Nữ Vương Kiêu Ngạo Của Ông Trùm Hắc Đạo

Chương 40: Thiên Thần Của Uyên Nhi



Vương Thanh đưa Triệu Ngọc đến nhà nghỉ nhỏ để lấy hành lý. Cô đeo kính đen lái xe đến khu B, rồi dừng lại trước một nhà nghỉ nhỏ. Những căn nhà ở khu B tuy không đến nỗi như khu ổ chuột nhưng vẫn quá đỗi thường dân mà người dân thì rất ít khi thấy những thứ xa hoa. Nên khi Vương Thanh dừng xe trước nhà nghỉ thì tất cả người dân sống ở đây đều tò mò mà đến xe. Nhất là mấy đứa con nít, chúng thấy chiếc xe của cô thì rất thích thú liền lon ton đến gần. Triệu Ngọc xuống xe liền nói với cô.

- Chị chờ em một lát rồi em ra liền.

Vương Thanh không nói gì chỉ gật đầu. Thấy vậy Triệu Ngọc liền đi vào trong. Vương Thanh ngồi ngoài chờ vô tình lại thấy mấy cô cậu bé lon ton đến gần, lấm la lấm lét nhìn Vương Thanh đang ngồi trong khi không biết có thấy chúng không. Cô mỉm cười giả vờ như không thấy chúng. Chúng tưởng mình đã qua được mắt cô thì đến gần hơn núp ở sau xe cô quay lưng lại. Một cậu bé đứng ngay mép xe len lén nhìn lên phía trước nhưng không thấy cô đâu, cậu liền ngạc nhiên rồi cả đám hét lên khi Vương Thanh đứng phía bên kia mép xe mà nói.

- Mấy đứa đang làm gì thế???

Chúng hét lên hoảng sợ rồi bỏ chạy ra xa. Trong lúc chạy thì một đứa bé gái tầm 3 - 4 tuổi, tay đang ôm con búp bê bị té, rồi chỉ biết khóc. Nhưng chúng không thèm chạy đến đỡ đứa bé gái đó chỉ lo chạy. Những người dân ở đó nhìn thấy nhưng cũng không dám đến, nghĩ rằng đứa bé gái đó thật xui xẻo. Họ cho rằng những người trong giới thượng lưu rất kiêu ngạo, đối xử với bọn dân đen họ như thú vật, hành hạ bọn họ. Vương Thanh đứa bé đó ngã thì tay đeo bao tay, đi đến gần đứa bé đó.  Vì cô đeo kính đen nên đứa bé không thấy được gương mặt của cô nên khi thấy cô đến gần thì khóc lớn hơn, tay ôm con búp bê chặt hơn. Đến khi cô ngồi xuống đỡ bé đứng dậy thì bé liền ngơ ngác, cô lau nước mắt trên mặt bé rồi vừa phủ đất cát trên người bé vừa hỏi. 

- Bé có sao không???

Cô bé hít hít mũi rồi lắc đầu. Vương Thanh thấy hành động đáng yêu của bé thì không nhịn được liền mỉm cười rồi gỡ kính đen ra, làm hiện ra gương mặt thiên thần. Đứa bé gái nhìn cô đến ngẩn ngơ rồi nhỏ nhẹ nói với cô.

- Chị ơi, chị là thiên thần sao???

- Sao bé gọi chị là thiên thần???

Vương Thanh nghe bé gọi mình là thiên thần thì mỉm cười vui vẻ mà hỏi lại bé. Cô bé ấy lại vô tư nói.

- Mẹ em thường nói thiên thần đều rất xinh đẹp. Chị xinh đẹp như vậy thì chị là thiên thần rồi.

Vương Thanh càng cười tươi hơn. Đứa bé này thực sự rất ngây thơ, đáng yêu. Cô tinh nghịch hỏi bé lần nữa.

- Vậy nếu chị là thiên thần, vậy bé ước muốn gì nè???

- Em ước bọn người xấu sẽ không đến nhà em làm mẹ em bị thương nữa.

Cô bé vô tư nói mà không cần suy nghĩ. Vương Thanh nghe mà cau mày. Thường thì những đứa trẻ đều ước có quần áo đẹp, đồ chơi hay bánh kẹo nhưng cô bé này lại ước một điều như thế. Vương Thanh có chút nghiêm mặt hỏi lại bé.

- Người xấu???

- Bọn họ thường đến nhà em đánh mẹ và đập phá đồ đạc. Bọn họ nói nếu mẹ không có tiền trả nợ cho họ thì họ sẽ bắt em đi bán.

