Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 59: Thủ đoạn của Dạ Mộc Thần



Thời gian trôi qua, trán của Lãnh Tâm Nhiên đã từ từ chảy mồ hôi, trước mắt đã bắt đầu mơ hồ. Nhưng vẻ mặt cô vẫn hưng phấn như cũ, giống như gặp được món đồ chơi yêu thích, vô cùng thích thú 'ngươi tới ta đi' với Bắc Âu tiên sinh. Lúc này cô chỉ chủ ý đến đối thủ trước mặt, không còn tâm tư chú ý đến tình huống xung quanh. Cô cảm giác được, trải qua trận đấu này, rất có khả năng thực lực của chính mình sẽ tăng lên một bậc. Dù sau, thực lực phải trải qua rèn luyện thì mới có thể tiến bộ được.

Con ngươi đen nhánh hung ác như sói nheo lại, nhìn chằm chằm gã béo vẫn trước mặt. Nhất cử nhất động của đối phương đều đã nằm trong lòng bàn tay của cô, chỉ cần tìm thời cơ để đột phá.

Dạ Mộc Thần đứng bên cạnh nhìn, đương nhiên, không phải anh xem náo nhiệt. Ánh mắt của anh không chỉ nhìn Lãnh Tâm Nhiên, mà còn quan sát đám người xung quanh. Anh biết, hiện tại cô đang cần một người để đánh với mình, những người khác, tốt nhất không nên quấy rầy đến cô.

Bắc Âu Hân chật vật đứng ở một bên, để mặc bác sĩ xử lý vết thương trên mặt mình. Thật ra cô rất phẫn nộ, tức giận với mẹ mình, bởi vì bà đã hủy đi khuôn mặt của mình. Nhưng cô biết mẹ rất cố chấp, vậy nên đành phải lừa mình dối người đổ hết mọi trách nhiệm lên người Lãnh Tâm Nhiên. Cô cảm thấy, vết thương của mình đều do Lãnh Tâm Nhiên. Lại nghĩ đến việc Lãnh Tâm Nhiên khiến cho anh trai sinh tử chưa rõ, trong lòng càng oán hận, ánh mắt hung tợn gần như điên cuồng. Cô nhất định phải dạy dỗ Lãnh Tâm Nhiên thật tốt, nếu không, sẽ không thể tiêu đi mối hận trong lòng.

Tuy kinh ngạc với thân thủ vô cùng tốt của Lãnh Tâm Nhiên, nhưng thấy cô ta không hề chiếm được lợi thế trước mặt cha mình, nên cũng từ từ yên tâm.

Đột nhiên, cô nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên đang đứng trước mặt mình, hơn nữa còn quay lưng về phía mình. Mắt to quyến rũ hiện lên vẻ tàn độc, sau đó tại tình huống mọi người không đề phòng, lấy con dao xếp từ trong túi đi đâm về phía Lãnh Tâm Nhiên.

Tất cả tâm tư của Lãnh Tâm Nhiên đều đã đặt trên người Bắc Âu tiên sinh, căn bản không chút cảnh giác nào đối với hoàn cảnh xung quanh. Cô hoàn toàn đắm chìm trong trậ đấu, không hề nghĩ đến lại có người định đánh lén trước mặt mọi người.

"Xoạt!"

Thanh âm dao đâm vào thịt truyền đến, toàn thân Lãnh Tâm Nhiên cứng đờ, không dám tin quay đầu lại, nhìn vào khuôn mặt hung dữ vặn vẹo của Bắc Âu Hân.

" Lãnh Tâm Nhiên, đi chết đi!"

Lại một tiếng động vang lên, dao đâm vào trong thịt càng sâu, Lãnh Tâm Nhiên chỉ cảm thấy sau lưng vô cùng đau nhức. Nhưng tình huống này cũng không khiến cô kích động, dưới ánh mắt không dám tin của Bắc Âu Hân trở tay rút dao ra, sau đó xoay người giữ chặt tay của Bắc Âu Hân, dùng sức bẻ, chỉ nghe "Rắc" một tiếng, cánh tay của Bắc Âu Hân bị Lãnh Tâm Nhiên bẻ gãy. Lãnh Tâm Nhiên đang xử lý chuyện của Bắc Âu Hân, Bắc Âu tiên sinh ở bên kia cũng không phải quân tử không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn gì gì đó, thấy Lãnh Tâm Nhiên xoay người cũng không dừng động tác bay đến đá vào người cô.

