Theo sự phóng đại của đồng tử, một đôi giày trắng xuất hiện trước người lão. Theo đôi giày ấy nhìn lên trên, thì bắt gặp một đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Đôi con ngươi đầy hàn khí đó, khiến cho tâm lão chấn động một phen, theo bản năng muốn chạy trốn. Nhưng động tác của lão đã bị Lãnh Tâm Nhiên nhìn thấu. Trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, căn bản lão không có bất kỳ đường sống nào. Lãnh Tâm Nhiên biết chuyện này tất phải tốc chiến tốc thắng, cho nên ngay từ đầu đã dùng hết lực, lấy tốc độ nhanh nhất giải quyết đám tiểu cặn bã kia, để tiến đến giải quyết tên Triệu Lão Tam này.
Triệu Lão Tam không ngừng bò về phía sau, sau đó lấy con dao trên người ra hướng về phía Lãnh Tâm Nhiên: "Rốt cuộc mày là ai? Chắc chắn mày không phải là học sinh bình thường."
Tuy hiện giờ có mở rất nhiều nơi mở các lớp dạy võ thuật, nhưng trực giác nói cho lão biết, cô gái nhìn như học sinh bình thường trước mắt này tuyệt đối không phải người bình thường. Một học sinh bình thường sao có thể có thân thủ ác liệt sắc bén như vậy, sao có giải quyết toàn bộ đám đàn em của lão trong thời gian ngắn như vậy, chuyện này, tuyệt đối không có khả năng!
"Là Triệu Lão Tam sao?"
Xem như không nhìn thấy con dao trước mặt mình, Lãnh Tâm Nhiên từ từ đến gần, nhìn xuống cái người đang té trên đất. Nếu vừa rồi chỉ là suy đoán, vậy thì lúc này đây, sau khi nghe cô gọi tên của mình, Triệu Lão Tam đã có thể khẳng định suy đoán của mình là đúng. Một sinh viên đại học bình thường, sao có thể biết lão tên Triệu Lão Tam? Phải biết rằng từ đầu đến giờ, ngoại trừ Dư Mông gọi mình là anh ba, nhưng người khác đều gọi là đại ca.
"Rốt cuộc mày là ai? Là ai phái mày tới? Người vừa rồi kia, có phải cùng một bọn với mày không? Có phải bọn mày thông đồng với nhau không? Bọn mày đang bày trò gì?" Dưới tình huống như vậy, Triệu Lão Tam chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh, vết sẹo trên mặt lại bắt đầu nhức nhối.
Vết sẹo này, là nỗi đau xót lớn nhất trong lòng lão, cũng là cái giá lớn phải trả khi lão trêu chọc một người. Hiện tại, đối mặt với người nhìn như nữ sinh mảnh mai trước mắt này, cảm giác đau xót đó lại tràn về.
"Tôi sẽ không giết ông, tôi chỉ muốn hỏi ông một việc." Lãnh Tâm Nhiên mặt không chút thay đổi nói. Càng như thế, càng khiến cho người ta có cảm giác bị uy hiếp, hiện giờ Triệu Lão Tam chỉ hận mình không thể nhanh chân chạy trốn, nhưng đáng tiếc, ở tình huống này, căn bản ngay cả cơ hội để chạy lão cũng không có.
Tuy Lãnh Tâm Nhiên vẫn không có bất kỳ hành động nào, nhưng cô lại có thể quan sát được tất cả những chuyện xảy ra quanh mình. Bất luận Triệu Lão Tam có chút động đậy nào, cô cũng có thể nhìn ra được. Không chỉ riêng cô, ngay cả chính Triệu Lão Tam cũng có thể cảm giác được loại hơi thở cường đại này, tay nắm dao ngày càng lạnh.
"Còn nhớ rõ vết sẹo trên mặt ông là do đâu không?"
Nhìn vết sẹo thật sâu trên mặt Triệu Lão Tam, khóe môi Lãnh Tâm Nhiên vẽ ra một nụ cười lạnh đầy tà mị.
