Tôn Hồng lộ ra ánh mắt khiếp sợ như bị sét đánh, đợi cho đến khi phục hồi tinh thần lại thì không ngừng lắc đầu, không cách nào tin chuyện này được. Dany cũng bày ra bộ dáng như sắp khóc. Uổng công từ trước đến nay anh ta luôn đắc ý tự tin, giờ lại thua dưới tay một con nhóc mười mấy tuổi, đả kích này, khiến cho anh ta không cách nào chấp nhận được. Huống hồ, một tuần trước, anh ta và Lãnh Tâm Nhiên đã từng đấu thử, biết rất rõ thực lực của Lãnh Tâm Nhiên thế nào. Biết lúc đó cô yếu hơn mình rất nhiều. Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, tình huống lại thay đổi. Anh ta lại bị đánh bại? Anh ta, bị, một, con nhóc đánh bại.
Tiểu Quái Vật, cô, tuyệt đối là Tiểu Quái Vật, không phải người bình thường!
"Sao lại như thế? Nhanh, nói tôi nghe một chút, kể lại chi tiết. Không thể nào, lúc trước tôi cũng đã từng xem trận đấu giữa hai người, tuy chỉ có nửa giờ, nhưng rất rõ ràng, thực lực của cô ấy không bằng cậu. Chẳng lẽ lúc đó cô ấy che giấu thực lực?"
Tôn Hồng không dám tin thì thào. Dany cười khổ: "Không phải. Tôi cực kỳ khẳng định, một tuần trước, cô ấy yếu hơn tôi. Chiêu thức của cô ấy tuy sắc bén, nhưng sức lực không đủ còn hôm nay, quả thật tôi đã thua. Hơn nữa, chưa đến nửa giờ đã bị cô ấy đánh bại rồi. Thậm chí, tôi đoán, cô ấy còn chưa sử dụng hết toàn bộ thực lực. Đó là một Tiểu Quái Vật, tôi chỉ có thể nói như vậy." Lời của Dany, nhấc lên một cơn sóng lớn trong lòng Tôn Hồng. Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, lại tiến bộ được đến mức này, quả thực làm cho người ta khó mà tin được. Vốn cho rằng cô chỉ có ý chí kiên định, hiện tại xem ra, thiên phú của cô, cũng không phải người bình thường có thể so được.
"Cậu nói cho tôi nghe, kể chi tiết mọi chuyện. Quá trình hai người các cậu tỷ thí, cách ra chiêu của cô ấy, tất cả đều nói cho tôi nghe đi."
Phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt Tôn Hồng nghiêm túc nói. Dany khẩn trương kể lại tất cả những gì mình biết.
Trở lại văn phòng, Tôn Hồng cảm thấy chuyện đi kèm theo tai họa lần này quả thật quá kỳ quái rồi. Thân phận Dạ Mộc Thần thần bí là thật. Vài năm gần đây Diêm Môn phát triển nhanh chóng cũng là thật, nhưng mà, những thứ này cũng không khiến ông ta chấn kinh bằng sự xuất hiện của Tiểu Quái Vật tại Long Hồn kia. Ông đã từng tự mình trải nghiệm quá trình biến đổi từ yếu đến mạnh, tất nhiên sẽ biết những gian khổ trong đó, chỉ trong một tuần ngắn ngủi, liền có thể tiến bộ mạnh mẽ như thế, vậy, tuyệt đối không phải chuyện người bình thường có thể làm được.
Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không nhịn được gọi điện báo cáo chuyện này lên trên. Dù sao, bên trên đã từng căn dặn, những chuyện có liên quan đến Diêm Môn, đều phải xử lý cẩn thận.
Sau khi chiến thắng Dany, Lãnh Tâm Nhiên cũng không có chút đắc ý nào. Kế hoạch huấn luyện vẫn không hề lơi lỏng, thậm chí, ngay ngày hôm sau, lại tăng thêm trọng lượng của vật nặng trên người. Cô biết cực hạn của mình ở đâu, mỗi lần huấn luyện đều không ngừng khiêu chiến cực hạn của mình nhưng không đến mức khiến bản thân bị thường. Chỉ có không ngừng cố gắng khiêu chiến cực hạn của mình, cô mới có thể nhanh chóng tiến bộ được.
Lúc đi tới phòng tập, Dany đã không còn ở đó nữa. Lãnh Tâm Nhiên không cảm thấy bất ngờ chút nào, dù sao, trước kia cô cũng đã nói chỉ cần Dany cho đến khi đánh bại anh ta thì thôi, cách làm của Dany, chỉ là nghe theo dặn dò của cô.