Vương Thanh nghe càng cau mày hơn, nộ khí trong người bắt đầu nổi lên. Nhưng gương mặt của cô không mấy làm đứa bé đó sợ. Trái lại bé càng tin cô là thiên thần có thể giúp bé. Nên bé nắm lấy bàn tay cô mà lắc để cầu xin.

- Chị thiên thần, chị giúp em được không???

- Uyên Nhi..

Vương Thanh đang trầm tư nhìn cô bé đang lắc tay mình thì một tiếng nói lớn gọi bé. Cô bé quay đầu lại, cô cũng nhìn về phía tiếng nói phát ra. Một người phụ nữ trẻ, vẻ ngoài có phần xinh đẹp nhưng khá tiền tụy, trên người mặc bộ quần áo cũ nát. Người phụ nữ đó thấy con mình đang đứng cùng cô, nghĩ cô đang hại con mình nên chạy đến kéo bé lại. Vương thanh cũng không ngạc nhiên vì hành động này. Cô đứng dậy nhìn người phụ nữ đó mà hỏi.

- Chị là mẹ của bé gái này???

- Phải, con gái tôi còn nhỏ không hiểu chuyện mong tiểu thư bỏ qua cho con bé.

Người phụ nữ cúi mặt sợ sệt mà nói. Vương Thanh có chút lạnh lùng nhìn người phụ nữ rồi nói.

- Không sao. Con bé không làm gì cả.

Người phụ nữ có chút ngạc nhiên nhìn Vương Thanh. Sau đó lại sợ sệt cúi mặt lần nữa. Uyên Nhi ngây thơ nói với mẹ mình.

- Mẹ ơi!!! Chị ấy là thiên thần đó mẹ. Chị ấy sẽ giúp mình đó mẹ.

- Con đừng có nói lung tung. Con bé còn nhỏ, tiểu thư đừng để bụng. Nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép đi trước.

Người phụ nữ nhìn Uyên Nhi mà nói nhỏ. Rồi giọng khách sáo nói với Vương Thanh mà rời đi. Vương Thanh không nói gì chỉ đứng đó nhìn 2 mẹ con họ rời đi. Ngay lúc đó, Triệu Ngọc đã dọn hành lý và trả phòng xong thì kéo vali đi ra, thấy Vương Thanh đang đứng không biết nhìn gì thì đến gần hỏi.

- Chị Thanh. Sao chị đứng đây??? Chị đang nhìn gì vậy???

- Đứa bé đó...gọi chị là thiên thần và nhờ chị giúp mẹ của bé.

Vương Thanh nhìn lướt qua Triệu Ngọc rồi lại nhìn Uyên Nhi. Triệu Ngọc nhìn theo hướng Vương Thanh nhìn thì thấy người phụ nữ đang dắt tay đứa bé gái mà đi. Triệu Ngọc vui vẻ có chút tinh nghịch nói.

- Chị xinh đẹp như vậy nên rất giống thiên thần nha.

Vương Thanh không nói gì, mỉm cười nhìn Triệu Ngọc đang cười tinh nghịch rồi nhìn Uyên Nhi, giọng vui vẻ mà nói.

- Nếu đã là thiên thần, vậy thì phải thực hiện điều ước của bé thôi. 

Nói xong, Vương Thanh quay người về chiếc xe để lại Triệu Ngọc đang ngơ ngác không hiểu chuyện. Thiên thần gì đây??? Điều ước gì chứ??? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra??? Triệu Ngọc chạy nhanh theo Vương Thanh về xe. Để hành lý vào trong cốp xe, Vương Thanh lại đeo kính đen, Triệu Ngọc ngồi bên cạnh cài dây an toàn rồi chiếc xe lăn bánh rời đi.

Về phía bé Uyên Nhi, sau khi được mẹ đưa về nhà thì cô bé buồn thiu. Cô bé ngồi bên cạnh mẹ nhìn bà làm việc mà hỏi.

- Mẹ ơi!!! Chị thiên thần có giúp mình không mẹ???

- Chị đó đâu phải thiên thần thì sao giúp mình được hả con???

- Nhưng thiên thần luôn đẹp mà mẹ. Chị ấy xinh đẹp như vậy nhất định chị ấy là thiên thần, nhất định chị ấy sẽ đến giúp mình.

