại, trên mạng trên tivi tất cả đều là tin tức ** kia. Chẳng qua là gặp được cái vận cứt chó thôi, lại có được hào quang vô hạn như vậy, rõ là.... khiến cô tức chết rồi!

Bắc Âu Hân lúc này đã tức giận đến phát điên rồi. Từ nhỏ đến lớn, bọn họ luôn là muốn gió được gió muốn mưa được mưa, hơn nữa luôn là tiêu điểm trong mắt mọi người. Người chung quanh không chỉ sủng bái mà còn nịnh hót lấy lòng cô, ngay cả nhỏ háo sắc kia lúc trước cũng như vậy. Nhưng mà hiện tại, sau chuyện bỏ thuốc lần đó, nhỏ Nhiên háo sắc này gần như hoàn toàn thanh đổi thành một người khác, không chỉ có tính tình thay đổi, lại còn từ một đứa ngu ngốc biến thành thiên tài, thật sự là, tức chết cô rồi!

Nghĩ đến chuyện nhỏ háo sắc này khiến cho mình chịu khuất nhục, Bắc Âu Hân hận không thể đem cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt này bằm thây vạn đoạn. Nhưng mà bây giờ, nhỏ háo sắc vốn yếu đuổi kia lại trở nên giống nữ vương, không chỉ thu hút ánh mắt của mọi người trong lớp F, ngay cả Dung Thiếu Tuyệt cũng vây quanh cô ta, thậm chí đến anh trai cũng thay đổi.

"Anh Phong, anh biết không."

Ngồi xuống ghế dài trong vườn hoa, Bắc Âu Hân chịu đựng đặt mông ngồi lên cái ghế bẩn, một bên bắt đầu kể khổ.

"Từ khi Lãnh Tâm Nhiên bỏ thuốc anh trai bị chúng ta phát hiện, Lãnh Tâm Nhiên vẫn luôn xem em không vừa mắt. Không chỉ tìm em gây phiền toái, còn nói xấu em với người khác, còn đẩy em vào hồ nước, giờ đây, thậm chí còn châm ngòi quan hệ của em với anh trai. Người này, thật rất đáng hận!"

Trần Phong đau lòng mắng: "Còn có chuyện này sao? Nhỏ Nhiên háo sắc này, thật không biết xấu hổ, còn dám tìm Hân Hân em gây phiền phức. Yên tâm, anh nhất định sẽ cho nhỏ đó một bài học, nếu không, để nhỏ đó tiếp tục khi dễ người khác thì làm sao bây giờ?"

Bắc Âu Hân có chút "khỏ xử" cắn cắn cánh môi mềm mại. "Đúng vậy anh Phong, như vậy không tốt. Nhưng bây giờ Lãnh Tâm Nhiên rất biết đánh nhau, mà gần tay cô ta còn tỏa sáng như vậy, nếu cô ta đi báo lại với hiệu trưởng thì không tốt."

Trước kia anh trai rất hiểu cô, luôn đối xử ôn nhu với cô. Nhưng mà lần trước, anh trai lại vì nhỏ Nhiên háo sắc kia hung dữ với mình. Bắc Âu Hân càng nghĩ càng giận, gối ôm trên tay cũng bị cô xoắn lại thật chặt, sắc nữ của một nữ giúp việc bên cạnh đã trắng bệch rồi. Các cô đã được chứng kiến thủ đoạn cô gái bề ngoài ôn nhu thanh thuần này, mỗi lần tâm tình không tốt đều đem các cô ra trút giận. Hiện tại không biết là ai chọc cho tiểu thư tức giận, nên các cô lại chịu xui xẻo rồi.

"Đem điện thoại đến đây cho tôi."

Bắc Âu Hân tuyệt đối không phải kẻ biết nén giận, cho nên rất nhanh đã ra quyết định. Vươn tay để nữ giúp việc cầm điện thoại tới cho mình, sau đó gọi một cú điện thoại.

"A, anh đang ở đâu? Em có việc muốn tìm anh. Không cần qua đây, em đi tìm anh. Ừ, là ngay bây giờ."

Sau một hồi nói chuyện xong, Bắc Âu Hân liền cúp điện thoại, sau đó lấy chìa khóa từ tay nữ giúp việc trước mặt, kiêu ngạo bước ra ngoài: "Hân Hân, em tìm anh có chuyện gì?"