Nhưng thật đáng tiếc, ông ta còn chưa đụng được đến góc áo của Lãnh Tâm Nhiên, đã bị một bóng dáng đột nhiên xuất hiện một cước đá bay. Lực đạo kia tuyệt đối không phải thứ người bình thường có thể đạt tới, cả người ông ta nặng hơn hai trăm cân, cứ như vậy bị người kia đá văng xa đến hơn một trượng.

Đến khi ông ta rơi xuống đất, mới biết rõ bóng dáng đột nhiên xuất hiện là ai.

Hai chân thon dài có lực, khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt màu xanh lục, tóc đen tung bay theo gió, quả thực là một người đàn ông trẻ tuổi cao quý như đế vương.

Khi cảm giác được sự chuyển động của không khí, Lãnh Tâm Nhiên liền biết có chuyện, nhưng lúc ấy cô lại không muốn buông tha cho Bắc Âu Hân, cho dù trực tiếp chịu một cước của Bắc Âu tiên sinh cũng không lùi bước. Ngay khi cô chuẩn bị né tránh công kích của Bắc Âu tiên sinh, tình cảnh đột nhiên phát sinh này khiến cho cô quay đầu theo bản năng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông tuấn mỹ không biết xuất hiện từ lúc nào, thất thần.

Lúc này Dạ Mộc Thần đang rất tức giận.

Sống trong hắc đạo một thời gian dài, từ hai bàn tay trắng gầy dựng nên Diêm Môn, anh đã gặp qua rất nhiều thứ đen tối trong xã hội. Không nói đến thân phận môn chủ Diêm Môn của anh, chỉ riêng gia tộc của anh, cũng đã phức tạp hơn những gia đình bình thường rất nhiều. Âm mưu dương mưu gì anh cũng đã từng chứng kiến, nhưng lại là lần đầu tiên cảm thấy phẫn nộ đến vậy.

Người một nhà này, thật đủ vô sỉ!

Một người hai người đều muốn chơi trò đánh lén, sử đụng ám chiêu, lấy nhiều địch ít. Chỉ cần nghĩ đến việc nếu hôm nay mình không ở đây cô gái nhỏ này sẽ gặp phải chuyện gì anh liền thấy phẫn nộ. Nếu không phải lý trí ngăn cản, anh đã sớm trực tiếp giải quyết lão già đang nằm trên mặt đất rồi.

Thượng bất chính hạ tắc loạn! Làm con gái lại thừa dịp cha mình đánh nhau với người khác đi đánh lén, làm cha không những không ngăn cản còn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, cực phẩm như vậy, thật sự là hiếm thấy!

Ánh mắt màu lục hơi nheo lại, tuy mặt vẫn không chút thay đổi như cũ, nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại biết, người kia đang rất tức giận.

Là vì mình sao?

Nghĩ đến lý do này, trong lòng cô đột nhiên có cảm xúc vô cùng phức tạp, vừa vui mừng phấn khích nhưng cũng lại ưu thương.

Vui mừng là vì cho dù mình thay đổi thân thể anh vẫn để ý đến mình. Còn ưu thương là vì, mình vừa mới "chết" không lâu, anh đã bắt đầu quan tâm đến người phụ nữ khác rồi.

Tuy người đó cũng là mình, nhưng cô vẫn cảm thấy buồn bã trong lòng.

Thực ra mọi chuyện rất đơn giản, nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại để tâm đến chuyện vụn vặt, tự mình ăn dấm chua của mình!

"Không sao chứ?" Dạ Mộc Thần đi tới, không chút lưu tình hung hăng dẫm trên người Bắc Âu Hân, đỡ lấy vai Lãnh Tâm Nhiên, cất giọng dịu dàng.

Lãnh Tâm Nhiên mờ mịt nhìn người đàn ông mình yêu này, trong con ngươi đen nhánh hiện lên vẻ yếu đuối hiếm có.

Có lẽ là bị vẻ yếu đuối của cô làm cho xúc động, động tác của Dạ Mộc Thần càng thêm ôn nhu: "Bác sĩ, lại đây."

Vị bác sĩ kia lúc này vừa bôi thuốc cho Bắc Âu Hân do dự đứng tại chỗ, một bên là chủ tịch tập đoàn Bắc Âu, một bên là người đàn ông vừa nhìn đã biết không đơn giản, ông ta thật không biết phải chọn bên nào mới tốt.

"Không được phép đi, mau đi nhìn xem vết thương của chồng tôi có nghiêm trọng hay không! Ngươi là ai vậy, tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát, mau gọi luật sư của tôi đến."

