Giữa trưa, trước kia đại học Yến Kinh xuất hiện một quang cảnh đẹp mắt.
Đàn em được nhóm đàn anh đề cử là hoa khôi mới của trường Lam Kỳ Nhi đứng trước cổng chính, bên cạnh là hai nữ sinh, một người tóc ngắn xinh xắn đáng yêu, một người tuy diện mạo bình thườngnhưng khí chất trên người lại cực kỳ thu hút người khác. Ba nữ sinh này, mỗi người một vẻ, trong đó Lam Kỳ Nhi là người xuất sắc nhất, hấp dẫn ánh mắt si mê của đám đàn anh.
Từ chối mười mấy lời hỏi xin số điện thoại của đám đàn anh, Sơ Hạ dẩu môi cao đến độ có thể treo được bình dầu rồi. Mà Lam Kỳ Nhi đứng bên cạnh, tuy trên mặt vẫn duy trì nụ cười ôn nhu ngọt ngào, nhưng nụ cười đã có chút cứng ngắc, cực kỳ hiển nhiên là cũng đã đợi đến phiền chán rồi.
"Lâu như vậy rồi còn chưa tới, có phải đùa giỡn chúng ta hay không?"
Sơ Hạ vểnh môi bất mãn nói.
Trong lòng Lam Kỳ Nhi tuy cũng nghĩ như thế, nhưng không hề biểu hiện lên mặ, chỉ ôn nhu cười cười, cúi đầu nói: "Chắc không đâu, có lẽ là đường kẹt xe nên đến chậm. Cậu phải tin tưởng bạn Lãnh Tâm Nhiên, nếu đã kêu chúng ta ra cửa chờ thì nhất định sẽ đến."
Đông Phương Hiểu ấy thế mà cũng mở miệng phản bác: "Nhất định anh ta sẽ đến, Sơ Hạ cậu nói ít lại đi."
Bị hai người bạn tốt cảnh cáo ngay tức khắc, Sơ Hạ càng mất hứng, vểnh môi rầu rĩ không vui đứng một bên, từ mình buồn bực.
Hơn mười phút sau, một chiếc Bentley xuất hiện trước cửa trường học.
Ba người đều không chú ý lắm, ai cũng thích ganh đua, nên xe sang xuất hiện trước cổng trường rất nhiều. Huống chi, hôm nay các cô nhìn thấy là một chiếc xe thể thao Lamborghini, căn bản không phải Bentley.
Nhưng mà, ngoài dự kiến của các cô, chiếc xe kia lại chạy thẳng về phía các cô, sau đó cách các cô một khoảng không xa thì dừng lại.
"Oa, Sao lại là anh ta?"
Nhìn người từ trên xe bước xuống, Sơ Hạ là người thứ nhất nhịn không được kinh hô ra tiếng.
Lam Kỳ Nhi cũng nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mặt, Viên Ninh Chí, sao anh ta lại có thể ở đây?
"Tôi tới đón các cô, Tâm Nhiên và thiếu gia đang chờ các cô ở Hoàng Gia." Ninh Trí Viễn đi đến trước mặt ba người nói.
Ba người nhìn nhau, Đông Phương Hiểu vẫn luôn trầm mặc ít lời lại có hành động trước, trực tiếp chủ động bước lên xe.
Lam Kỳ Nhi từng thấy Ninh Trí Viễn làm lái xe cho người ta, nhưng nhìn vẻ mặt không muốn lúc này của anh ta thì có chút bất mãn, nhưng vẫn thành thật bước lên xe.
Gia cảnh của Lam Kỳ Nhi không tệ, Sơ Hạ cũng sinh ra trong nhà giàu có, nên khi nhìn thấy nội thất xa hoa bên trong xe thì cũng không kinh ngạc cho lắm. Người duy nhất giữ được bình tĩnh, chính là Đông Phương Hiểu luôn trầm mặc.
"Anh Viên, vừa rồi anh nói bạn Lãnh Tâm Nhiên đang chờ chúng ta ở Hoàng Gia?"
Sơ Hạ bám vào ghế trước tò mò nhìn Ninh Trí Viễn lái xe.
Điều kiện bản thân của Ninh Trí Viễn không tệ, coi như là một người đàn ông rất hấp dẫn. Sau khi Sơ Hạ nhìn thấy người đàn ông cực phẩm Dạ Mộc Thần, cảm thấy vẫn nên hiện thực một chút thì tốt hơn, huống hồ người kia là bạn trai của bạn học mình, cô cũng không thể nghĩ quá nhiều, cho nên liền nảy sinh ra lòng hiếu kỳ đối với Ninh Trí Viễn.