Lại bắt đầu huấn luyện cường độ cao.
Mồ hôi không ngừng tuôn ra như suối, sắc mặt đỏ bừng, thân thể vốn gầy yếu, dưới sự huấn luyện cường độ cao đã dần trở nên khỏe đẹp rắn chắc. Chỉ là, làn da của cô, vẫn trắng nõn như trước, không hề trở nên thô ráp khi trong khoảng thời gian huấn luyện, chỉ là trở nên trắng hồng khỏe mạnh, xem ra càng ngày càng 'hợp khẩu vị' rồi.
Ba giờ sau, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp ngã người trên mặt đất, nhìn trần nhà, vừa ngẩn người nghĩ đến một chuyện.
Đến thành phố A đã hơn một tuần rồi, nhưng mỗi ngày cô đều vội vàng chạy đến Long Hồn tập thể hình, không có nghĩ đến những chuyện khác. Không phải là không muốn gặp người kia, chỉ là, bây giờ cô còn chưa đủ mạnh, mà bên cạnh người kia lại có quá nhiều nhân tố không xác định được. Cô bây giờ, không những không thể bảo vệ anh, ngược lại còn làm liên lụy đến anh. Loại chuyện này. Tuyệt đối cô không dễ dàng tha thứ!
Dựa theo thời gian khai giảng mà trường đại học X (từ bây giờ tên trường đại học của Lãnh Tâm Nhiên đổi thành đại học X nhé, bản gốc nó ghi thế) sắp xếp, chỉ còn nửa tháng nữa là khai giảng rồi.
Vậy thì, trước khi vào học đi gặp anh đi. Lãnh Tâm Nhiên nghĩ như vậy, bất quá, cô đã đánh giá quá cao lực nhẫn nại của một vị đàn ông nào đó.
Đột nhiên, một loại cảm giác kỳ quái thổi qua cơ thể Lãnh Tâm Nhiên. Theo bản năng ngồi dậy, dựa theo cảm giác đánh giá xung quanh căn phòng. Cảm giác này của cô là cảm giác bị giám sát, chuyện gì xảy ra?
Đôi con ngươi tối đen hơi nheo lại, đánh giá từng tấc từng tấc khắp bốn phía, nhất định phải tìm cho ra kết quả.
Tôn Hồng hít một ngụm khí lạnh vào miệng, khẩn trương tắt máy quay đi. Ông ta dựa theo lời căn dặn của cấp trên dùng máy quay giám sát phòng tập của cô, không nghĩ tới chưa đến năm phút đã bị phát hiện rồi. Cô gái này, thật là người sao? Ý chí thì vững như bàn thạch, thiên phú kinh người như vậy, lại thêm khả năng quan sát vô cùng nhạy bén, quả thật là giống Tiểu Quái Vật. Người này, thật sự là, đại khái chỉ có thể so được với người kia thôi!
Tôn Hồng phát hiện, gần đây số lần nhớ tới người kia ngày càng nhiều rồi. Cái vị nữ vương kia giống như một báu vật vậy, khiến cho toàn kinh đô đều hỗn loạn. Vô số đàn ông đều bị cái nhìn thoáng qua của cô mê hoặc, nguyện ý vì cô mà táng gia bại sản. Nhưng mà, cô là nữ vương cao cao tại thượng, giống như một đóa anh túc mỹ lệ, biết rõ là có độc nhưng vẫn khiến người ta không thể từ bỏ được. Chỉ là, một báu vật trời sinh như vậy, mấy tháng trước đã rời khỏi thế gian này. Lúc ấy, khi biết tin này, ông ta cho rằng mình đang nằm mơ. Ông ta đã tự mình chứng kiến sự mãnh mẽ của cô. Tuy chỉ là một phụ nữ, nhưng mỗi lần đều có thể dễ dàng đánh bại ông. Một mình cô, dùng tài bắn súng kinh người có thể hạ gục được mấy chục người đàn ông trưởng thành, có thể nói là vua bắn súng không người địch lại. Khả năng quan sát nhạy bén của cô, trực giác nhạy như dã thú của cô, một nữ vương cường đại như thế, vậy mà chết sao? Đây giống như truyện cười lớn nhất thế giới vậy!