Nhìn thấy chồng và con gái mình đều bị giày vò vô cùng thê thảm, người đàn bà Bắc Âu kia cuống lên. Vừa ngăn cản bác sĩ không cho ông ta tiến lên xem xét vết thương cho Lãnh Tâm Nhiên, vừa phân phó hai vệ sĩ bị thương kia đi báo cảnh sát.

Dạ Mộc Thần căn bản không thèm để ý những chuyện này, con ngươi màu sắc lục đảo mắt nhìn vị bác sĩ đang nơm nớp lo sợ trốn trong góc tường, lấy điện thoại di động ra lạnh lùng nói: "Lập tức đến phòng cấp cứu ở đây, gọi tất cả chuyên gia đến. Trong vòng năm phút, nếu không tôi hủy bệnh viện này của các người."

Không ai biết anh vừa gọi điện thoại cho ai, nhưng giọng điệu trầm thấp và khí thế cường đại kia lại khiến cho người ta có cảm giác bất an.

Bắc Âu phu nhân không biết người đàn ông tuấn mỹ đột nhiên xuất hiện này có thân phận gì, cho tới bây giờ bà ta chưa từng thấy anh xuất hiện trong các bữa tiệc cao cấp, bà ta cho rằng đối phương chỉ là một người bình thường. Nhưng mà khí thế của người này, lại khiến cho bà ta cảm thấy khiếp đảm.

Anh ta, rốt cuộc là ai?

Trực giác mách bảo phải mau chóng giải quyết chuyện này, Bắc Âu phu nhân khẩn trương ra lệnh, "Lập tức, nâng lão gia và tiểu thư dậy đưa đi kiểm tra, còn nữa, gọi điện thoại kêu cục trưởng Chương đến đây, nói bên này có người gây phiền toái cho tôi."

Đối mặt với những chỉ thị đầy tính đe dọa của bà ta, vẻ mặt của Dạ Mộc Thần vẫn không chút thay đổi như cũ, hoàn toàn bất động, căn bản không để vào mắt loại khoe khoang, thị uy này của bà ta.

"Mẹ, con đau quá. Tay con gãy rồi, đau quá. Mẹ, mẹ phải báo thù cho con, con ** này dám bẻ gãy tay con."

Bắc Âu Hân căn bản không phát hiện tình huống lúc này không ổn. Cô vẫn cảm thấy nhà mình đứng nhất nhì tại thành phố C này, căn bản không biết 'Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên', núi cao còn có núi cao ơn, nghe được lời thị uy của mẹ mình liền vễnh môi bắt đầu ủy khuất rên la.

Nghe được hai chữ "**", con ngươi của Lãnh Tâm Nhiên lạnh đi trong nháy mắt. Ánh mắt màu lục của Dạ Mộc Thần cũng trở nên sâu thẳm hơn rất nhiều, nhưng không đợi Lãnh Tâm Nhiên kịp phản ứng, Dạ Mộc Thần liền trực tiếp đá bay gã vệ sĩ đang định đỡ Bắc Âu Hân đứng dậy. Bắc Âu Hân mất đi chỗ dựa lại té xuống đất, thét lên một tiếng vô cùng thê lương.

Nhưng mà, không đợi cô ta kịp nói ra bất kỳ lời oán giận nào, hành động của Dạ Mộc Thần đã khiến cho mọi người trợn to mắt, giống như đang xem một bộ phim kinh dị khủng bố, cả người lạnh đi không dám có bất cứ phản ứng nào.

Chân mang giày da bóng loáng không chút do dự giẫm lên cánh tay bị gãy của Bắc Âu Hân, dùng sức nghiền nát, chỉ nghe từng tiếng rên thảm thiết truyền ra, cái tay bị Lãnh Tâm Nhiên bẻ gãy rất nhiều liền trở nên máu thịt lẫn lộn không nhìn rõ hình dạng.

Hành động này thật sự khiến cho người ta sợ hãi, lúc này ngoại trừ tiếng la hét thảm thiết của Bắc Âu Hân thì không còn bất kỳ tiếng động nào.

Lúc làm việc này vẻ mặt của Dạ Mộc Thần vẫn không chút thay đổi, mãi cho đến khi Bắc Âu Hân ngất đi mới từ từ thu chân lại, giọng điệu nhàn nhạt. "Đây là giáo huấn."

"Ma quỷ! Ma quỷ!"

Bắc Âu phu nhân nhìn thấy con gái mình bị hành hạ vô cùng thê thảm, không hiểu là do không chịu được kích thích hay vì lý do nào khác, không ngừng lẩm bẩm. Nhưng mà, cho dù như vậy vẫn không bước ra, xem ra, trong lòng bà ta, an toàn của mình vẫn quan trọng hơn.