"Ừ."
Ninh Trí Viễn lái xe, dành ra thời gian để giải thích với ba người: "Vừa rồi trên đường kẹt xe nên đến trễ, thật ngại quá."
"Không có gì, chỉ cần thật sự có người tới đón chúng tôi thì tốt rồi." Sơ Hạ tùy tiện lắc lắc tay, ra vẻ không chút để tâm. Tính cách của cô chính là như vậy, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, vừa rồi còn tức sôi máu, hiện tại nhanh như vậy đã nguôi giận rồi. Người như vậy, kỳ thực rất thích hợp để kết bạn.
"Thật là khách sạn Hoàng Gia sao? Tôi nghe bạn học nói, Hoàng Gia rất đắc nha." Sơ Hạ ngày càng không đoán được thân phận của người bạn học kia tới cùng là cái gì rồi. Còn có vị thiếu gia kia, là ai nha?
Ninh Trí Viễn nở nụ cười: "Hôm nay là ngày đầu tiên Tâm Nhiên ngủ lại trường, sau này các cô sẽ sống chung với nhau bốn năm, đương nhiên muốn mời một bữa ăn ngon. Sắp đến rồi, cảm phiền các cô chờ một chút."
Nói xong, liền chuyên tâm lái xe.
Sơ Hạ vẫn còn đầy nghi hoặc, bắt đầu lôi kéo Lam Kỳ Nhi thảo luận cái gì đó. Tuy cô tự cho là giọng của mình rất nhỏ, kỳ thật lại không phải như vậy, ít nhất Ninh Trí Viễn đã nghe được tám chín phần mười cuộc nói chuyện của các cô. Không phải cậu ta muốn làm ngụy quân tử đi nghe lén, chỉ là sau này mấy người này sẽ là bạn cùng phòng của Tâm Nhiên, vẫn cần quan sát kỹ một chút thì hơn.
Từ trong kính chiếu hậu nhìn ba nữ sinh ngồi phía sau, một người hoạt bát, một người xinh đẹp, một người có khí chất, tiêu chuẩn của đại học X quả nhiên là luôn luôn rất cao. Lúc nhìn thấy người nào đó bất án né tránh ánh mắt của cậu ta, Ninh Trí Viễn mỉm cười, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái qua gương chiếu hậu, cậu ta biết, cô thấy được. Quả nhiên, Đông Phương Hiểu cũng lập tức cứng người, chỉ là rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại, giống như vừa buông một vật nặng gì đó xuống, cả người đều trở nên thoải mái.
"Oa oa, thật sự là cao cấp nha. Sau này trở về nhất định phải khoe với cha mình, mỗi lần ông ấy đi công tác đều nói mình ăn gì gì đó, mình khẳng định ông ấy chưa từng tới khách sạn cao cấp như vậy."
Vừa vào khách sạn, miệng Sơ Hạ đã bắt đầu líu ríu không ngừng.
Lam Kỳ Nhi theo bản năng duy trì một khoảng cách nhất định với người bên cạnh. Cô vẫn thấy tình cách tùy tiện của Sơ Hạ rất thích hợp để sống chung, nhưng mà hiện tại, lại thấy rất mất mặt. So ra, vẫn là biểu hiện của Đông Phương Hiểu tốt hơn nhiều, ít nhất, cô ấy luôn luôn yên tĩnh, không vì đi tới một nơi cao cấp mà lộ ra vẻ mặt hưng phấn hay bất an.
"Ninh....." Quản lý đại sảnh vừa nhìn thấy Ninh Trí Viễn liền vội vàng chạy tới, lại bị một động tác của cậu ta mà nuốt những thanh âm khác lại, nuốt nước miếng, sau đó cung kính nói: "Tiên sinh, ngài đã tới."
"Ừ. Anh đi chuẩn bị đi."
Ninh Trí Viễn tùy ý khoát tay, người quản lý kia cũng không dám nói thêm gì nữa, cúi người chào một cái liền xoay người rời khỏi.
Lam Kỳ Nhi và Sơ Hạ nhìn thấy, giật mình trợn to mắt.
Ninh Trí Viễn cũng không muốn dây dưa với vấn đề này, nói với ba người: "Đã đặt chỗ rồi, đi theo tôi."