Nhưng mà, thời gian trôi qua, ông ta phát hiện, toàn bộ chuyện này đều là sự thật. Người phụ nữ kia chỉ cần rãnh thì sẽ đến Long Hồn, từ ngày đó thì không còn xuất hiện nữa. Ngay khi ông a vừa bắt đầu chấp nhận sự thật cô đã chết, thì lại có một yêu nghiệt giống vậy xuất hiện trước mặt ông ta!
Này........
Lãnh Tâm Nhiên đứng dậy, tìm đến một góc khuất, khóe miệng nhếch lên, trên tay là một cái camera cỡ nhỏ. Long Hồn, thật đúng là càng ngày càng không ra gì, dám làm ra loại chuyện tự đập bể bảng hiệu của mình?
Sau một ngày huấn luyện, Tôn Hồng xuất hiện trước mặt Lãnh Tâm Nhiên.
"Lãnh tiểu thư."
Tôn Hồng tươi cười, vẻ mặt bình tĩnh.
Lãnh Tâm Nhiên cởi bao tay, nhìn Tôn Hồng như hô vại nhưng kỳ thật lại nguy hiểm hơn bất cứ ai trước mặt, mắt đen nhíu lại, giơ tay lên, một vật gì đó bay thẳng đến người Tôn Hồng.
Tôn Hồng theo bản năng dùng tay bắt được, sau đó lớp mặt nạ trên mặt bị nghiền nát, lộ ra vẻ mặt vô cùng xấu hổ nhìn chiếc camera xinh xắn bị ông ta nắm trong lòng bàn tay.
"Tôi không hy vọng có lần thứ hai."
Tôn Hồng vội vàng gật đầu. Người sáng không nói lời tối, nếu đã bị phát hiện, cũng không cần phải che giấu nữa. Hơn nữa, Tôn Hồng xác định, nếu mình nói xạo một câu thôi, hậu quả tuyệt đối nghiêm trọng hơn hiện tại rất nhiều.
"Quy tắc cũ, nửa giờ."
Tôn Hồng bày ra tư thế, nói với Tôn Hồng.
Tôn Hồng cởi áo vest ra ném qua một bên, cũng chuẩn bị tốt.
Cực kỳ hiển nhiên, huấn luyện viên thể hình Dany lúc trước không thể so với Tôn Hồng. Lãnh Tâm Nhiên có thể thoái mái đánh bại Dany trong vòng 20 phút, nhưng mà, giống vậy, trong vòng 20 phút bị Tôn Hồng khống chế, không thể đánh lại.
Sau 20 phút, Lãnh Tâm Nhiên chật vật té trên mặt đất. Ngược lại, Tôn Hồng vẫn vững vàng đứng đó, quần áo trên người không hề lộn xộn, cực kỳ hiển nhiên, đánh nhau với Lãnh Tâm Nhiên đối với ông ta mà nói là một chuyện rất dễ dàng.
Chuyện này, chẳng những không đả kích Lãnh Tâm Nhiên, ngược lại khiến cho cặp con ngươi luôn trong suốt mà lạnh lùng kia lại trở nên sáng rực lóa mắt. Quả nhiên, kẻ mạnh có khác.
Trong quan niệm của Lãnh Tâm Nhiên, Tôn Hồng có thể được xem như một cao thủ. Trong Long Hồn, thực lực của ông ta là cực mạnh. Nếu không, ông chủ Long Hồn cũng đã không chọn ông ta làm quản lý. Mà Tôn Hồng, là mục tiêu thứ nhất trong quá trình khôi phục thực lực của Lãnh Tâm Nhiên.
Kiếp trước, cô đã từng so tài với Tôn Hồng vô số lần. Nhưng mà, không hề có ngoại lệ, mỗi lần đều là Tôn Hồng thua, mà còn là một lần thảm hơn so với một lần, thậm chí còn có lần chỉ trong mười chiêu đã thua, thế nên nhìn vào thực lực hiện tại của cô mà nói, cảm giác giống như đang ảo tưởng vậy. Nhưng mà, Lãnh Tâm Nhiên không hề nổi giận, cô có thời gian một kỳ nghỉ hè, hơn nữa cô rất tin tưởng, mình có thể chiến thắng Tôn Hồng.
