Nữ Vương Kiêu Ngạo Của Ông Trùm Hắc Đạo

Chương 16: Màn Chào Hỏi Ấn Tượng



Đột nhiên gương mặt Vương Thanh lạnh băng, gương mặt dịu dàng lúc nãy không còn. Ông Nhiên nhìn thấy nét mặt này của cô thì cũng không nói gì, gương mặt nghiêm túc hẳn lên. Chẳng qua là vì 2 người đã nghe được tiếng bước chân từ rất xa.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, rồi xuất hiện một cô hầu gái đứng ở cửa khu vườn. Vương Thanh nhìn cô hầu gái từ trên xuống dưới đánh giá rồi thu lại ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Cô hầu gái cung kính cúi đầu rồi nói với Vương Thanh.

- Tiểu thư, bữa sáng đã được chuẩn bị xong. Mời người ra dùng bữa.

Vương Thanh không nói gì nhìn ông Nhiên. 2 người nhìn nhau gật đầu rồi ông Nhiên đi ra. Chỉ còn lại cô và cô hầu gái. Một lúc sau, cô không có chút phản ứng nào vẫn ngồi đó nhìn khu vườn. Cô hầu gái dường như không kiên nhẫn được nữa liền lên tiếng.

- Tiểu thư, mời người xuống phòng ăn dùng bữa. Hay người muốn dùng ở đây??? Tôi sẽ đi chuẩn bị.

Vương Thanh không nhìn cô hầu gái chỉ cười khinh một cái. Cô nghiêm nghị nói.

- Không cần.

Nói rồi, Vương Thanh đưa ly nước lên miệng uống. Cô hầu gái dường như đang vội chuyện gì đó lại hối cô.

- Nhưng nếu người không ăn đúng giờ sẽ rất có hại cho sức khoẻ. Hơn nữa, cậu Từ và cô Tiêu đanh chờ người. Người không nên để cho họ chờ người quá lâu.

Vương Thanh nhìn cô hầu gái cười hắt một tiếng. Hết kiên nhẫn rồi sao? Cô đứng lên đi ra cửa. Cô hầu gái cũng đi theo sau cô. Đi được một đoạn thì cô hầu gái bước nhanh đến cô. Tay trái xoay chiếc nhẫn ở tay phải lấy ra một sợi dây bạc định siết cổ cô.

Vương Thanh nhếch miệng cười. Xoay người 180 tung cước cản tay của cô ả đồng thời đá trúng đầu cô ả khiến cô ả choáng váng, ả làm rơi sợi dây bạc. Không kịp nhặt sợi dây ả liền lấy khẩu súng giảm thanh được giấu ở đùi ả ra nhắm vào cô định bắn. Nhưng ngay khi ả bóp cò thì ông Nhiên liền gạt tay ả lên khiến đường đạn bị lệch hẳn khỏi cô. Rồi nhanh chóng đánh rớt khẩu súng trong tay ả, bồi thêm cho ả một cú vào bụng khiến ả phun máu. Không ngờ ông Nhiên tuổi tác đã cao nhưng vẫn còn dẻo dai như vậy.

Thấy tình hình không ổn, ả liền nén một quả đạn khói rồi chạy nhanh ra ngoài hòng thoát thân. Nhưng ả đâu ngờ rằng Tiêu Như đã đứng chờ sẵn ngoài đó. Nhìn thấy Tiêu Như, ả nghĩ chỉ là một người chân yếu tay mềm chắc chắn sẽ dễ đánh. Nhưng ả đã sai, Tiêu Như là được Vương Thanh huấn luyện nên sức của Tiêu Như không thua kém gì đàn ông. Nên chỉ mới vài chiêu ả đã bị bắt gọn.

Sau khi bị bắt, ả bị đưa xuống tầng hầm  chuyên dùng để tra khảo. Vương Thanh thản nhiên ngồi giữa ghế sopha, chân bắt chéo. Ông Nhiên, Từ Minh và Tiêu Như đứng phía sau. Cô hầu gái lúc nãy sau khi bị bắt thì liền bị trói tay ra đằng sau. Người của cô lôi ả đi rồi ném xuống đất một cách không thương tiếc trước mặt cô. Tiêu Như bước đến trước mặt ả.

- Nói, chủ tử của ngươi là ai??? Tại sao lại nhắm vào Vương chủ chúng ta????

Ả hừ một tiếng rồi nhìn Vương Thanh đầy thách thức mà nói.

- Đừng hòng moi được chuyện gì từ ta. Muốn chém muốn giết tuỳ các người. Ta nói cho mà biết không chỉ có một mình ta đâu. Đồng bọn của ta đã về báo lại cho chủ tử của bọn ta rồi. Các người chờ chết đi là vừa.

Vương Thanh nhếch miệng cười. Cô rất thưởng thức những người phụ nữ mạnh mẽ. Nhưng mạnh mẽ cũng cần đúng lúc đúng chỗ. Giả dụ như tình hình lúc này của ả. Nếu ả ngoan ngoãn thì có lẽ còn được chết nhanh chóng mà không đau đớn. Nhưng ả đã mạnh miệng như vậy thì không thể nhẹ nhàng cho ả rồi. Cô thả nhiên nói với ả.

- Ngươi nghĩ rằng ta không biết gì sao??? Ngươi lầm rồi. Ngay từ đầu, ta đã biết. Lôi hắn ra đây.

