Trước khi rời đi, cô giao toàn quyền sử dụng căn nhà ở Đài Loan cho anh.
Nhưng ít đi một người, không khí trong nhà có phần trống trải lạnh lẽo,
Hoắc Vu Phi cảm thấy rất không thoải mái, dứt khoát thu dọn quần áo lại
lần nữa đi tới Đào Viên ăn nhờ ở đậu em họ mình.
Thời tiết chuyển lạnh, không còn là mùa thích hợp để phơi nắng nữa, nhưng Hoắc Vu Phi
lại nằm trên nóc nhà cả ngày, nhìn từng đám mây trắng bay qua, giống như tăng sư ngồi thiền vậy. Hoắc Khắc Cần châm chọc anh mấy lần, không thấy anh có phản ứng gì, đành phải thôi, mặc kệ anh tiếp tục làm phế vật đi.
"Thật nhàm chán...." Hoắc Vu Phi cầm điện thoại trong tay, lại nói câu này.
Cũng đã được ba ngày rồi, cô gái kia đến nơi rồi mới phải, vậy mà lại im hơi lặng tiếng. Nếu không phải cô đã sắp xếp lịch trình cho tuần sau ở
Đài Loan, anh thật sự nghi ngờ có phải cô định không quay trở lại nữa
hay không.
Rốt cuộc ai mới là người vô tâm hả? Tốt xấu gì anh cũng bày tỏ rõ thái độ của mình rồi!
Mấy lần Hoắc Vu Phi định gọi điện thoại cho cô mắng, nhưng nhìn ba chữ
‘Đường Tương Mạt’ trong danh bạ điện thoại, không biết tại sao đầu anh
như phát nóng, ngón tay đặt trên màn hình điện thoại mãi không nhúc
nhích được. Cô có chịu bắt máy không? Cô bắt máy rồi thì anh nên nói cái gì bây giờ? Anh dựa vào cái gì mà đòi trách cứ cô chứ? Bây giờ quan hệ
của hai người bọn anh chưa là gì cả, nếu như.... vì chuyện này mà cô cảm thấy mất hứng, không để ý tới anh nữa thì làm thế nào bây giờ?
Nếu là trước kia anh có suy nghĩ thế này chắc chắn anh sẽ cho rằng mình vì
hoàn thành nhiệm vụ mà bị ngã cho hỏng não rồi, nhưng hôm nay lại hoàn
toàn là sự thật. Trong lòng anh vô cùng rối rắm, thậm chí hôm qua, lúc
bị vợ chồng thằng em họ bắt đi dạo đêm thấy một anh chàng bán chiếc áo
T-shirt in hình Tweety, anh liền nhìn đến ngây người. Nhớ đến dáng vẻ
thoải mái, tự nhiên, xinh đẹp của cô lúc mặc mấy chiếc áo in hình hoạt
hình kia.
Anh đúng là điên rồi....
"Thật nhàm chán...."
Anh cũng nhớ đến lúc ngồi bên bàn ăn với cô, cãi nhau chí chóe, cùng
tranh luận những tin tức không rõ thật giả, nhớ cả lúc đánh nhau trong
phòng bắn súng.
Mới không gặp có ba ngày, nhưng anh.... rất nhớ cô....
Nếu như chuyện này không thể chứng minh được rằng anh hoàn toàn ‘nghiêm túc’, thì còn cái gì có thể chứng minh đây?
Đột nhiên Đường Tả Lâm chạy vội lên tầng, cầm chiếc áo T-shirt tối qua anh
vì xúc động mà mua, "Vu phi, xin lỗi, em làm hỏng áo anh mua rồi!" Chiếc áo kia vốn là hàng nhái, chất liệu rất xấu, sau khi cho vào máy giặt
hình in Tweety giống như bị người ta cầm dao cắt, nhìn rất khó coi.
Cũng chỉ là một chiếc áo, anh cũng không có phản ứng lớn gì, Hoắc Vu Phi
đang định cười nói không có việc gì, nhưng trái tim như bị nện cho một
đấm. Trái tim là một trong những điểm yếu của cơ thể, bị đánh phải chắc
chắn là đau đến thấu xương, đã rất lâu rồi anh không trải qua cảm giác
này rồi....