Cho đến khi Dạ Mộc Thần làm xong mọi chuyện, không có người nào ở đây dám lên tiếng phản bác. Lãnh Tâm Nhiên yên lặng nhìn hành động của anh, vẫn giống như trước, trong lòng liền nổi lên cảm giác giống như đã trải qua mấy đời.

Lúc này, cô đột nhiên có chút kích động, muốn nói ra tất cả mọi việc. Nếu nói cô chính là người mà anh biết kia, anh sẽ thế nào nhỉ?

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng chần chờ hồi lâu, mãi cho đến khi Dạ Mộc Thần nhận được điện thoại nói chuyên gia đã đến, Lãnh Tâm Nhiên vẫn không nói ra chuyện cất giấu trong lòng.

Cô sợ hãi, tuy bình thường cô luôn bướng bĩnh ngang ngạnh, nhưng đối với chuyện này cô lại thấy vô cùng bất an. Nếu anh không tin lời mình nói thì làm sao? Nếu anh xem mình như nội gián thì làm sao bây giờ? Dù sao, toàn bộ những chuyện này đều là không tưởng, người bình thường đều không chấp nhận được.

Nếu chỉ là bạn bè, cô sẽ không lo lắng những thứ này. Nhưng đây lại là người quan trọng trong lòng cô, là người cô để ý nhất, cô không dám mạo hiểm.

Dạ Mộc Thần không biết suy nghĩ trong lòng cô, anh chỉ nhìn thấy máu đỏ thấm ra từ sau lưng cô, thực chói mắt.

Kỳ thật vết thương của Lãnh Tâm Nhiên không hề nặng, dù sao Bắc Âu Hân cũng chỉ dùng dao xếp, mà không phải loại dao chuyên dùng để chém người, hơn nữa lực của cô ta không hề mạnh, cho nên tuy ra rất nhiều máu, nhưng miệng vết thương cũng không lớn. Chỉ là quan tâm thì sẽ loạn, nếu là bình thường, Dạ Mộc Thần đã sớm nhận ra những điều này. Nhưng mà bây giờ, anh lại như chui vào ngõ cụt, lo lắng bất an.

Mấy phút sau, một đám người mặc áo blouse chạy đến. Đi đầu là một người đàn ông trẻ tuổi mang mắt kính viền vàng, lúc nhìn thấy Dạ Mộc Thần, mắt cậu ta sáng lên rồi nhanh chóng bước tới.

"Thiếu gia" Người đàn ông đi đến trước mặt Dạ Mộc Thần, cung kính cúi đầu.

"ừ, xem vết thương của cô ấy đi."

Vẻ mặt của Dạ Mộc Thần lạnh nhạt, nhìn vào sắc mặt có chút trắng bệnh của Lãnh Tâm Nhiên.

Người đàn ông kia hơi giật mình, tuy nhiên vẫn cung kính đáp lời: "Vị tiểu thư này, mời cô đi theo tôi."

Lãnh Tâm Nhiên không biết người đàn ông này. Tuy nhiên khi nghe cậu ta gọi "thiếu gia" liền đóan được cậu ta là thủ hạ của anh. Thân thế của Thần quá mức thần bí phức tạp, có nhiều thủ hạ cô chưa từng thấy qua cũng không có gì kỳ quái.

Bất quá vị bác sĩ trước kia cự tuyệt không xem vết thương cho Lãnh Tâm Nhiên liền có phản ứng kỳ quái, lúc nhìn thấy người đàn ông đeo kính thì sắc mặt liền trắng bệch, sau đó khi cậu ta gọi Dạ Mộc Thần là "Thiếu gia", thì kinh ngạc đến mức trực tiếp té xỉu.

Ông ta nhận ra được, người đàn ông đeo kính này có đia vị rất cao, không phải là người mà một viện trưởng nho nhỏ như ông có thể với tới. Ông ta lại đi đắc tội với người bên trên, tuyệt đối không có đường sống rồi.

Người đàn ông đeo kính xem như không nhìn thấy tình trạng vô cùng thê thảm của Bắc Âu Hân trên đất, trực tiếp dẫn Lãnh Tâm Nhiên rời khỏi.

Sau khi kiểm tra xong, biểu cảm trên mặt người đàn ông đeo kính có chút kỳ quái. Cậu ta phát hiện, vết thương của cô gái này không hề nghiêm trọng, căn bản không cần đến chuyên gia, một bác sĩ bình thường cũng có thể lo liệu.