Sau khi nhận lệnh của Vương Thanh. Thuộc hạ của cô liền lôi một người đàn ông quần áo rách nát, trên người đầy vết thương do tra tấn. Hắn bị ném mạnh xuống đất, đau đớn làm hắn không ngồi dậy nổi. Ả nhìn thấy thì hoảng sợ.

- Từ lúc nào mà...

- Từ khi ta đến đây ta đã phát hiện ra hắn. Hắn rất cẩn thẩn để không bị lộ thân phận nhưng sai lầm của hắn chính là để cho gương mặt hắn bị trầy xước khi dùng mặt nạ giả dạng.

Vương Thanh cắt ngang lời ả nói. Chỉ cho ả biết tại sao cô lại phát hiện ra hắn. Lúc cô mới đến đây, tất cả người hầu và bảo vệ đều phải tập trung để chào đón cô. Khi cô nhìn thấy hắn, cô lại phát hiện trên mặt hắn có vết xước nhưng lại không hề đỏ giống như bình thường. Vậy là cô đã lệnh cho Từ Minh bằng mật mã Mouse bắt hắn và phát hiện ra hắn đeo mặt nạ giả.

Ả nghe mà run rẩy lắp bắp nói.

- Vậ...Vậy...c...còn...

- Còn ngươi hả??? Sai lầm của ngươi là đã đến khu vườn đó.

Dường như biết được ả muốn nói gì nên Vương Thanh nói luôn. Ả nghe mà không hiểu, lặp lại lời cô vừa nói.

- Khu vườn????

- Là khu vườn mà ta đã ngồi lúc nãy. Khu vườn đó là cấm địa, chỉ có ta và những người thân cận của ta mới được phép bước vào đó. Còn tất cả những người còn lại tuyệt đối không được bén mảng đến đó khi chưa được ta cho phép. Kẻ nào bước vào đó thì coi như kẻ đó nhận án tử hình.

Nói đến đây Vương Thanh ngưng một lát. Bước đến trước mặt ả, cúi xuống nhìn ả mà nói.

- Nói đến đây chắc ngươi đã hiểu tại sao mình bị lộ rồi chứ???

- Nhưng nếu người đó mới vào làm thì sao???

- Như nhau cả thôi. Chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân là điều mà người hầu bắt buộc phải làm. Nếu làm trái lệnh đều giết không tha. Cho dù có là người mới đi chăng nữa.

Câu nói của cô lạnh băng khiến ả run rẩi sợ hãi tột cùng. Ả thật sự đã sai khi đến đó. Ả nên biết rằng Vương chủ của Hoả Long là kẻ máu lạnh vô tình. Một khi đã không hài lòng thì cho dù van xin đến cỡ nào cũng không lọt vào tai cô.

Nhìn thấy sự sợ hãi trên gương mặt ả, Vương Thanh hừ một tiếng rồi quay lại ghế ngồi. Thản nhiên nói với ả.

- Ngươi thấy kẻ đó chứ. Hắn đã được ta tiêm cho virus B do ta điều chế chỉ vì hắn cứng miệng. Nếu như ngươi không muốn bị như hắn thì tốt hơn hết là nói ra những gì ngươi biết. Bằng không ngươi sẽ nhận đau đớn gấp mấy lần hắn.

Ả nghe virus B thì mặt không còn tí máu nào. Virus B là loại virus mang độc tố đáng sợ. Người bị tiêm đầu tiên sẽ ngứa toàn thân tiếp đến là lở loét thối rữa rồi toàn thân dần chuyển thành màu đen mà chết.

Ả nhìn người kia đang nằm bất tỉnh rồi lại nhìn Vương Thanh. Ả đang định mở miệng nói thì đột nhiên miệng ả phun đầy máu đen rồi nằm bất động dưới đất. Từ Minh đến gần ả xác định ả đã chết thì nhìn cô mà nói.

- Cô ta trúng phải độc Hắc Tư. Độc này chỉ bộc phát sau vài giờ khi trúng phải.

- Xem ra kẻ này đã chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra rồi. Màn chào hỏi thật ấn tượng đó.

Vương Thanh thản nhiên nói. Dường như cô đã biết trước chuyện này. Tiêu Như đứng kế bên liền hỏi.

- Vậy chúng ta nên làm gì với 2 này???

- Vất chúng xuống biển cho cá ăn.

Vương Thanh nói một cách lạnh lùng. Từ Minh nhận lệnh liền gật đầu rồi sai người khiêng xác ra ngoài. Cô ngồi đó ngẫm nghĩ chuyện gì đó rồi đứng dậy vừa bước đi vừa nói.

- 2 ngươi lên kế hoạch chuẩn bị hành động. Tối nay chúng ta sẽ đến vị trí của lô hàng. Còn nữa mang theo bom điện từ để phòng bất trắc.

- Tuân lệnh.

Tiêu Như và Từ Minh nhận được lệnh thì mạnh mẽ đáp. Sau khi ra khỏi tầng hầm thì cô bước vào phòng thay một bộ đồ thoải mái. Cô mặc cái áo thun ngắn ôm sát cơ thể cùng với quần da làm lộ một phần bụng, chân mang đôi boot cao 10cm. Gương mặt cô đeo kính đen che nửa mặt.

Vương Thanh bước ra khỏi phòng thì gặp ông Nhiên. Cô nói với ông.

- Tôi ra ngoài một lát. Ông quản lí mọi việc ở đây thay tôi.

- Vâng. Tiểu thư ra ngoài cẩn thận.

Ông Nhiên cúi đầu đáp. Vương Thanh gật đầu rồi bước xuống gara để xe. Lái một chiếc mui trần để ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.