Toàn thân Triệu Lão Tam liền cứng đờ. Sao lão có thể không nhớ cho được, chính nhờ vết sẹo này nhắc nhở, lão mới có thể sống đến bây giờ. Lúc trước, là bởi vì lão làm việc tùy tiện mới có thể chọc đến người kia, may mà vận khí tốt, nếu không thì đâu chỉ là một vết sẹo đơn giản như vậy.
"Rốt cuộc mày là ai?"
Vấn đề này ngày càng khiến cho Triệu Lão Tam thấy bất an.
"Xem ra ông còn nhớ rất rõ. Ông còn nhớ rõ vết sẹo này do đâu mà có, vậy khẳng định là còn nhớ rõ Huyết Sư rồi. Nhớ rõ Huyết Sư, cũng sẽ nhớ rõ chuyện xảy ra vào mấy tháng trước. Nỏi, chuyện ngoài ý muốn xảy ra vảo nửa năm trước lúc Diêm Môn đàm phán với Thanh bang, có phải là có người giở trò quỷ hay không?" Thanh âm lạnh như băng của Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên ngân lên rất cao, dọa cho Triệu Lão Tam nhảy dựng lên. Mà khiến cho lão giật mình chính là, sao cô gái trước mắt này lại biết nhiều chuyện như vậy? Chẳng lẽ Diêm Mông bắt đầu tiến hành điều tra chuyện kia sao? Sao có thể? Sao lão lại không biết từ lúc nào Diêm Môn xuất hiện thêm một người phụ trách thế này?
"Tao không biết mày đang nói cái gì."
Triệu Lão Tam gân cổ nói.
"Phải không?" Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh, trực tiếp giơ chân giẫm một cước. Căn bản không cho lão có bất kỳ cơ hội né tránh nào, trực tiếp đá vào bụng lão, sau đó dùng lực đè xuống: "Bây giờ còn không có biết tôi đang nói cái gì sao?"
Triệu Lão Tam đau đến sắp nôn cả ruột ra ngoài. Nhưng mà, lão vẫn còn phân biệt rõ chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói, cho nên vẫn cố nén đau lắc đầu: "Tôi thực sự không biết cô đang nói cái gì."
Nhìn ánh mắt né tránh của Triệu Lão Tam, Lãnh Tâm Nhiên thu chân lại, thậm chí còn từ từ bước tới ngồi xổm xuống trước mặt lão. Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức chỉ cần Triệu Lão Tam vung tay ra là có thể cắm con dao vào người cô.
Chú ý tới động tác từ từ ngồi xổm xuống của cô, trên mặt Triệu Lão Tam thoáng hiện ra ý cười, nhắm đúng cơ hội liền vung dao đâm về phía cô. Nhưng động tác của lão đi được đến giữa chừng liền ngừng lại, cái tay trắng nõn mịn màng kia đã bắt được cổ tay lão, dễ dàng khống chế động tác của lão, thậm chí còn lấy được con dao ra khỏi tay lão: "Ông thật sự không biết?"
Cảm giác được con dao đang từ từ rời khỏi bàn tay, tâm của Triệu Lão Tam cũng từ từ chìm xuống đáy cốc. Nhìn nữ sinh kia không chút để ý mà vuốt ve con dao, mặc dù có chút do dự, nhưng lão vẫn kiên trì giữ vững thái độ như trước: "Thật sự cái gì tôi cũng không biết." Lãnh Tâm Nhiên nở nụ cười. Cô rất ít cười, nhưng hiện giờ lại nở nụ cười trước mặt người đã từng là cố nhân này, nụ cười rất lạnh, hàn khí bắn ra bốn phía, khiến cho cả người khán giả bất giác phát lạnh.
Cùng với nụ cười đột ngột này, Lãnh Tâm Nhiên cầm dao từ từ tiến sát tới người Triệu Lão Tam. Triệu Lão Tam không dám động đậy, nhìn con dao đang đến gần, cùng với cảm giác lành lạnh trên cô khiến hô hấp của lão bỗng chốc dừng lại!
"Không biết sao? Xem ra vết sẹo này còn chưa đủ sâu!" Theo mấy chữ rét lạnh kia, ngay khi Triệu Lão Tam còn chưa kịp nhận ra sẽ có chuyện gì xảy đến, con dao trên tay Lãnh Tâm Nhiên đã trực tiếp trượt một đường dài lên vết sẹo trên mặt lão.