Nhưng thiếu gia lại gọi điện cho mình bảo rằng trong vòng năm phút phải có mặt, điều này chứng minh cô gái này rất quan trọng với thiếu gia. Nhưng mà, cho đến bây giờ cậu chưa từng nghe nói thiếu gia nhìn trúng một cô gái vị thành niên nha!

Tuy rằng trong lòng đầy những băn khoăn, nhưng cậu ta không dám để lộ bất kỳ biểu tình bất mãn nào, thật thà báo cáo tình hình cụ thể: "Thiếu gia, vị tiểu thư này chỉ bị một vết thương ngoài da, nội thương không nghiêm trọng lắm, chỉ cần thoa thuốc nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi."

Nếu so ra, tình huống của hai người trên mặt đất còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Sau khi Bắc Âu Hàn tỉnh lại mới biết được lúc mình hôn mê đã xảy ra nhiều chuyện đến vậy.

Nhìn mẹ đang lau nước mắt và cánh tay bị thương của em gái, người luôn luôn bảo vệ người nhà như hắn trở nên trầm mặc.

"Anh trai, con nhỏ Lãnh Tâm Nhiên đó thật là quá đáng. Vì sao anh lại cứu nó chứ? Nó căn bản không hề cảm kích anh, anh xem anh vừa mới cứu nó xong, sau lưng nó đã xuống tay với em và cha. Bác sĩ nói tay của em phải hơn một năm mới có thể tốt lên, lại còn không thể hoàn toàn bình phục nữa chứ. Dây thần kinh bị tổn thương, em không thể đàn piano được nữa rồi."

Bắc Âu Hân giống như bị điên hét toáng lên.

Bắc Âu phu nhân cũng phụ họa theo: "Đúng đó, Hàn Hàn, con nghĩ như thế nào vậy? Con nhỏ đó mẹ cũng đã gặp qua. Vừa nhìn đã biết không phải đứa tốt lành gì. Nghe tin con bị thương, chúng ta lập tức đến bệnh viện, Hân Hân đã bị con nhỏ kia đánh. Sau đó nó còn châm ngòi cho người đàn ông kia đánh cha con. Hân Hân nói, con nhỏ đó khẳng định là quen biết với xã hội đen, Hàn Hàn sao con lại quen với nó?"

Vừa tỉnh dậy đã bị chất vấn và châm ngòi, cho dù tính tình của Bắc Âu Hàn có tốt đến mức nào cũng không nhịn được nhăn mày lại. Nếu là trước đây, hắn khẳng định sẽ tin lời của bọn họ, dù sao, Hân Hân và ba bị thương cũng là thật, nhân chứng vật chứng đều có. Nhưng mà, nghĩ đến đôi mắt lạnh lùng của cô gái kia, hắn không thể nào tin được, cô lại là một kẻ ngang ngược như thế.

Huống hồ, quan hệ của hắn và cô mới vừa dịu đi được một tí. Bây giờ lại xảy ra chuyện này, cảm giác phiền muộn lan tràn trong lòng, muốn làm gì đó để giải tỏa.

"Anh trai, rốt cuộc anh nghĩ thế nào? Chẳng lẽ anh vì cái con ** Lãnh Tâm Nhiên kia mà không màng đến gia đình sao?"

Bắc Âu Hân khó thở. Cô vốn là "con ông trời" được mọi người nâng trong lòng bàn tay, chưa từng phải chịu ủy khuất thế này. Nếu không phải mẹ ra sức an ủi, chỉ sợ cô đã khóc đến chết trong phòng rồi. Bây giờ, khó khăn lắm mới không còn thấy ủy khuất, mà thay vào đó là cảm giác oán hận, oán hận Lãnh Tâm Nhiên và người đàn ông kia. Tay cô bị phế, thù này cô không thể không báo.

Nghe được hai từ "**", Bắc Âu Hàn càng thêm phiền muộn, đột nhiên không muốn gặp những "người nhà" này chút nào.

"Con mệt, muốn nghỉ ngơi."

Lạnh lùng để lại một câu, không chỉ khiến cho sắc mặt của Bắc Âu phu nhân trở nên cực kỳ khó coi, ngay cả Bắc Âu Hân cũng tức giận đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

"Anh trai, sao anh có thể làm như vậy? Em hận anh. Tay của em đã bị phế rồi, không còn đàn piano được nữa, vậy mà anh vẫn còn che chở cho con ** Lãnh Tâm Nhiên kia, em hận anh em hận anh. Em không muốn anh làm anh trai của am nữa."