Đường Tả Lâm thấy vẻ mặt anh rất xấu, vô cùng áy náy, "Vu Phi, em thật sự không cố ý...."
"Không phải, em đừng hiểu lầm, anh cảm thấy... có điều gì đó không bình
thường thôi." Rất nhiều người nói trực giác là vô căn cứ, nhưng ở trên
chiến trường lúc không rõ được phương hướng thường phải dựa vào ‘giác
quan thứ sáu’ này.
Có lẽ anh thật sự nghi ngờ, hoặc chỉ đơn giản
là muốn kiếm ra một cái cớ để gọi điện cho cô. Hoắc Vu Phi nhanh chóng
cầm điện thoại di động lên bấm, bây giờ là 10h sáng, Đài Loan và Miami
chênh lệch khoảng 12 giờ, với thói quen sinh hoạt của cô, giờ này có lẽ
cô vẫn còn thức... Điện thoại vang lên tiếng hộp thư.
Cô không mở máy.
Hoắc Vu Phi nhíu nhíu mày, gọi lại lần nữa, kết quả vẫn như cũ.
"Không thể nào..." Cô là thương nhân, để đề phòng có chuyện đột xuất, điện
thoại di động tuyệt đối không tắt máy 24/24h. Ít nhất là trong ba tháng
qua, chưa khi nào không thể gọi điện cho cô được cả.
Trong lòng Hoắc Vu Phi chấn động, vội gọi điện cho thư ký ở Đài Loan của cô.
Người kia nhanh chóng bắt máy như trút được gánh nặng, "Cám ơn trời đất! Tôi
còn tưởng rằng anh và Tổng giám đốc bỏ trốn rồi chứ!"
"Đã xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt Hoắc Vu Phi biến đổi, không thể tin được khi nghe thư ký nói cô bỏ trốn.
Hôm qua đáng lý ra cô phải về đến trụ sở Đường Á ở Miaimi, nhưng mãi vẫn
không thấy cô xuất hiện. Nhân viên ở Miami tưởng chuyến bay của cô bị
kéo dài, cho nên gọi điện đến công ty hàng không hỏi thăm. Nhưng máy bay không hề đến trễ, bên Đài Loan cũng xác nhận cô đã xuất phát... Lúc
này, công ty cả hai bên Đài, Mỹ đều vô cùng sốt ruột.
An toàn? Đi an toàn của cô đây sao!
"Cô lập tức đặt giúp tôi một vé đi Miami, tiền thì khấu trừ vào tiến lương của tôi!"
Hoắc Vu Phi yêu cầu, cúp điện thoại, thấy Đường Tả Lâm tái mặt, anh cười
khổ, định mở miệng trấn an lại nghe thấy cô nói: "Vu Phi, anh cứ bình
tĩnh, chị Tương Mạt sẽ không có việc gì đâu..."
Sao lại thành cô
an ủi anh rồi? Hoắc Vu Phi cảm thấy có chút hoang đường, những việc khó
khăn hơn anh từng trải qua còn ít hay sao? Nhưng lúc anh cúi đầu, chợt
nhận ra điện thoại di động bị mình nắm đến suýt biến dạng rồi.
Anh trấn định lại, lớn giọng cười: "Xin lỗi, lần này sợ rằng anh phải mời chồng em rời núi rồi."
Nếu như sau khi bình tĩnh lại, suy nghĩ của anh vẫn không thay đổi, tôi cũng sẽ cho anh một câu trả lời chắc chắn.
Hoắc Vu Phi nắm chặt tay, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay. Đường Tương Mạt, tốt nhất là cô đừng có xảy ra việc gì! Kể cả một cọng lông cũng không
được thiếu! Bởi vì mặc kệ sau khi trở lại cô trả lời như thế nào, cô đều là của tôi...
Thời tiết ở Miami cũng giống như ở Đài Loan, tháng mười một chưa quá lạnh.