Trong số những cao thủ, Tôn Hồng chỉ được xem như một nhân vật rất bình thường mà thôi. Nếu ngay cả người như vậy cũng không thể thắng, vậy thì, cô dựa vào cái gì để thực hiện mục tiêu của mình chứ? Trong thế giới hắc đạo, cường giả như mây, cô của kiếp trước, miễn cưỡng có thể xếp trong mười hạng đầu cả nước, nhưng mục tiêu của cô không chỉ có thế. Cô không chỉ muốn khôi phục thực lực kiếp trước của mình, mà còn phải mạnh hơn cả kiếp trước. Bước chân của cô sẽ không chỉ dừng ở trong nước, cô muốn đứng trên đỉnh thế giới, để cho toàn thế giới nhìn thấy sự vùng lên của Trung Hoa, đây mới là mục tiêu chân chính của cô!
"Mỗi ngày một trận, cho đến khi tôi đánh bại ông mới thôi."
Đứng dậy từ trên mặt đất, tuy là thua nhưng Lãnh Tâm Nhiên không hề có cảm giác tức giận hay xấu hổ. Vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, khiến cho người ta có cảm giác như cô đã biết trước mình thua vậy. Cảm giác đó, khiến cho sắc mặt Tôn Hồng trở nên phức tạp.
"Được. Lãnh tiểu thư có lý tưởng to lớn như thế, Tôn mỗ tất nhiên sẽ phụng bồi."
Tuy rất kinh ngạc trước thiên phú kinh người của cô gái nhỏ trước mắt, nhưng Tôn Hồng không nghĩ mình sẽ thua. Đến hiện tại, người có thể đánh bại ông ta rất ít, ông cũng không nghĩ một cô gái vị thành niên có thể thắng được mình.
Giống như lời nói của Lãnh Tâm Nhiên, những ngày tiếp theo, mỗi ngày Lãnh Tâm Nhiên đều đấu với Tôn Hồng. Kết quả vẫn thế, bị thua. Nhưng mà, từ từ, theo thời gian trôi qua, thời gian Lãnh Tâm Nhiên chống đỡ ngày càng dài. Rốt cục, sau một tuần, cô đã có thể đứng vững trong nửa giờ, đến khi kết thúc cũng không bị thua. Tiến bộ như vậy, khiến cho Tôn Hồng thấy cứng cả lưỡi.
Tiếp xúc với cô gái trước mắt càng nhiều, Tôn Hồng càng có cảm giác chấn kinh. Ông ta thật sự rất tò mò hoàn cảnh nào mới có thể nuôi dưỡng được một Tiểu Quái Vật như thế. Không có sự non nớt và liễu lĩnh của con nít, trầm ổn bình tĩnh. Cho dù lúc nào đều có thể giữa được sự tỉnh táo, ánh mắt kia, giống như sư tử, khiến người ta không rét mà run.
Trận đấu kết thúc, nhìn bóng dáng đang thu dọn mọi thứ kia, Tôn Hồng chần chờ hồi lâu vẫn mở miệng: "Lãnh tiểu thư, quen biết lâu như vậy, không biết tôi có vinh hạnh được biết tên tiểu thư không?"
Lãnh Tâm Nhiên thu dọn mọi thứ xong, đi đến trước mặt Tôn Hồng, nhìn vào mắt ông ta, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương, khẽ mở đôi môi đỏ mọng: "Lãnh, Tâm, Nhiên!"
"Cái gì?"
Tôn Hồng kinh ngạc hô lên một tiếng theo bản năng, không thể tin vào lỗ tai của mình.
Cái tên kia, sao có thể?
Đợi cho đến khi ông ta tỉnh táo lại sau cơn chấn kinh muốn hỏi lại rõ ràng, Lãnh Tâm Nhiên đã sớm rời khỏi phòng tập.
Tâm tình của Lãnh Tâm Nhiên rất tốt. Bởi vì, rốt cục cô cũng đã tim được chút cảm giác của kiếp trước rồi. Cô bây giờ, tuy vẫn còn rất yếu, nhưng mà, đã vào được cánh cửa kia, những ngày tiếp theo, tốc độ tiến bộ của cô hẳn sẽ không còn dậm chân tại chỗ, chậm như ốc sên giống vậy, cô sẽ tiến bộ cực nhanh, ngày càng.....mạnh hơn.
Nếu Tôn Hồng và Dany biết cô nói khoảng thời gian vừa rồi tiến bộ chậm như ốc sên mà nói, phỏng chừng sẽ xấu hổ đến mức muốn tự sát. Bất quá, rất nhanh, bọn họ sẽ biết, cái gì mới thực sự là tiến bộ thần tốc.