Bị người khác nhục nhã, hiện tại ngay cả anh trai mà mình tôn kính nhất cũng không an ủi mình, Bắc Âu Hân tức giận đến mức nước mắt chảy dài, bỏ lại một câu xong liền nổi giận dùng đùng chạy đi.

Bắc Âu nhìn con gái mình bỏ chạy, lại nhìn đến đứa con trên giường không muốn tiếp tục nhắc đến đề tài này, nghĩ đến con nhỏ Lãnh Tâm Nhiên kia lại có thể khiến hai đứa song sinh này xảy ra tranh chấp, trong lòng càng xác định phải sớm giải quyết nó, nếu không, chắn chắn sẽ gây ra tai họa!

"Hàn Hàn, con nghỉ ngơi trước đi. Hôm nay Hân Hân bị ủy khuất rất lớn, con không biết cái con nhỏ Lãnh Tâm Nhiên quá đáng đến mức nào đâu. Những lời Hân Hân nói, con đừng quá để ý. Nhưng mẹ vẫn phải nói với con một câu, Hân Hân là em gái của con, con làm anh, phải bảo vệ em gái mình cho tốt, tuyệt đối không thể vì một người ngoài mà bỏ mặc em gái mình!"

Đợi đến khi phòng bệnh khôi phục lại yên tĩnh, tâm tình nổi sống của Bắc Âu Hàn vẫn không cách nào bình tĩnh lại được.

Hắn đã sớm biết Hân Hân có thù với Lãnh Tâm Nhiên, hắn cũng đã nói với Hân Hân chuyện này vài lần rồi. Nhưng mà hiện tại, Hân Hân lại bị Lãnh Tâm Nhiên làm bị thương, ngay cả mẹ cũng nói Lãnh Tâm Nhiên không phải cô gái tốt. Hăn vô cùng hoang mang, cũng rất bất an. Hắn lo lắng những lời Hân Hân và mẹ nói là thật, nếu là như vậy, hắn phải làm gì bây giờ?

Hắn chờ Lãnh Tâm Nhiên tới thăm bệnh hắn, thuận tiện hỏi rõ mọi chuyện. Nhưng thật đáng tiếc, mãi cho đến khi hắn xuất viện, Lãnh Tâm Nhiên cũng không xuất hiện. Người kia giống như là đột nhiên biến mất, không tìm thấy chút tung tích nào.

Hắn không biết, trong khoảng thời gian mình nằm viện này, em gái Bắc Âu Hân của mình gặp phải một chuyện lớn, hơn nữa lần này, còn liên quan đến rất nhiều người, ngay cả người mẹ bình thường luôn duy trì hình tượng phu nhân tao nhã cũng hoàn toàn thay đổi.

Sau khi Bắc Âu Hân lao ra khỏi bệnh viện, không có trở về phòng bệnh của mình. Vết thương của cô cũng không phải là nói dối, vết thương trên tay cô cực kỳ nghiêm trọng, xương thịt đều nát mà còn bị tổn thương đến thần kinh, muốn hoàn toàn bình phục là hoàn toàn không có khả năng. Nếu không phải muốn đi cáo trạng với anh trai, cô đã tiếp tục nằm trong phòng bệnh. Nhưng mà hiện tại, khi thấy anh trai lại không trút giận cho mình, liền nổi điên lao ra khỏi bệnh viện đi tìm Trần Phong.

"Anh Phong."

Vừa nhìn thấy Trần Phong, Bắc Âu Hân liền tỏ ra ủy khuất tiến đến, nhào vào lòng Trần Phong khóc lớn.

Trần Phong bị động tác của cô làm cho giật mình, trong trí nhớ của hắn, cho đến bây giờ Hân Hân chưa từng có hành động thân mật với hắn như vậy. Cảm giác của hắn lúc này, giống như nhận được quà từ trên trời rơi xuống, nhưng rất nhanh, hắn liền cảm thấy có điểm không hợp lý. Cánh tay trắng nõn của người con gái mà hắn yêu nhất, lại bị băng bó một lớp thật dày, vừa nhìn đã biết là bị thương.

"Hân Hân, tay em bị sao thế? Có phải bị thương hay không? Ai làm? Anh đi báo thù cho em!"

Bắc Âu Hân tìm hắn chính là vì nguyên nhân này. Cô biết, người này, nguyện ý vì mình làm bất cứ chuyện gì. Cô không thể chịu được nếu trên đời này còn sự tồn tại của Lãnh Tâm Nhiên, nếu nó không chết, nếu không phá hủy hết mọi thứ của nó, thì không thể làm tiêu đi mối hận trong lòng cô.