Nhận được điện thoại của Bắc Âu Hân, Trần Phong vô cùng vui sướng. Từ lúc học sơ trung hắn đã bắt đầu yêu vẻ đẹp tuyệt mỹ của Bắc Âu Hân, nhưng vì thân phận nên vẫn chưa thổ lộ với cô. Nhưng mà lúc này, nữ thần trong lòng lại chủ động gọi điện cho mình, sao có thể khiến cho anh không phấn khích cho được? Vốn là đang cùng mấy anh em chưa trò chơi trong quán, nhận được điện thoại liền chạy ra cửa chờ đây. Tuy nhiên phải hơn mười phút sau, hắn mới nhìn thấy bóng dáng mỹ lệ quen thuộc kia.

Chẳng thèm để ý đến việc chào hỏi các anh em liền trực tiếp xông tới, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ tươi cười lấy lòng.

Ánh mắt của Bắc Âu Hân rất cao, cô rất không thích nhìn những người lấy lòng mình. Người cô thích phải là người đàn ông vô cùng đặc biệt, giờ nhìn thấy vẻ nịnh nọt của Trần Phong, trong lòng cảm thấy ghê tởm, nhưng lại không biểu hiện ra mặt, vẫn yểu điệu như cũ: "Anh Phong, trong lòng em rất phiền, muốn tìm người nói chuyện phiếm.

"Gần đây anh trai luôn nhốt mình trong phòng không thèm để ý đến em, ba và mẹ đều ra nước ngoài làm việc, trong nhà chỉ còn một mình em, ngay cả muốn nói chuyện cũng không có bạn."

Không thể không nói, diện mạo của Bắc Âu Hân cực kỳ ưu tú. Nếu không, hẳn đã không thể trở thành hoa hậu giảng đường của trường. Hơn nữa diện mạo của cô lại vô cùng thanh thuần, như bộ dáng đáng thương bây giờ, phối hợp với âm thanh nũng nịu, quả thật giống như cực phẩm, trong nháy mắt đã giết chết Trần Phong rồi.

Trần Phong không nghĩ tới còn có thể phát sinh loại chuyện tốt này. Hân Hân lại tìm mình nói chuyện phiếm? Chuyện tốt như vậy lại rơi xuống đầu mình, khuôn mặt nhịn không được lộ ra nụ cười ngây ngốc: "Không có gì, về sao muốn tìm người nói chuyện có thể tới tìm anh. Cứ kêu là anh sẽ tới, lần sau chỉ cần gọi điện cho anh là được, anh sẽ qua tìm em, không cần em phải đi."

Dưới ánh mắt đầy lửa nóng của Trần Phong, Bắc Âu Hân thích hợp "đỏ bừng" mặt. "Anh Phong, anh thật tốt."

Trần Phong càng thêm hồn bay phách lạc, nhịn không được muốn nắm tay Bắc Âu Hân. Mắt của Bắc Âu Hân lóe lên, vừa vặn né tránh tay đối phương, sau đó xấu hổ cắn môi: "Anh Phong......."

Nghe ra vẻ cầu xin và khó xử tron giọng nói của cô, Trần Phong cũng không miễn cưỡng, chỉ là tâm tình hiện tại tốt vô cùng. Chuyện đàn ông muốn là nhất chính là tỏ ra mạnh mẽ trước mặt người mình thích, Trần Phong cũng không ngoại lệ. Lần trước ở sân thể dục muốn đứng ra trút giận thay Bắc Âu Hân lại bị Lãnh Tâm Nhiên đánh cho một trận nên cảm thấy vô cùng nhục nhã, vẫn luôn muốn tìm cơ hội để báo thù. Hiện tại, lại thêm vẻ mặt u buồn của Bắc Âu Hân, càng khiến hắn nổi trận lôi đình, không quan tâm đến gì khác.

"Hân Hân, em đừng lo. Con nhỏ Lãnh Tâm Nhiên chết tiệt đó anh sẽ giải quyết giúp em. Chỉ cần cô ta không xuất hiện trong trường này nữa, là được rồi. Về sau Hân Hân có thể tiếp tục làm tiểu công chúa vui vẻ, cho nên không cần lo lắng. Anh là kỵ sĩ của Hân Hân, nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt."