Hoắc Vu Phi và em họ vừa xuống máy bay liền chạy tới căn nhà ở Miami của
Đường Tương Mạt. Trước khi tới, anh đã liên lạc với dì Vương, nhận được
chìa khóa và mật mã.
Thành phố này vô cùng náo nhiệt, thành phần
dân nhập cư cũng rất đông, đủ loại người tụ lại với nhau, nhất là người
thuộc Châu Mỹ La-tinh.
Đối với việc cô đột nhiên biến mất, Hoắc
Khắc Cần và anh đã rà soát tất cả các khả năng, cuối cùng đưa đến nghi
vấn một người - Hugo Ro-drigue¬z LopezA, bạn trai cũ của Đường Tương Mạt ở Miami, đến từ một gia tộc Jennifer Lopez ở Mexico, hiện là chủ của
một chuỗi các gian hàng thực phẩm, đồng thời còn kinh doanh siêu thị và
chuỗi nhà hàng.
Quen biết nhau do cùng làm về ngành bách hóa,
chia tay sau hai năm hẹn hò. Nghe nói tên Hugo này bị bệnh nặng, biến
mất gần một năm mới xuất hiện trở lại trong giới thương nhân ở Miami.
Về phần tại sao nghi ngờ anh ta, là bởi vì lúc trước dì Vương trở lại
Miami dọn dẹp căn nhà, tình cờ nhìn thấy người này và trợ lý thân cận
của Đường Tương Mạt quanh quẩn ở đây, dáng vẻ rất khả nghi.
Hai
người đã chia tay gần một năm, thật sự không có lý do gì để anh ta đến
đây cả, hơn nữa còn tới không chỉ một lần. Khi đó dì Vương cảm thấy kỳ
quái, nhưng nghe thấy tin tức Đường Tương Mạt ở bên Đài Loan bị thương,
liền quẳng chuyển này ra sau đầu.
Hoắc Vu Phi biết được chuyện
này, lập tức bắt tay vào điều tra tư liệu về người này, giật mình khi
phát hiện ra đời trước nhà anh ta vốn là trùm buôn thuốc phiện nổi danh ở Zambia, bây giờ tuy đã tẩy trắng, mở công ty kinh doanh, nhưng ai biết
được có vụng trộm làm gì không?
Trọng điểm là, anh ta mất tích một năm, tại sao vừa xuất hiện liền sai thủ hạ đi giám sát Đường Tương Mạt?
Hoắc Vu Phi không biết đáp án, nhưng anh cần chứng cớ để khẳng định hoài
nghi của mình, hoặc là... chứng minh người này trong sạch.
Anh
vào Hoắc Khắc Cần đi vào nhà của Đường Tương Mạt, vòng quanh một vòng,
lúc đi trong vườn, Hoắc Vu Phi chợt mở miệng, "...Ở đây có mùi anh rất
ghét."
Hoắc Khắc Cần ‘chậc’ một tiếng, "Anh là chó sao?"
Hoắc Vu Phi cười một tiếng. Giác quan của anh rất nhạy, nhất là khứu giác và thính giác, "Là mùi Cocaine, còn có cả ma túy...." Cái loại mùi hỗn tạp này, nói thơm cũng không đúng, mà là ngọt đến mê người, "Đây là xì
gà...." Nói xong, anh ngồi xổm người xuống, vừa đào xuống móc ra một thứ gì đó không rõ hình dạng. Nền đất rất xốp, giống như bị người ta đào
xới rất nhiều lần. Anh nhướng mày, lấy ra một món đồ, "Đây rồi."
Hoắc Khắc Cần tròn mắt nhìn ông anh họ đào từ dưới đất lên một chiếc hộp xì
gà đen xì, loại của Trung Nam Mỹ, "Anh không làm chó truy tìm ma túy
thực sự đáng tiếc...."