"Anh Phong, đều là do nhỏ Lãnh Tâm Nhiên kia. Anh em vì nó mới bị thương, em đi tìm nó đối chất, nó lại dám thông đồng với một người đàn ông nó mới quyến rũ được đánh em. Cha em cũng bị đánh đến mức phải vào viện rồi. Bác sĩ nói là bị nội thương, cần phải nằm viện một tháng mới có thể tốt lên được. Tay của em cũng bị nó phế đi, nó dùng chân đạp nát xương tay của em, em không thể đàn piano được nữa rồi. Anh Phong, làm sao bây giờ? Tay của em bị hủy rồi, về sau sẽ bị tàn phế, em phải làm gì bây giờ? Vì sao Lãnh Tâm Nhiên lại đối xử với em như thế? Vì sao chứ? Rõ ràng anh trai em vừa cứu nó, sao nó lại ngoan độc ra tay với em và cha như thế?"

Bắc Âu Hân 'tuyệt vọng' khóc lớn, cố gắng nâng sự phẫn nộ của Trần Phong lên đến mức cao nhất, như vậy, cô mới có thể hoàn thành được mục đích của mình.

Trần Phong quả nhiên tức giận đến mức toàn thân run lên, "Lãnh Tâm Nhiên! Lại là Lãnh Tâm Nhiên! Cái con ** đó, sao lại như âm hồn không tan thế? Trước kia thì quấn lấy Hàn thiếu gia không rời, giờ lại gây phiền phức cho Hân Hân em, thật là..."

Nói xong lại bắt đầu an ủi Bắc Âu Hân: "Hân Hân em đừng lo lắng. Anh đã có kết hoạch đối phó với Lãnh Tâm Nhiên rồi. Hiện tại cũng sắp hoàn thành, anh nhất định sẽ báo thù cho em. Chuyện tay của em không cần lo lắng, chỉ cần em nguyện ý, anh sẽ lập tức ra nước ngoài tìm bác sĩ giỏi nhất, nhất định sẽ chữa khỏi tay của em. Bác sĩ trong nước đều là lang băm, lời bọn họ nói em không nên tin!"

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Bắc Âu Hân rốt cuộc cũng lộ ra vẻ hưng phấn, nhưng vẫn còn ưu sầu, không phải vì cô lo lắng kế hoạch của Trần Phong sẽ xảy ra chuyện gì, mà là sợ giáo huấn của Trần Phong không đủ để hủy đi Lãnh Tâm Nhiên, cô muốn Lãnh Tâm Nhiên chỉ có thể chọn một trong hai con đường, nếu không chết, thì chính là sống không bằng chết!

Trần Phong không hiểu vẻ mặt của cô, cho rằng cô còn đang lo lắng cánh tay của mình, cầm tay cô đưa lên miệng mình hôn từng chút một: "Hân Hân, em yên tâm. Cho dù tay em thật sự có chuyện anh cũng sẽ không bỏ rơi em. Em có biết, từ lúc còn rất nhỏ anh đã bắt đầu thích em, có thể ở chung một chỗ với em, là nguyện vọng lớn nhất đời anh. Mặc kệ tay em thế nào, anh cũng sẽ không từ bỏ em!"

Vẻ mặt của hắn cực kỳ chân thành tha thiết, trên thực tế, hắn thật sự thích Bắc Âu Hân. Tình cảm tuổi thiếu niên, luôn chân thành tha thiết và thẳng thắn. Nhưng mà, Bắc Âu Hân được tỏ tình không hề thấy cảm động, cô chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Chằng qua là cần giúp một chút chuyện mà thôi, lại dám vọng tưởng ở cùng một chỗ với mình sao? Đừng nói tay cô không có việc gì, cho dù thật sự tàn phế, cũng không tới phiên một kẻ thấp hèn như hắn!

Về tính cách, Bắc Âu Hân thừa hưởng đủ bản tính ngoan độc để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn của Bắc Âu phu nhân. Dưới tình huống như vậy, còn có thể lý trí suy xét đến chuyện Trần Phong không xứng với mình, một đứa con gái như vậy, thật sự là bi kịch cho người nào gặp phải cô ta!

Sau khi Trần Phong gặp gỡ Bắc Âu Hân liền bắt đầu tiến hành kế hoạch của mình.

"Nhiên Nhiên!"