Bắc Âu Hân xoay đầu theo bản năng, đương nhiên cảm giác lúc này của cô không phải cảm động, mà là cảm thấy ghê tởm. Trong lòng cô, mặc kệ Trần Phong có đối tốt với mình thế nào cũng chỉ là thân phận người hầu, một kẻ tôi tớ lại dám có ý nghĩ này với mình, quả thật là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!

Vì để đạt được mục đích, Bắc Âu Hân chịu đựng cảm giác ghê tởm và chán ghét nói chuyện với Trần Phong rất lâu, cũng bày tỏ lòng biết ơn và tỏ ra thẹn thùng, khiến cho Trần Phong vui sướng tận trời.

Vụng trộm liếc nhìn đồng hồ, tính được đã ở cùng Trần Phong được khoảng một giờ, cuối cùng Bắc Âu Hân cũng nhẹ nhàng thở ra giống như vừa hoàn thành nhiệm vụ: "Anh Phong, em phải về rồi. Nếu em ra ngoài quá lâu mẹ sẽ lo lắng."

Trần Phong không hề nghi ngờ, ôn nhu gật đầu: "Ừ, được, Hân Hân để anh đưa em về. Chuyện Lãnh Tâm Nhiên em không cần lo lắng, anh sẽ giải quyết, sẽ không để cô ta có cơ hội xuất hiện trước mặt em nữa đâu."

"Không cần, anh Phong, anh cứ tiếp tục chơi với bạn đi. Em kêu người tới đón là được rồi."

Nói xong, hơi chần chờ, sau đó nhẹ nhàng lôi kéo tay Trần Phong, rồi mới xoay người rời đi.

Trần Phong đứng trong gió, giống như được ăn xuân dược, phấn khởi đến mức hận không thể ngửa mặt lên trời hét lớn.

"Oa, Trần thiếu, vị mỹ nữ vừa rồi là bạn gái của cậu à? Thật sự là không sai, so với những hoa hậu giảng đường của trường mình còn đẹp hơn nhiều." Mấy thanh niên cùng chơi trò chơi với Trần Phong đi tới, khoát tay lên vai Trần Phong, nhìn bóng dáng thướt tha của Bắc Âu Hân, cười dâm tà.

Đàn ông đều có ham muốn chiếm hữu, vừa thấy mấy người bạn dùng loại giọng điệu này nói về người trong lòng của mình. Trận Phong lập tức giận tái mặt: "Nói bậy bạ gì đó, không cho phép dùng loại giọng điệu này nói về Hân Hân. Đúng rồi, tôi có chuyên muốn tìm các cậu thương lượng."

Bạn của Trân Phong, đều là những người có gia cảnh giàu có, điểm tương đồng là luôn thích gây chuyện thị phi. Dù sau cũng có người đi theo dọn tàn cuộc cho họ, cho nên không hề sợ hãi, tùy ý mà phóng túng.

"Con muốn đến Đại học X?"

Hàn Thu SInh ngồi trên sofa, gương mặt tuấn tú không thể che giấu vẻ phẫn nộ. Lãnh Tâm Nhiên đặt túi sách xuống, vẻ mặt nhàn nhạt: "Ừ." Cô đã đồng ý với thầy Trương, sau khi tốt nghiệp trung học sẽ đến Đại học X học. Vốn là thầy Trương muốn để cho cô đi ngay lúc này, nhưng cô không muốn bỏ rơi đám người lớp F, cho nên phải kéo dài thêm một thời gian nữa. Cô không hề thấy ngoài ý muốn khi người đàn ông này biết chuyện này, dù sau ở trường cũng có người của ông ta.

"Vì sao không nói cho ta biết? Có gì tốt chứ? Rời nhà xa như thế, đến đại học A đi, đại học A cũng là trường số một số hai cả nước, còn gần nhà, con đến đó ta y6en tâm hơn. Đến lúc đó con có thể về nhà, ở nhà điều kiện tốt hơn nhiều so với ở trường."

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của đứa nhỏ trước mắt, không biết vì sao Hàn Thu SInh cảm thấy trong lòng có một trận kích động. Ông có cảm giác đôi phương muốn thoát khỏi bàn tay mình, loại cảm giác này khiến ông cảm thấy kinh sợ, ông không dám tưởng tượng, nếu mất đi người trước mắt này, chính mình sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.