Đi từ lầu hai xuống, Lãnh Tâm Nhiên chú ý thấy đứng sau quầy kim cương kia là một người mới, không còn dùng ánh mắt ỷ thế hiếp người giống cô gái trước kia nữa. Có lẽ là do chuyện lần đó của Lãnh Tâm Nhiên quá lớn. Hiện tại mấy nhân viên lễ tân này đều biết cô không dễ chọc, thấy cô xuất hiện đều gập người cúi chào theo bản năng. Hành động đó, khiến cho những người không biết tình hình thực tế xung quanh đều tò mò.
Mặt không chút thay đổi bước qua quầy lễ tân, khkông quan tâm đến ánh mắt quỷ dị của bảo vệ mà bước ra khỏi cửa, vừa định đi tìm xe đạp của mình, liền phát hiện cách đó không xa có một bóng dáng quen thuộc đang đứng.
Khuôn mặt trẻ con trắng mịn đáng yêu, dáng người khôi ngô dũng mãnh, tổ hợp kỳ dị như thế, khiến cho Ninh Trí Viễn dù có đi đến đâu đều gây chú ý với người xung quanh
Thấy Ninh Trí Viễn đi thẳng về phía mình, mi mắt Lãnh Tâm Nhiên hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh liền giãn ra.
"Lãnh tiểu thư, thiếu gia đang đợi người."
Ninh Trí Viễn mở miệng nói.
Lãnh Tâm Nhiên gật đầu, lúc nhìn thấy Ninh Trí Viễn cô liền chú ý đến chiếc Lamborghini đậu ở ven đường.
Đi tới đó, còn chưa chờ cô mở miệng, cửa đã bị người đẩy ra từ bên trong. Mặt Lãnh Tâm Nhiên không chút thay đổi nhìn chiếc xe và khuôn mặt tuấn tú quen thuộc kia, lúc này mới phát hiện thì ra mình rất muốn gặp anh!
Dạ Mộc Thần cũng đang trưng ra bộ mặt lạnh lùng, anh rất tức giận. Vốn là không muốn nhận lại mình thì thôi đi, giờ đến thành phố A cũng không đến tìm mình, tới cùng là cô nghĩ thế nào chứ? Lá gan thật sự càng lúc càng lớn, chẳng lẽ cô không muốn gặp mình sao?
Chia xa mấy tháng, Dạ Mộc Thần vẫn luôn kìm nén ý nghĩ muốn đi tìm cô, mỗi ngày đều nhìn vào tấm ảnh chụp để vơi đi nỗi nhớ. Chuyện Lãnh Tâm Nhiên tới thành phố A anh biết, chỉ là anh không nghĩ đến lâu như thế cô vẫn chưa đi tìm anh. Ở nhà đợi rất lâu, thấy đối phương một chút động tĩnh cũng không có, rốt cuộc anh không nhịn được nữa, trực tiếp đến đây.
Nhưng mà, hiện tại, nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên đang ngẩn người nhìn mình, tâm tình liền tốt lên rất nhiều. Thôi, cô vốn là một đứa ngốc thích để tâm những chuyện vụn vặt, anh cũng không cần so đo làm gì.
Nghĩ như vậy, trong đôi sắc xanh lục hiện ra vẻ ôn nhu và sủng nịch, dùng tay xoa bóp thay đổi không ít kia, ôn nhu nói: "Đứa nhỏ tồi, đến thành phố A cũng không tới tìm anh, vẫn phải để anh tự mình tới đón. Em nói anh nên phạt em thế nào đây?"
Dạ Mộc Thần đứng rất gần, lúc nói chuyện hơi thở phả lên mặt đối phương, khiến cho khuôn mặt trắng nõn của Lãnh Tâm Nhiên từ từ đỏ lên.
Quá yêu nghiệt rồi!
Lãnh Tâm Nhiên nháy mắt mấy cái, gào thét trong lòng.
Sau đó, trong ánh mắt trừng lớn của Lãnh Tâm Nhiên, Dạ Mộc Thần lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. Sau đó dùng tay nâng khuôn mặt rạng rỡ của cô lên, từ từ cúi đầu xuống, rất nhanh, cánh môi kề nhau, hai người đều cảm nhận được sự ấm áp của người kia.
Nụ hôn của Dạ Mộc Thần cũng giống như con người anh vậy, ôn ôn nhu nhu, chỉ đơn giản là hai môi kề nhau, sau đó nhẹ nhàng mút vào.
Lãnh Tâm Nhiên giống như u mê vậy, hai mắt trừng lớn, hoàn toàn không chút phản kháng. Lý trí nói cô nên đẩy người đàn ông giống như yêu nghiệt này ra, nhưng mà, nhìn vào đôi con người màu lục kia, tất cả khí lực đều đột nhiên bay mất, chỉ có thể yếu ớt dựa vào lòng đối phương, mặc anh hành động.