Chất lỏng đỏ tươi chảy ra trong nháy mắt, thấm ướt con dao, cũng thấm ướt khuôn mặt Triệu Lão Tam.
Triệu Lão Tam hét thảm một tiếng, vừa động người liền cảm thấy cả người lạnh lẽo, tay chân cứng ngắc, dòng máu đỏ chậm rãi trượt từ má xuống.
Sau khi làm cho vết sẹo vốn có trở nên máu thịt lẫn lộn, Lãnh Tâm Nhiên lại chậm rãi trượt con dao xuống: "Tính nhẫn nại của tôi không tốt. Tôi cho ông một cơ hội nữa, rốt cuộc ông có nói hay không? Lúc trước là vẽ một dao lên mặt ông, kế tiếp chính là nơi này."
Con dao sắc bén chậm chậm đi đến phần ngực của Triệu Lão Tam thì dừng lại, con ngươi tối đen hơi nâng lên, nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Triệu Lão Tam, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiêm nghị.
Triệu Lão Tam bị dọa thật. Lão quý nhất chính là mạng của mình, hiện giờ mạng mình lại đang bị uy hiếp, có thể chống đỡ đến bây giờ đã là không tệ rồi. Đặc biệt là khi nhìn thấy con dao sắc nhọn kia đặt lên ngực mình, thì sợ tới mức toàn thân cứng ngắc.
Lãnh Tâm Nhiên hừ lạnh: "Vậy thì, giờ có muốn nói cho tôi biết chuyện đã xảy ra không?"
Mặt Triệu Lão Tam hiện đầy vẻ đau khổ: "Bà cô ơi, tôi tật sự không biết. Tôi chỉ là một tên côn đồ, tôi có thể biết chuyện gì chứ. Tôi thực sự không biết, cho dù cô có giết....."
"Xoạt."
Ngay lúc Triệu Lão Tam đang ba hoa, tay Lãnh Tâm Nhiên dùng lực một chút, một âm thanh dao thịt cọ xát vang lên, con dao kia đã xuyên qua quần áo đâm vào người lão: "Biết không?"
Lãnh Tâm Nhiên cười đến vô cùng hồn nhiên, nhưng nụ cười hồn nhiên này vào trong mắt Triệu Lão Tam lại trở nên quỷ mị đến đáng sợ!
"Tôi..........., tôi............, tôi.........."
Triệu Lão Tam không dám nhúc nhích, sợ con dao kia sẽ đâm vào sâu hơn.
"Tới cùng là cô muốn hỏi cái gì? Tôi thực.... tôi.............." Triệu Lão Tam vốn định kéo dài thời gian, nhưng vừa thấy nụ cười lạnh trên mặt Lãnh Tâm Nhiên, liền vội vàng thay đổi khẩu cung. Hiện giờ, lão không hề hoài nghi, cô gái nhỏ có thể mặt không đổi sắc trực tiếp đâm một dao giết chết mình!
"Ông là người thông minh, tôi cho ông cơ hội cuối cùng."
Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày: "Diêm Môn, có phải có nội gián hay không?"
Triệu Lão Tam khó xử cau mày, nói cũng không được, không nói cũng không xong. Trong lòng lão đang thầm mắng Dư Mông gây phiền toái cho mình, thề rằng nếu mình có thể sống tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn!
Đầu óc lão xoay chuyển rất nhanh, hiện tại trong tình huống này, lão nên làm gì bây giờ? Bí mật kia tuyệt đối không thể nói, nếu nói ra khẳng định sẽ sống không bằng chết! Nhưng mà hiện tại, nếu không nói cũng sẽ chết rất thảm! Sống không bằng chết so với chết ngay bây giờ, tới cùng là nên chọn cái nào?
Lúc trước Lãnh Tâm Nhiên đã cảm thấy Triệu Lão Tam là một người thông minh hiếm có, chút thông minh ấy lại biểu hiện càng rõ ràng vào thời khắc sinh tử quan trọng. Chỉ mới hơn mười giây, đã thấy Triệu Lão Tam nhẹ nhàng thở ra như đang nói: "Cô muốn hỏi cái gì, hỏi đi."