Đến khi ba người đi tới chỗ ngồi, Lam Kỳ Nhi và Sơ Hạ lại bị chấn kinh lần nữa. Lam Kỳ Nhi vẫn cho là trước giờ mình có cuộc sống của một thiên kim tiểu thư, khiến cho vô số người hâm mộ. Nhưng mà hiện tại, khi nhìn thấy chỗ ngồi được trang trí xa hoa và hai người đang ngồi trên đó, thì không chắc chắn được nữa. Những đãi ngộ mà cô có, so với người trước mặt, giống như sơn trại vậy, không đáng để mắt, không đáng được nhắc tới.
"Các cậu đến đây."
Lấy ra cánh tay đang bị người nào đó nắm, Lãnh Tâm Nhiên đứng lên, đi đến trước mặt ba người: "Ngồi đi."
Sau khi ba người ngồi xuống theo thứ tự xong, Ninh Trí Viễn vỗ vỗ tay, sau đó một nhóm phục vụ liền bưng đồ ăn lên. Tư thái kia, giống như hoàng đế đang dùng bữa trên tivi, Lam Kỳ Nhi và Sơ Hạ bị chấn kinh đến sắp vô cảm rồi. Lần này đến ngay cả Đông Phương Hiểu cũng không nhịn được mà lộ ra ánh mắt khiếp sợ.
"Tùy tiện gọi mấy món, các cô cứ gọi những món mình thích ăn đi. Những thứ này để lót bao tử trước." Ninh Trí Viễn nói.
Trong những trường hợp công khai, Ninh Trí Viễn luôn đảm nhậm gánh nặng làm người phát ngôn và làm không khí sinh động.
Dạ Mộc Thần vẫn ngồi bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ khi nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên thì đôi mắt màu lục kia mới hiện lên vẻ ôn nhu say lòng người.
Không khí ấm áp giữa hai người, khiến cho ba người kia bất giác thấy hâm mộ.
"Mấy món này là được rồi, tôi thấy vài người chúng ta ăn không hết đâu, không cần gọi thêm nữa." Sơ Hạ dẩu môi theo quán tính, mở to mắt nói.
"Chỉ là, đợi lát nữa sau khi ăn xong tôi có thể gọi điểm tâm ngọt hay không, nghe nói điểm tâm ngọt ở đây là ngon nhất." Sơ Hạ cười ngây ngô, bộ dáng ngây thơ khiến cho mọi người ở đây bật cười, tính tình của cô rất thẳng thắn, khiến cho người ta không cách nào sinh ra tâm lý chán ghét được. Ngược lại, còn có thể cảm thấy cô vô cùng đáng yêu.
"Có thể, đợi lát nữa tôi kêu người đóng gói tất cả các món điểm tâm ngọt trong thực đơn, mỗi cái một phần cho các cô mang về."
Ninh Trí Viễn cười nói.
Đây vẫn là lần đầu tiên cậu ta thấy một cô gái khẩu thị tâm phi như thế, lại còn thẳng thắn như vậy. Vốn là nói ngại, sau đó lại không chút khách khí muốn chọn món mình thích, rõ là.....
"Ha ha." Sơ Hạ ngây ngô cười, bởi vì nguyện vọng được thực hiện mà vui vẻ.
Khách sạn hoàng gia không chỉ là khách sạn năm sao, quan trọng hơn là, nó được mở riêng cho một số người. Những người dùng ở đây, không giàu thì quý. Tùy tiện quét mắt một cái, đều là chủ tịch của công ty gì đó, còn có rất nhiều người là danh nhân chỉ có thể nhìn thấy trong TV. Nếu nói cấp bậc của Long Hồn là xa hoa, vậy thì khách sạn Hoàng Gia chính là nơi sàng lọc tầng lớp thượng lưu một lần nữa. Nhưng người thuộc loại nhà giàu mới nổi không có văn hóa, cho dù có tiền, cũng không có tư cách vào.
Khách sạn này, thường dùng để tiếp đãi khách nước ngoài. Bất quá may mà những thứ này bọn Sơ Hạ không rõ lắm, đợi đến khi bọn họ hiểu rõ, đoán chừng sẽ kinh ngạc đến mức không nói ra lời.
"Cậu đưa ba cô đó về trước đi, lát nữa tôi đưa Nhiên qua."
Trong lúc chờ bảo vệ lái xe đến, Dạ Mộc Thần nói với Ninh Trí Viễn.