Một lúc sau, Dạ Mộc Thần dời môi, nhìn gương mặt đỏ hồng của Lãnh Tâm Nhiên, trong đôi mắt màu lục ánh lên vẻ sủng nịch trêu đùa: "Đây là trừng phạt."
Những lời nào rốt cuộc cũng kéo lại lý trí của Lãnh Tâm Nhiên, sau đó, nháy mắt xù lông lên!
Một phát đẩy người đàn ông giống yêu nghiệt này ra, trên môi vẫn còn đọng lại hơi thở của đối phương, loại cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ này, khiến cho đôi mắt luôn trong suốt và lạnh lùng của cô trở nên ngập ngước, không còn vẻ lạnh lùng của bình thường, bộ dáng thập phần đáng yêu.
"Anh........."
Nhìn phản ứng của Lãnh Tâm Nhiên, Dạ Mộc Thần nở nụ cười. Một tay kéo đối phương vào lòng, đầu đặt trên đầu cô, nỉ non nói: "Anh nhớ em."
Dạ Mộc Thần rất ít khi nói thẳng ra như thế. Anh luôn là một người sống nội tâm, quen thói cất giấu mọi chuyện trong lòng, trước kia khi ở cạnh Lãnh Tâm Nhiên cũng rất ít nói. Nhưng mà, sau khi trải cảm giác mất lại có được này, anh cảm thấy, có những chuyện phải nói ra, không nói, ai cũng không biết. Nếu bây giờ không nói, đợi đến khi không còn cơ hội nữa, sẽ rất hối hận!
Đầu óc Lãnh Tâm Nhiên choáng váng. Người luôn thông minh bình tĩnh như cô, gặp được người đàn ông phúc hắc yêu nghiệt này luôn trở nên ngớ ngẩn. Cô muốn biết những hành động này của anh là có ý gì, cũng nghi hoặc không biết từ khi nào thì quan hệ giữa họ trở nên ái muội không rõ như vậy. Rõ ràng là muốn duy trì quan hệ xa cách đợi cho đến khi tìm được nội gián mới nhận lại nhau, vì sao lại.....
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh, trong lòng cô hiện lên mười vạn câu hỏi vì sao, khắp nơi đều tràn ngập dấu chấm hỏi. Nhưng mà, cô không biết phải mở miệng thể nào. Anh thích Lãnh Tâm Nhiên, cô chính là Lãnh Tâm Nhiên, nhưng cô cũng không phải cô, quan hệ cực kỳ phức tạp, khiến cho cô theo bản năng trốn tránh.
Dạ Mộc Thần dẫn Lãnh Tâm Nhiên đi đến nhà hàng cô thích nhất trước kia ăn cơm.
Nghe anh chọn món, mày Lãnh Tâm Nhiên nhíu lại thật chặt.
Là trùng hợp sao?
Tất cả những món anh gọi đều là món cô thích nhất. Đúng là, cô là Lãnh Tâm Nhiên nhỏ không phải là Huyết sư Lãnh Tâm Nhiên mà. Sao mọi chuyện lại có thể trùng hợp đến mức này? Chẳng lẽ anh xem mình là thế thân sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện Lãnh Tâm Nhiên liền 囧, cô hiểu người đàn ông này, anh không thích làm loại chuyện nhàm chán này. Thích là thích, có thiện cảm là có thiện cảm, tuyệt đối anh sẽ không làm loại chuyện giả dối đùa bỡn tình cảm thể này. Biểu tình rối rắm kia của Lãnh Tâm Nhiên, tẩt nhiên là không thoát khỏi mắt của Dạ Mộc Thần.
Dạ Mộc Thần thầm cảm thấy buồn cười, nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ đẩy vài món Lãnh Tâm Nhiên thích nhất đến trước mặt cô, thản nhiên, hoàn toàn không cảm thấy chút quái dị nào.