Lãnh Tâm Nhiên biết lão ta đã chịu nói, liền thả lỏng người, nhưng con dao trên tay vẫn không rút ra: "Có phải Diêm Môn có nội gián hay không?"
Triệu Lão Tam chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu: "Đúng."
"Mấy tháng trước có phải do tên đó giở trò quỷ hay không?"
Triệu Lão Tam lại nhẹ nhàng gật đầu.
"Người kia là ai?"
Vấn đề này hiển nhiên rất quan trọng, thời gian chần chờ của Triệu Lão Tam dài hơn. Hồi lâu sau mới mở miệng: "Là.........."
"Cẩn thận!"
Sự nhạy cảm qua nhiều năm rèn luyện lại một lần nữa cứu được Lãnh Tâm Nhiên, ngay khi cảm thấy giống như bị một con rắn đang nhìn thì cô liền hô lên một tiếng nhắc nhở, đồng thời né người sang một bên. Nhưng hiển nhiên là phản ứng của Triệu Lão Tam không nhanh được như cô, chỉ nghe một thanh âm của kim loại xẹt qua trong không khí, đến khi Lãnh Tâm Nhiên phục hồi tinh thần lại, Triệu Lão Tam đã mở to hai mắt ngã trên mặt đất. Trên khuôn mặt máu thịt lẫn lộn kia, một cái lỗ thủng ngay giữa mi tâm cực kỳ chói mắt.
Cư nhiên là tay súng bắn tỉa?
Nhìn miệng vết thương kia Lãnh Tâm Nhiên liền đoán được thân phận của đối phương. Nhưng phương hướng này lại khiến cho khuôn mặt của cô trở nên ngưng trọng. Ở nơi này cư nhiên lại có tay súng bắn tỉa? Triệu Lão Tam chẳng qua chỉ là một tên côn đồ mà hôi, sao có thể có người mời tay súng bắn tỉa đến để đối phó với lão ta? Hoặc là, tay súng bắn tỉa này đột nhiên xuất hiện? Còn không thì, hành động của bọn họ vẫn luôn bị người khác theo dõi?
Lãnh Tâm Nhiên biết Triệu Lão Tam đã chết, ở giữa mi tâm, không muốn chết cũng khó. Cô rất hối hận, Triệu Lão Tam đã sắp nói ra ai là nội gián, cư nhiên ngay tại giây phút quan trọng này lại bị kẻ khác phá hư. Cảm giác bực tức này khiến cho tâm tình của cô trở nên vô cùng phiền muộn, một mặt hồi tưởng lại những gì Triệu Lão Tam vừa nói, một mặt quan sát bốn phía, đề phòng tay súng bắn tỉa kia có thể tấn công lần thứ hai!
Mười phút qua đi, vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào. Cảm giác nguy hiểm cũng dịu đi, lúc này Lãnh Tâm Nhiên mới xác định, công kích đã kết thúc. Nhưng phát hiện này cũng không khiến cho tâm tình của cô tốt lên chút nào! Nhìn thi thể của Triệu Lão Tam trên đất, Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên nhớ tới Lam Kỳ Nhi bị Dư Mông mang đi, liền lập tức bay thẳng ra cửa.
Lúc trước, Dư Mông đã mang Lam Kỳ Nhi ra khỏi nơi này.
Bên trong có mấy căn phòng, căn bản không cần tìm cô cũng có thể nghe thấy thanh âm đặc biệt ghê tởm của Dư Mông. Bất quá hiện giờ thanh âm này không có chút vẻ đắc ý nào, mà là đau khổ kêu rên.
Nghe được tiếng kêu rên, cô nhẹ nhàng thở ra theo bản năng. Tuy trong lòng rất tin tưởng anh, nhưng tùy ý để tên cặn bã này mang Lam Kỳ Nhi đi, trong lòng vẫn thấy bất an. Bất quá hiện tại, loại bất an này đã không còn nữa.