"Được."
Ninh Trí Viễn gật gật đầu.
Rất nhanh, hai chiếc xe chạy tới, một chiếc Bentley, một chiếc là Lamborghini mà các cô đã từng gặp qua.
Ninh Trí Viễn lái Bentley đến, nói với ba người: "Tôi đưa các cô về trường học trước."
Sơ Hạ sôi nổi đi đến, Đông Phương Hiểu cũng bước đến, chỉ có Lam Kỳ Nhi, đi ở sau cùng, theo bản năng nhìn về phía hai người kia. Nam tuấn nữ mỹ, đặc biệt trên người hai người đều có khí chất trong trẻo mà lạnh lùng, khiến cho người luôn tâm cao khí ngạo như cô đột nhiên sinh ra tâm lý tự ti.
"Hôm nay vui không?"
Đợi cho chiếc xe kia rời khỏi, Dạ Mộc Thần cũng kéo Lãnh Tâm Nhiên lên xe. Anh ngồi ở ghế lái, Lãnh Tâm Nhiên ngồi bên cạnh. Có thể ngồi xe do anh lái, cho tới bây giờ, cũng chí có một mình cô mà thôi.
Nghe được câu hỏi, Lãnh Tâm Nhiên nghiêng đầu tới, trong đôi mắt đen lóe ra chút gì đó: "Không phải anh đang tính toán cái gì đó chứ? Giờ mới thấy thật quái lạ, em phát hiện anh rất nhiệt tình với các cô ấy."
Kinh nghiệm sinh hoạt chung với bạn cùng giới thật sự quá ít, trong quá trình ăn cơm, Lãnh Tâm Nhiên luôn duy trì sự trầm mặc. Chì có đôi lúc mới nói được hai ba câu, ngược lại, biểu hiện của Ninh Trí Viễn lại rất high, tán gẫu không ngừng với Sơ Hạ. Nếu Ninh Trí Viễn mà ở đây, nhất định sẽ cảm thấy rất oan uổng. Cậu ta chỉ không muốn không khí bị cứng nhắc nên mới nói, tuyệt đối không có ý nghĩ khác.
Dạ Mộc Thần đã sớm đoán được cô sẽ hỏi chuyện này. Bọn họ đã sống chung với nhau rất lâu, đủ để bọn họ hiểu biết lẫn nhau, anh rất hiểu cô, giống nhưng cô hiểu chính mình vậy, cho nên đã biết chút hành động khác thường chắn chắn sẽ thu hút sự chút ý của cô.
"Cuộc sống trong trường rất đơn thuần. Em còn nhỏ, cần sinh hoạt với những người bạn cùng lứa nhiều hơn. Anh biết em muốn làm gì, có chí hướng rất to lớn, nhưng mà, trước đó, anh hi vọng em có thể trải qua cuộc sống như một sinh viên bình thường. Giống như những nữ sinh đại học khác, ở trường học, cùng đi học cùng tan học với các bạn cùng phòng, cùng đi ăn cơm hay gì gì đó. Đây là trải nghiệm hoàn toàn khác, anh nghĩ em sẽ thích."
Nghe Dạ Mộc Thần giải thích xong, Lãnh Tâm Nhiên trầm mặc. Cô không biết phải tiếp tục thể nào, tuy trong lòng đã sớm có dự cảm anh sẽ biết chút gì đó, nhưng vẫn tự lừa mình không muốn nghĩ tiếp về vấn đề này.
"Anh đưa em về trường trước."
Đối mặt với sự trầm mặc của cô, trong lòng Dạ Mộc Thần có chút mất mác. Anh vẫn luôn một mực chờ cô chủ động thẳng thắn, nhưng cho đến hiện tại, vẫn luôn thất bại. Anh không biết mình còn phải đợi bao lâu nữa, nếu có thể, anh hi vọng vĩnh viễn cũng không cần chờ. Anh chỉ cần sự thẳng thắn mà thôi, anh biết điều cô lo lắng, chỉ là......
Hai người đều trầm mặc, mãi cho đến khi xe dừng lại, Dạ Mộc Thần mới mở miệng lần nữa. "Anh hi vọng em có thể vui vẻ. Sống một cuộc sống đơn giản, vui vẻ, không cần phải mệt mỏi như thế."