Bầu không khí lúc ăn cơm có thể nói là hòa hợp. Mặc dù lúc đầu Lãnh Tâm Nhiên có chút rối rắm, nhưng dù sao không khí hiện tại cũng rất tốt, tẩt cả những món này đều là món cô thích, lại là ăn cùng người trong lòng, cảm giác rất tuyệt diệu, tuyệt đến mức rất nhanh cô liền thẩy vui vẻ, không thèm để tâm đến những chuyện khiến mình rối rắm nữa. Lãnh Tâm Nhiên rất muốn hỏi anh sao lại gọi những món này, tới cùng là anh có ý gì. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt màu lục kia, liền trầm mặc, tẩt cả những lời muốn nói đều bị nghẹn lại ở cổ họng không nói ra được. Lại thêm thái độ của anh quá chân thành, khiến cô thật sự không thể nói ra những nghi ngờ của mình.
Thật là, bọn họ hiện tại xem như là gì chứ?
Hôn cũng đã hôn rồi, nhưng cái gì cũng chưa nói, danh phận gì đó lại càng là mây trôi, tới cùng là anh nghĩ thế nào? Lãnh Tâm Nhiên không phát hiện, biểu tình rối rắm chuyện quan hệ với người đàn ông này của mình, không khác gì biểu hiện rơi vào lưới tình của mấy nữ sinh bình thường.
Mấy ngày tiếp theo, Lãnh Tâm Nhiên vẫn chăm chỉ mỗi ngày đến Long Hồn huấn luyện như cũ, mà mỗi lần rời khỏi Long Hồn, đều có một chiếc Lamborghini chờ ở bên ngoài. Sau đó thì cùng anh đi ăn cơm, tiếp theo thì được anh tiễn về tới nhà.
Thời gian cứ trôi qua từng ngày như thế, Lãnh Tâm Nhiên dùng một tuần để đánh bại Dany, dùng một tuần kể kéo dài thời gian giao đấu với Tôn Hồn qua nửa giờ. Tiếp theo, cô lại dùng một tuần để điều chỉnh bản thân. Cái cô cần không chỉ thắng, mà còn là nhẹ nhàng giành chiến thắng, nếu không, sẽ không đạt được hiệu quả mà cô muốn.
Hai tuần sau, rốt cuộc Lãnh Tâm Nhiên cũng quyết định đánh một trận với Tôn Hồng. Không có thời gian quy định, mãi có đến khi có kết quả mới thôi.
Trải qua một khoảng thời gian dài tiếp xúc, Tôn Hồng phát hiện người trước mắt có cái tên tương tự với người trong trí nhớ kia sâu không lường được. Tốc độ tiến bộ của cô, thật sự nhanh đến mức khiến cho người ta giật mình. Tuy mỗi lần đều là đến hạn mà dừng, nhưng ông ta vẫn cảm giác được sự tiến bộ không ngừng của cô, ông ta bắt đầu lo lắng, có lẽ chuyện cô nói trước kia không phải chuyện viễn tưởng, cô thật sự có thể đánh bại mình cũng không chừng.
Hơn nữa, trong quá trình tiếp xúc với Lãnh Tâm Nhiên, càng ngày ông ta càng thấy cô và người kia giống nhau. Một số động tác nhỏ theo thói quen, còn cả những chiêu thức, đều cho ông ta cảm giác rất quen thuộc. Đặc biệt là sau khi khi nhìn thấy người thân cận của Dạ Mộc Thần tự mình đến đón cô, thì càng xác định hơn, cô gái tên Lãnh Tâm Nhiên này, cùng vị nữ vương đã qua đời kia có quan hệ rất chặt chẽ.
Lúc nghe Lãnh Tâm Nhiên nói ngày mai sẽ là trận đấu chính thức, thậm chí Tôn Hồng còn bị mất ngủ.
Ngày hôm sau, vẫn là thời điểm đó, Khi chú ý thấy mỗi lần Lãnh Tâm Nhiên đấu với mình đều là sau khi kết thúc huấn luyện, Tôn Hồng đã dần thấy vô cảm rồi. Người khác nhau thì sẽ không quải gở giống nhau, cô gái nhỏ này, tuy tuổi không lớn, nhưng tâm lại không nhỏ chút nào. Đánh nhau sau khi kết thúc huấn luyện thì thể lực cũng đã tiêu hao rất nhiều, đây tuyệt đối là chuyện người bình thường không thể làm được.
Lúc Tôn Hồng đến, Lãnh Tâm Nhiên cũng đã gần kết thúc huấn luyện, từng quả đấm nhanh và mạnh rơi vào bao cát, khiến cho bao cát dao động không ngừng giữa không trung. Ngay khi bao cát trở về vị trí cũ, Lãnh Tâm Nhiên lại ra quyền. Sau vài cái như thế, mởi trở lại sô fa cởi bao tay ra, xoay người đi về phía Tôn Hồng.