Đá văng cửa chính ra, liếc thấy Lam Kỳ Nhi đang núp ở một góc. Sau đó liền nhìn đến người đàn ông cho dù trong hoàn cảnh nào cũng mang lại cho người khác cảm giác tao nhã cao quý, anh đang giẫm lên xương bánh chè của Dư Mông, tiếng vỡ vụn của xương cốt hòa với tiếng kêu rên thảm thiết của Dư Mông, cái đầu gối này của hắn, xem như đã hoàn toàn bị phế rồi.
Thấy Lãnh Tâm Nhiên bước qua, Dạ Mộc Thần quay đầu, mìm cười với cô.
Trên mặt đất là gã đàn ông đang cuộc chặt người, lúc trước vẫn còn tỏ ra kiêu ngạo với mình. Trưng ra vẻ mặt băng lãnh bước qua: "Vốn tôi còn định tha cho ông một mạng, không nghĩ tới tự ông lại muốn tìm đường chết, một khi đã như vậy, vậy thì thành toàn cho ông đi."
Cảm giác được sự khác thường, Dư Mông vội vàng cầu xin tha thứ: "Dừng tay, dừng tay, tôi là quân nhân, tôi có quân hàm, tôi có quân hàm chuẩn úy. Nếu tôi mà có chuyện gì các người sẽ phải ngồi tù!"
Hắn không nhắc đến thân phận của mình còn đỡ, vừa nói đến thân phận quân nhân của mình, ánh mắt của Lãnh Tâm Nhiên liền đỏ lên. Hình tượng chính trực cao thượng của quân nhân, đều đã bị kẻ này làm bẩn, hắn cư nhiên còn dám lợi dụng thân phận này để mưu cầu tư lợi cho mình? Không thể tha thứ, không thể tha thứ!
Nghĩ như vậy, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp giẫm một cước vào đũng quần của Dư Mông. Nếu hắn đã thích chơi gái như thế, vậy thì để hắn hoàn toàn mất đi khả năng này đi!
Dư Mông nắm chặt đũng quần, cả người cuộn tròn lại thành hình con tôm, bởi vì đau đớn nên cả khuôn mặt đều vặn vẹo. Nhưng hắn căn bản không định kêu thảm thiết gì gì đó, bởi vì hắn phát hiện, cô gái trước mắt này không định sẽ buông tha như thế. Cô ta, vậy mà..., cảm giác được sát ý nồng đậm từ trong mắt đối phương, Dư Mông sợ hãi không ngừng van cầu: "Không cần, không cần,....... tha cho tôi,....... tha cho tôi, ...........Cậu của tôi là tư lệnh của quân khu 5, nếu tôi mà có chuyện gì, cậu tôi khẳng định sẽ sai người điều tra!"
Dạ Mộc Thần như là nhìn thấy một trò chơi thú vị, miệng hơi nhếch lên: "Ngươi nói cậu ngươi tên gì?"
"Cậu tôi là Hồ Chấn, là tư lệnh của quân khu 5, tôi......" Đứng trước sinh tử, Dư Mông chẳng thèm quan tâm đến hình tượng của mình nữa, khẩn trương nói ra lợi thế cuối cùng của mình, muốn dùng cái này để trừ đi một hồi tai họa cho mình. Đương nhiên, hắn rất tự tin vào việc này. Từ nhỏ tới lớn, mỗi lần hắn gặp rắc rối chỉ cần nói ra cái tên này thì không ai dám đụng tới hắn, ngay cả những thủ trưởng trong quân đội cũng vì chút quan hệ này mà mở một mắt nhắm một mắt với hắn. Nói thật thì, hắn có thể lấy được quân hàm chuẩn úy như hiện tại, cũng bởi vì có hậu trường. Nếu không.......
Nhưng mà, cực kỳ đáng tiếc, lần này hắn đã sai rồi. Sát chiếu bách chiến bách thắng kia của hắn, lần này, đã mất đi hiệu lực rồi!
"Hồ Chấn sao?" Dạ Mộc Thần vừa hô cái tên này vừa nghĩ, sau đó khóe miệng vẽ ra một nụ cười băng lãnh: "Cho dù là Hồ Chấn thì sao? Tôi muốn xem thử ông ta có thể làm gì tôi!"
Cái này không phải là ngạo mạn, mà là một loại kiêu căng xuất phát từ bản năng. Thân phận của anh, tuyệt đối không phải là thứ mà một tư lệnh quân khu có thể lay động!