"Cảm ơn đã khích lệ." Hoắc Vu Phi cất đồ
vừa mới đào được vào một chiếc túi nhỏ trong suốt. Hai người bọn anh
không có khả năng xử lý vật này, may mắn là anh có một chiến hữu sau khi giải ngũ làm nhân viên pháp chứng, "Xem ra chúng ta phải tìm Hà Thụy Tu giúp đỡ thôi."
Thời gian mất tích là 48 giờ, người của công ty Đường Á ở Mỹ đã báo cảnh sát xử lý, trước mắt vẫn còn trong quá trình điều tra.
Hoắc Vu Phi hoàn toàn không rảnh chờ bọn họ đến khám nghiệm. Sau khi cảnh
sát đến, bọn anh đã kiểm tra lại toàn bộ căn nhà lần nữa, mặc dù đã được dọn dẹp rất gọn gàng, nhưng vẫn có thể nhận ra được giấu vết bị người
khác lục lọi.... dĩ nhiên không phải là cảnh sát, bọn họ không rảnh rỗi
đến mức cất quần áo vào giúp cô. Mà những vị trí đặt những đồ kia hoàn
toàn khác với thói quen của Đường Tương Mạt lúc cô ở Đài Loan, và cũng
chỉ có Hoắc Vu Phi mới nhận ra được điều này.
Rất dễ nhận thấy có người đang tìm thứ đồ gì đó.
Hoắc Vu Phi nhanh chóng đến tìm người tên Hà Thụy Tu kia. Những việc phát
trên ti vi nhanh hơn quá trình rất nhiều. Trên thực tế phải dựa vào kinh nghiệm, rà soát thật tỉ mỉ từng chi tiết một. Trước tiên bọn anh khoanh nhỏ phạm vi vào những thủ hạ của Hugo. Khi trở lại khách sạn, Hoắc Vu
Phi tiếp tục điều tra căn cứ của gia tộc Jennifer Lopez trên toàn thế
giới. Người này chính là tên Hugo kia sao? Vào đúng ngày Đường Tương Mạt biến mất, tên này đột nhiên trở về Mexico, từ đó đến nay không xác định được hành tung.
Xem xét kỹ lưỡng những tin tức mới thu được, sắc mặt của Hoắc Vu Phi càng lúc càng tối lại. Trong lòng bàn tay anh đang
xoay vòng một cái bật lửa hình súng, đột nhiên nói với Hoắc Khắc Cần:
"Xin lỗi."
"Cái gì?"
"Ngày trước... Anh không nên cười nhạo em."
Hoắc Khắc Cần sững sờ, nhớ ra anh nói ‘ngày trước’ là chỉ lúc Đường Tả Lâm
gặp bất trắc, "Không sao." Anh cười thành tiếng, "Thẳng thắn mà nói,
dáng vẻ của anh bây giờ...."
"Sao?"
"Không cần cho ăn đòn nữa."
Hoắc Vu Phi dở khóc dở cười, "Anh rút lại lời xin lỗi vừa rồi."
"Được." Hoắc Khắc Cần rất rộng lượng, anh vốn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ
được nhìn thấy dáng vẻ thật lòng động tâm của Hoắc Vu Phi, không ngờ bây giờ lại được chứng kiến. Anh thở dài, hiểu được giờ người khác nói gì
cũng vô dụng. Bọn anh chỉ có thể đợi đợi.... tin tức tốt nhất là xác
định được người đã bắt cóc cô, còn tin xấu nhất… không ai dám nghĩ tới.
Điện thoại của Hoắc Vu Phi đột nhiên vang lên. Cả hai người đều giật mình.
Hoắc Vu Phi liếc nhìn tên nhấp nháy trên màn hình, khóe miệng rất miễn
cưỡng mới cong lên được, "Hà Thụy Tu." Anh giải thích với Hoắc Khắc Cần, hít sâu một hơi mới bắt máy.".... A lô?"
Nghe tin tức bạn tốt
cung cấp, hai hàng lông mày của anh xoắn chặt, "Cái gì? Không phải là
Hugo? Có đúng...." Vẻ mặt của anh càng lúc càng nghiêm trọng, rốt
cuộc... đã xảy ra chuyện gì?