"Lãnh tiểu thư cảm thấy mình có bao nhiêu phần thắng?"
Tôn Hồng kiêu ngạo không dễ dàng chịu thua ở trước mặt bất cứ ai. Cho dù người trước mắt này là khách quý của Long Hồn, ông ta vẫn không chấp nhận làm chuyện nịnh hót lấy lòng. Nhìn Lãnh Tâm Nhiên toàn thân đầy mồ hôi, Tôn Hồng híp mắt nhàn nhạt nói. Lãnh Tâm Nhiên không đổi mặt nói: "Lớn hơn ông."
Cách nói này quả thật rất khiến tốn, nếu không phải Tôn Hồng là người quen cũ mà khoảng thời gian này còn vất vả vì mình. Lãnh Tâm Nhiên đã trực tiếp nói trăm phần trăm rồi! Cô chưa bao giờ làm chuyện mình không chắc, cho nên, nếu cô đã nói là trận đấu chính thức, vậy thì chứng tỏ cô đã có đủ tự tin có thể thắng Tôn Hồng.
Trong căn phòng này, chỉ có hai người, nhưng hơi thở lại vô cùng cường đại. Nếu lúc này có người bước vào phòng, khẳng định sẽ bị khí thế cường đại kia dọa cho sợ. Hai người mỗi người chiếm một bên, mỗi bên là một thế giới riêng, tự do tung hoành trong thế giới của mình.
Theo một tiếng "Bắt đầu", Tôn Hồng dùng tốc độ cực nhanh phóng tới chỗ Lãnh Tâm Nhiên. Lãnh Tâm Nhiên đã sớm dự liệu ông ta sẽ ra chiêu đó, thân thể hơi lóe lên tránh đi thế tấn công của đối phương, đồng thời ra chiêu. So với chiêu thức của Tôn Hồng, tốc độ của cô có thể chân chính được xưng là nhanh như chớp. Chỉ nhìn thấy bóng dáng lay động, căn bản không thấy được động tác cụ thể.
Hai người ngươi tới ta đi, quyền cước qua lại. Trận đấu không có người xem này, vô cùng đặc sắc. So với những trận đấu chính quy còn kích thích hơn nhiều. Sau vài hiệp, hai người cùng dừng động tác.
Che giấu sự kinh hãi trong lòng, Tôn Hồng cởi quần áo trên người xuống, chỉ chừa lại một lớp bó sát người, thân thể không phải cực kỳ tráng kiện, thậm chí còn có chút gầy yếu, nhưng sau khi cởi bỏ quần áo lại hoàn toàn khác, đường cong cơ bắp săn chắc, mỗi cơ bắp đều chất chứa sức mạnh vô cùng to lớn, mỗi chuyển động đi đều mang theo sự dứt khoát, quả quyết.
Thân thể như vậy, nhìn như gầy gò, kỳ thật sức mạnh bên trong còn mạnh hơn nhiều so với những người cơ bắp vạm vỡ. Bởi vì, người bình thường đều cất giấu sức mạnh trong bắp thịt, nhưng mà, những người như ông ta lại cất giấu sức mạnh khắp mỗi nơi trong cơ thể, không chỉ có cơ bắp, thậm chí ngay cả trong máu cũng chất chứa sức mạnh không tưởng. Thân thể như thế, mới đúng là cường đại nhất!
"Xem ra trước kia là tôi xem thường Lãnh tiểu thư rồi. Giờ chính thức bắt đầu, tôi sẽ sử dụng mười phần sức lực. Nếu đắc tội, xin Lãnh tiểu thư thông cảm."
Tôn Hồng ôm quyền nói. Trong đôi mắt ôn hòa thường ngày hiện lên vẻ sắt bén, lúc này trông có chút thô bạo. Loại ánh mắt này, chỉ khi trải qua trận chiến thật sự mới có, giống như khi tức giận thì ánh mắt của Lãnh Tâm Nhiên đỏ lên vậy.
Đối mặt với lời của Tôn Hồng, Lãnh Tâm Nhiên vẫn vô cùng bình tĩnh, mặt không chút thay đổi gật đầu, cũng bày ra tư thế.
Kỳ thật hai người đều biết, mấy hiệp vừa rồi kia, đều chỉ là thăm dò mà thôi. Ai cũng không sử dụng hết mười phần thực lực, Tôn Hồn là vậy, Lãnh Tâm Nhiên cũng giống vậy.
Trận so tài chân chính, giờ mới chính thức bắt đầu!