Cửa phòng bệnh bị người ta đẩy từ bên ngoài vào, một người đàn ông thân hình cao lớn đi đến, bước thẳng tới ngồi trên giường Lãnh Tâm Nhiên.

"Nhiên Nhiên, con không sao chứ? Ta nghe nói hôm nay ở trường xảy ra chuyện, yên tâm đi, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho giáo viên kia."

Hàn Thu Sinh từ công ty chạy đến, bộ dáng mệt mỏi, ngay cả cà vạt bị lệch cũng không thèm quan tâm. Ông không dám nhớ lại tâm trạng của mình lúc nghe tin Nhiên Nhiên gặp chuyện không may, dù sao khi nghe được tin đó ông liền bảo thư ký hủy tất cả lịch trình, bỏ dỡ hội nghị đang tiến hành, sau đó xông thẳng đến bệnh viện.

Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang nằm trên giường, tâm trạng hoảng hốt mới từ từ thả lỏng. Nhưng khi nhìn thấy trên người đối phương quấn đầy băng, lại nhịn không được cuống lên, "Nhiên Nhiên...."

Lãnh Tâm Nhiên có chút ngoài ý muốn khi thấy ông ta xuất hiện ở bệnh viện. Dựa theo lẽ thường, ông ta hiện phải đang ở công ty mới đúng chứ.

"Con không sao, chỉ có bị thương ngoài da thôi. Giáo viên kia không có làm con bị thương."

Lãnh Tâm Nhiên giải thích.

Lúc này Hàn Thu Sinh mới yên tâm. Mãi cho đến giờ, ông mới chú ý tới, trong phòng còn một người khác, Một người đàn ông trẻ tuổi hơn mình, phong độ hơn mình ngay cả khí thế cũng mạnh mẽ hơn mình.

"Nhiên Nhiên, cậu ta là ai vậy?" Nghĩ đến việc Nhiên Nhiên quen với một người đàn ông ưu tú hơn mình, Hàn Thu Sinh cảm thấy vô cùng chua xót, ngay cả giọng điệu khi nói chuyện cũng trở nên nóng nảy. Không đợi Lãnh Tâm Nhiên mở miệng, Dạ Mộc Thần cũng không có chút thiện cảm nào với Hàn Thu Sinh đã chủ động mở miệng: "Tôi họ Dạ, tôi là đàn anh của Lãnh Tâm Nhiên." Lãnh Tâm Nhiên kinh ngạc nhìn anh một cái. Trong trí nhớ của cô, anh vẫn luôn luôn cao ngạo, đây là lần đầu tiên anh chủ động chào hỏi người khác.

"Tôi họ Hàn, là cha của Nhiên Nhiên."

Tuy không muốn thừa nhận thân phận này, nhưng để chứng tỏ mình có quan hệ thân thiết với Lãnh Tâm Nhiên hơn, Hàn Thu Sinh đành phải nói ra cái thân phận ông không muốn thừa nhận. Biết được người đàn ông hơn ba mươi tuổi tuấn tú lịch sự trước mắt này là cha của Lãnh Tâm Nhiên, trong lòng Dạ Mộc Thần hơi ngạc nhiên. Làm cha của một cô gái mười bảy tuổi, có phải ông ta hơi trẻ rồi không. Huống hồ, anh cũng không quên, ánh mắt người này nhìn Lãnh Tâm Nhiên, không phải là nhìn con gái, mà như đang nhìn chính vợ của mình.

Nhìn ra được nghi hoặc của Dạ Mộc Thần, Lãnh Tâm Nhiên biết ánh mắt của Hàn Thu Sinh tuyệt đối không giấu diếm được người đàn ông thông minh gian xảo này, cho nên liền bổ sung thêm, "Ông ấy là cha nuôi của em."

Dạ Mộc Thần vui vẻ, nhưng Hàn Thu Sinh lại không thoải mái chút nào. Ông cảm giác, Lãnh Tâm Nhiên đang cố ý làm xấu đi mối quan hệ giữa bọn họ, mặt đen lại giống nhứ đáy nồi, "Tuy rằng tôi là cha nuôi của Nhiên Nhiên, nhưng mà tôi đối với Nhiên Nhiên, còn tốt hơn với con ruột của mình." Ông ta nói như vật kỳ thật là có thâm ý. Người bình thường đều nói, "đối xử như chính con ruột của mình", nhưng ông ta lại nói, "So với con ruột còn tốt hơn". Ông ta nói như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cái ông ta muốn không phải là quan hệ cha con, mà là một mối quan hệ mờ ám hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.