"Con đã đáp ứng người khác." Lãnh Tâm Nhiên biết chuyện đi Đại học X chắn chắn sẽ bị người này phản đối, nhưng cô cũng không để ý. Tuy nói cô không hề chán ghét người đàn ông này, dù sao, ông ta cũng đã giúp mình rất nhiều, nhưng mà, không chán ghét không có nghĩa là cô không chuẩn bị con đường riêng cho mình. Nơi sinh hoạt của cô không phải ở đây, mộng tưởng của cô là ở thành phố A, cô đi đến đó. Chỉ có tìm được nội gián, cô mới có thể chính thức nhận lại người kia, ở cùng một chỗ!

"Đáp ứng ai?" Hàn Thu Sinh đứng lên, ông nhớ vừa rồi mình nhìn qua cửa sổ thấy người đàn ông đưa người trước mắt về, trẻ tuổi tuấn mỹ, đúng là loại hình các cô gái nhỏ thích. So với ông, ông cảm thấy mình đã già rồi. Loại cảm giác tự ti này thật hiếm thấy, khiến cho ông không thể làm gì, chỉ có thể lừa mình dối người xem như chưa thấy gì cả. Nhưng phản ứng lạnh nhạt lúc này của Lãnh Tâm Nhiên, đâm thật sâu vào mắt ông, khiên tâm ông đau đớn.

"Có phải là người đàn ông vừa rồi hay không? Người đàn ông đưa con về nhà? Có phải nó hay không? Là người tên Dung Thiếu Tuyệt sao? Con ở trường học vẫn qua lại rất thân với nó, có phải con thích nó không?"

Hàn Thu Sinh điên cuồng rồi. Ông vẫn luôn rất mâu thuẫn, ông biết có tâm tư không thể nói với ai với con gái nuôi của mình là đáng xấu hổ, nhưng ông lại không có cách nào để khống chế chính mình. Giống như là bị ma ám, thật lâu trước kia từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, đã bị nụ cười hồn nhiên của cô mê hoặc. Tuy về sau, cô từ từ lớn lên, quan hệ với mình ngày càng bất hòa, nhưng loại rung động này, vẫn không biến mất, ngược lại theo thời gian ngày càng trở nên cuồng nhiệt, mỗi khi nhìn thấy cô, trong lòng liền giống như có con thú hoang kêu gào.

Phát hiện chút gì đó trong lời nói của người đàn ông, Lãnh Tâm Nhiên không chút hờn giận nhíu mày: "Ông điều tra tôi?" Cho tới bây giờ cô vẫn không nói với ông ta chuyện của Dung Thiếu Tuyệt, nếu không phải ông ta điều tra mình, căn bản sẽ không biết những chuyện này. Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ chán ghét người khác xâm phạm riêng tư của mình, hành động tự ý điều tra mà không được sự đồng ý của cô này càng chạm đến điều cấm kỵ của cô. Cho dù người đàn ông trước mắt này là cha nuôi của thân thể này, cô vẫn cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

"Đại học X nhất định sẽ đi. Chuyện này không có gì để thảo luận hết."

Cố gắng áp chế lửa giận của mình, bỏ lại hai câu liền trực tiếp trở về phòng. Lần này trở về quả thật là có người khác đưa, nhưng không phải Dung Thiếu Tuyệt hay Triệu Nghị, mà là Thần. Bởi vì hiện tại mình là học trò của thầy Trương, trở thành đàn em của Thần, dưới sự sắp xếp của thầy Trương, Thần đặc biệt phải lái xe đưa mình về. Tuy dọc theo đường đi không nói gì, nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ. Dù sau, đây là lần đầu tiên sau vài tháng, có thể ở cùng một chỗ với anh. Anh vẫn trầm mặc như cũ, trừ trước mặt người quen rất ít khi nói chuyện.

Tâm tình của cô vốn đang tốt, hiện tại lại phát sinh chuyện này, tâm trạng lại bắt đầu trở nên buồn bực.

Trở về phòng, lấy ra cuốn nhật ký trong ngăn bàn, sau đó nằm trên giường bắt đầu lật xem. Kỳ thật nhật ký cô đã xem, nhưng mỗi xem đều tìm được chút chuyện gì đó. Ví dụ như, một lần vô tình, cô phát hiện chuyện bỏ thuốc cũng không hề đơn giản như trong tưởng tượng, đứa Bắc Âu Hân đáng ghét kia, trong chuyện này, cũng nhúng một tay vào. Cho nên lần đó, cô mới kêu Bắc Âu Hàn về hỏi lại em gái mình chuyện bỏ thuốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.