Theo ánh mắt không dám tin của Dư Mông, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp đá một cước lên mặt hắn, dùng lực giẫm xuống, căn bản không cho hắn cơ hội phản kháng. Chỉ trong chốc lát, Dư Mông liền ngất đi.
Ngay khi Lãnh Tâm Nhiên vừa định làm gì đó, Dạ Mộc Thần giữ tay cô lại, thanh âm ôn nhu: "Việc này cứ để anh xử lý."
Như có linh cảm nhìn về đôi mắt đang mở to, dại ra của Lam Kỳ Nhi, xem ra cô ấy thật sự bị sợ hãi, cũng không nên chịu kích thích thêm nữa. Tuy không thể tự tay giết chết tên cầm thú này khiến cô rất khó chịu, nhưng cô không phải là người hành động theo cảm tính, chỉ cần ngẫm lại liền biết lời Thần nói là lựa chọn tốt nhất. Cho nên chỉ oán hận trừng mắt nhìn tên kia một cái, liền xoay người đi đến bên cạnh Lam Kỳ Nhi.
"Không có việc gì, chúng ta đi thôi."
Lãnh Tâm Nhiên vươn tay với Lam Kỳ Nhi đang cuộn mình trong góc.
Lam Kỳ Nhi ngơ ngẩn nhìn cô, sau đó đột nhiên bổ nhào vào lòng Lãnh Tâm Nhiên, ôm cô gào khóc: "Tâm Nhiên, mình sợ,....... mình sợ chết đi được..........., mình,.............,mình......."
Cả người Lãnh Tâm Nhiên cứng đờ, cảm giác được sự bất an của cô, nhẹ nhàng thở dài, sau đó vỗ nhè nhẹ vào lưng cô: "Không có việc gì không có việc gì, mọi chuyện đều đã qua. Sẽ không còn chuyện gì nữa đâu. Đừng lo lắng."
Cô ấy chỉ là một sinh viên bình thường, xảy ra loại chuyện thế này, bị dọa sợ là chuyện rất bình thường.
Rốt cuộc Lam Kỳ Nhi cũng từ từ bình tĩnh lại, Lãnh Tâm Nhiên đỡ cô dậy, ba người đi ra khỏi phòng. Sau khi bọn họ rời khỏi khoảng mười phút, trong phòng liền truyền đến một tiếng nổ "Ầm" thật lớn, sau đó thì lửa cháy hừng hực. Không tới một phút, tất cả khu nhà đều chìm trong ngọn lửa!
Không phải bị dục hỏa đốt người sao? Vậy thì để ngọn lựa thật sự đốt người đi! Dạ Mộc Thần hơi nhếch miệng, đối với những chuyện mình làm, không có bất kỳ cảm giác nào.
Bởi vì cảm xúc của Lam Kỳ Nhi vẫn chưa thật sự ổn định, sau khi thương lượng, Dạ Mộc Thần lái xe về nhà Lãnh Tâm Nhiên. Nhà cô cách trường học tương đối gần, mà còn là một nơi bí mật, so với khách sạn gì gì đó, là lựa chọn tốt nhất.
Dạ Mộc Thần để cho Lãnh Tâm Nhiên vào phòng cùng Lam Kỳ Nhi, còn mình ngồi ở phòng khách gọi điện thoại dặn dò một chuyện.
Anh gọi điện cho Ninh Trí Viễn trước, báo một tiếng mình không có việc gì, thuận tiện để cậu ta chú ý tới khu nhà cháy kia. Sau đó liền gọi điện cho một người khác nói về chuyện hôm nay, thuận tiện nhắc tới Hồ Chấn được Dư Mông dùng để làm lệnh tiễn, sau khi nói xong mới buông điện thoại xuống ngồi nghỉ trên sôfa.
"Két.........."
Cửa bị đẩy từ bên ngoài vào.
Dạ Mộc Thần đột ngột mở mắt ra, khi nhìn thấy người xuất hiện ở cửa, sửng sốt một lúc sau đó khóe miệng hơi gợi lên: "Đã lâu không gặp, Thẩm Quân!"