Nhiên của anh, nên là một tiểu công chúa không sầu không lo, nên là một nữ vương cao cao tại thượng, nên vui vẻ, trên vai không cần phải gánh quá nhiều trách nhiệ, anh muốn nhận lấy trách nhiệm trên người cô, để cô được vui vẻ, được hạnh phúc.
"Em vẫn rất vui vẻ."
Rốt cuộc Lãnh Tâm Nhiên cũng mở miệng, đối diện với Dạ Mộc Thần, trong đôi mắt đen tràn đầy sự kiên định: "Em làm điều mình muốn, không ai ép em, cũng không có miễn cưỡng, cho nên em vẫn luôn rất vui vẻ. Cho dù có khổ có mệt, em đều vẫn cực kỳ vui vẻ. Cho nên, đừng tự trách, Thần."
Giọng điệu nỉ non và xưng hô quen thuộc kia, khiến cho Dạ Mộc Thần lập tức trở nên kích động, một tay ôm lấy Lãnh Tâm Nhiên, sau đó dán lên cánh môi mềm mại kia.
"Thần."
Nhiên, cám ơn em, cám ơn em để cho anh được nghe lại xưng hô quen thuộc này. Cám ơn... cám ơn ông trời lại cho anh một cơ hội nữa, anh nhất định sẽ nắm giữ thật chặt, tuyệt đối không để cho người mình yêu bị thương.
Những lần hôn môi trước đây chỉ đơn giản là hai cánh môi đụng nhau, nhưng lần này lại kịch liệt hơn rất nhiều. Cảm giác được đối phương đang thăm dò tách hai cánh môi của mình ra, Lãnh Tâm Nhiên chần chờ một hồi, cuối cùng cũng thuận theo, mở miệng ra, tùy ý để đầu lưỡi của đối phương chui vào.
Răng môi quấn quít với nhau, hơi thở giao hòa. Lãnh Tâm Nhiên bị Dạ Mộc Thần ôm chặt vào ngực. Dường như, trong khoảnh khắc này, cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ, anh là tất cả để cô dựa vào.
Đây là nụ hôn chân chính đầu tiên từ sau khi trọng sinh, vẫn nhiệt tình như trước. Động tác của Dạ Mộc Thần có chút thô bạo, như muốn dùng cái hôn này để trút hết toàn bộ tình cảm của mình, cuồng nhiệt như thế, tình cảm mãnh liệt tỏa ra khắp nơi.
Nụ hôn mạnh mẽ kéo dài hơn mười phút, đến khi nụ hôn kết thúc, hô hấp của Lãnh Tâm Nhiên đã rối loạn, mềm yếu vô lực tựa vào lòng đối phương, trên gương mặt trắng ngần hiện lên một tầng đỏ ửng.
"Nhớ kỹ, em là của anh, đừng để cho chính mình bị thương lần nữa."
Dạ Mộc Thần bá đạo tuyên bố.
Lãnh Tâm Nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng lại không chút do dự dùng câu nói giống vậy trả cho đối phương: "Anh cũng là của em, đừng có hái hoa ngắt cỏ."
Cô đã nghĩ thông suốt, chuyện nội gián có thể từ từ tra, sẽ không ai tin vào chuyện trọng sinh này. Lúc trước cô vẫn luôn để tâm đến những chuyện vụn vặt, giờ đã nghĩ thông suốt, ông trời cho cô một cơ hội để quay lại, không chỉ để cô tìm nội gián trả thù cho Á Á. Mà quan trọng nhất là, để cho anh tiếp tục sống trong tuyệt vọng nữa, cho cô và anh một cơ hội, để bọn họ có thể tiếp tục ở bên nhau.
Cảm giác hạnh phúc khi hai người ở cạnh nhau này, mới đúng là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban cho cô.
"Ừ."
Ánh mắt Dạ Mộc Thần ôn nhu như nước, anh không nghĩ tới, đêm nay lại có thể có được sự tiến triển như thế. Nhiên của anh, đã bắt đầu từ từ mở rộng cửa lòng để đón nhận anh sao?
Sự tiến triển này, thậm chí khiến anh có cảm giác vui mừng đến phát khóc.
Nghiêng đầu che giấu cảm xúc kích động quá mức của chính mình, đợi đến khi điều chỉnh lại tâm tình xong, Dạ Mộc Thần quay đầu: "Nhớ kỹ lời nói hôm nay. Nếu em mà không nghe lời, thì đừng trách anh phạt em."
Lãnh Tâm Nhiên vểnh môi: "Biết rồi."
Giọng điệu làm nũng như trẻ con này, trước đây Lãnh Tâm Nhiên tuyệt đối không bao giờ làm.
Dạ Mộc Thần phát hiện, Nhiên bây giờ, so với Nhiên lúc trước, hình như, càng đáng yêu hơn?
Lúc Lãnh Tâm Nhiên trở về phòng ngủ, Sơ Hạ và Lam Kỳ Nhi đang nói chuyện phiếm, nội dung cuộc nói chuyện không ngoài bữa cơm siêu xa hoa lúc trưa.
Vừa thấy Lãnh Tâm Nhiên bước vào, Sơ Hạ liền sôi nổi bước tới, vừa định kéo tay cô thì đã bị Lãnh Tâm Nhiên tránh được.
"Ngại quá, mình không thích bị người khác chạm vào."
Thanh âm lạnh như băng, khiến cho nụ cười trên mặt Sơ Hạ cương cứng trong nháy mắt, trở nên ngượng ngùng.
Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu cũng nhìn ra được vẻ mặt sắp khóc của Sơ Hạ, lúng túng không biết làm sao để làm dịu bầu không khí này lại. Bất quá may mà Sơ Hạ điều chỉnh cảm xúc lại rất nhanh, trên khuôn mặt nhỏ đáng yêu hiện ra nụ cười rực rỡ: "Không sao không sao, mỗi người đều có giới hạn của mình thôi. Bất quá, Tâm Nhiên, vừa rồi cậu rất khốc (lạnh lùng, tàn bạo) nha...., còn có động tác kia, rất đẹp mắt!"
-_-///
Trên đầu ba người đồng thời rơi xuống vài vạch đen.
Lại còn lo lắng cho cô ấy, thì ra là tự mình đa tình rồi. Cô ấy căn bản không cần lo lắng, thương tâm gì gì đó lại càng không có khả năng!
"Chúng ta nhanh đi nghỉ ngơi đi. Buổi chiều 1h30 sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự rồi . Tâm Nhiên, những huấn luyện lúc trước cậu không theo kịp, buổi chiều có muốn nói chuyện với huấn luyện viên một chút không?"
Làm lớp trưởng, Lam Kỳ Nhi phải đứng ra hòa giải.
Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu: "Không có việc gì."
Sự bình tĩnh của cô, lại bị Lam Kỳ Nhi xem như cô không coi việc này ra gì. Lúc nhìn thấy cánh môi mềm mại của Lãnh Tâm Nhiên có chút sưng đỏ so với lúc trước, đáy mắt Lam Kỳ Nhi hiện lên một tia phức tạp khó che giấu.
Đông Phương Hiểu vốn đang trầm mặc, lúc này lại chủ động đi tới, cầm di động trên tay: "Số của cậu là bao nhiêu, chúng ta trao đổi với nhau đi."
Lãnh Tâm Nhiên đọc ra một dãy số, rất nhanh di động của cô liền vang lên.
"Mình là Đông Phương Hiểu." Đông Phương Hiểu cũng lộ ra một nụ cười thẹn thùng nhàn nhạt.
Lãnh Tâm Nhiên nhìn cô, sau đó đưa điện thoại di động cho cô, ý bảo cô tự lưu tên của mình.
Sơ Hạ và Lam Kỳ Nhi cũng bước tới, bốn người trao đổi số điện thoại với nhau, sau đó mỗi người lên giường chuẩn bị ngủ trưa.
Lãnh Tâm Nhiên không có thói quen ngủ trưa, thời gian của cô luôn rất gấp gáp. Dường như, giấc ngủ trưa đã trờ thành một loại hưởng thụ vô cùng xa xỉ. Nhưng mà hiện tại, cô vẫn thành thật nằm trên giường, nhắm mắt lại, để cho bản thân nghỉ ngơi. Cô nhớ tới lời của người kia, cuộc sống của sinh viên bình thường sao? Nói, ra, thật đúng là xa lạ mà!
Một giờ, Lãnh Tâm Nhiên tỉnh lại đúng giờ. Cô cho rằng mình sẽ không ngủ được, dù sao cũng là một hoàn cảnh hoàn toàn mới, nhưng mà, không ngờ là, cô lại ngủ rất ngon. Cô mơ một giấc mơ, trong mơ tất cả đều là cảnh tượng tốt đẹp, giấc mơ đẹp như thế, đã không xuất hiện từ rất lâu rồi!