Người phụ nữ ngừng tay nhìn đứa con thơ của mình mà thở dài. Bà định nói gì đó thì cửa nhà bị đạp đổ tạo thành một tiếng rầm thật lớn. Rồi một nhóm 5 người đi vào mà không hề bỏ giày ra. Bọn họ đi thẳng đến phòng mà 2 mẹ con họ đang ngồi. Một người đàn ông mặc bộ vest đỏ chót, cổ đeo xích vàng, mặt có sẹo ở mắt trái, nhìn vào có thể đoán người này là đại ca của nhóm. Hắn đưa tay phẫy phẫy trước múi rồi nói chuyện một cách khinh thương.

- Căn nhà thối nát như thế này mà cũng bắt ta đến tận đây thật là... Này chị kia, biết chúng tôi đến đây để làm gì rồi đấy. Còn không mau trả tiền cho ông.

- Tôi không có tiền. Với lại chưa đến hạn trả, ông vô liêm sỉ lừa gạt tiền của chúng tôi hết lần này đến lần khác. Ông không phải con người ông là cầm thú.

Người phụ nữ ôm cô bé vào lòng mà nói. Người đàn ông nghe bà nói lúc đầu thì cười cợt nhưng sau đó tức giận tát một cái thật mạnh vào gương mặt của bà.Uyên Nhi ở trong lòng thấy bà bị đánh thì bắt đầu khóc. Bà đau đớn ôm mặt nhưng không buông lỏng con gái mình, ánh mắt phẫn nộ nhìn hắn. Hắn tức giận đánh bà xong thì nói.

- Tôi nói cho chị biết hôm nay chị không trả hết tiền, vậy thì đừng trách tôi. Mau bắt con bé đi.

- Các người không được làm hại con tôi. Mau thả nó ra. Uyên Nhi.

- Mẹ ơi!!! Cứu con.

Mấy tên tay sai nghe lệnh thì xông đến tách 2 mẹ con Uyên Nhi ra. Người phụ nữ và Uyên Nhi cũng hét lớn, bà cố vùng vẫy với tay đến Uyên Nhi nhưng bị bọn chúng kéo lại, còn bé Uyên Nhi bị một tên giữ chặt tay vác lên vai rồi bỏ đi. Những tên khác thì ra tay đánh bà không thương tiếc. Bọn chúng nhìn thấy vậy thì cười cười hả dạ. Đánh xong thì chúng quay người định bỏ đi. Nhưng tên vác bé Uyên Nhi đột nhiên bị đạp một cái ngay bụng khiến hắn bật ếch nằm dưới đất còn Uyên Nhi thì bị cưới mất. Khi cả bọn nhìn lại người đã đạp tên kia thì có chút ngẩn người.

Người đang đứng trước mặt chúng là Vương Thanh đang bế Uyên Nhi trên tay, còn có Triệu Ngọc đứng bên cạnh. Vương Thanh lạnh lùng nhìn chúng khiến chúng ớn lạnh. Triệu Ngọc nhìn bọn chúng rồi nhìn người phụ nữ đang thương tích đầy mình nằm dưới sàn thì tức giận chạy đến xem rồi nói.

- Các người thật quá đáng. Có xứng làm đàn ông hay không??? Lại dám ra tay đánh một phụ nữ yếu đuối.

- Cô em, hình như chuyện này không liên quan đến em. Em có thể trả đứa bé đó lại cho bọn anh không???

- Bọn họ thiếu các ngươi bao nhiêu???

Vương Thanh mặc kệ lời tên đầu đàn nói. Cô vẫn lạnh lùng hỏi.

- Cô em muốn trả giúp họ??? Cũng được, tính cả lời lãi vừa tròn 700 nghìn tệ.

Vương Thanh không nói gì, lấy từ trong túi xách ra một tấm chi phiếu mệnh giá 1 triệu NDT. Cô đưa trước mặt chúng, gương mặt lạnh lùng nói.

- Đây là chi phiếu 1 triệu NDT. Cầm lấy rồi cút ngay.

Tên đầu đàn vươn tay định lấy tấm chi phiếu nhưng chưa chạm vào thì Vương Thanh thả tay khiến tấm chi phiếu rơi xuống đất. Vương Thanh nhếch miệng cười mà nói.

- À, tôi quên mất. Muốn cầm tiền của tôi. Thì phải cúi xuống mà nhặt, rồi bò mà ra khỏi căn nhà này.

Bọn chúng nghe Vương Thanh nói mà tức điên. Tên cầm đầu tức đến đen mặt, hắn liền ra lệnh cho cả đám lên tấn công Vương Thanh. Cô 2 tay ôm chặt Uyên Nhi trong lòng rồi di chuyển nhanh nhẹn để tránh né. Một lúc sau thì cô đứng về phía Triệu Ngọc. Cô ôm bé trong lòng rất khó để đánh trả nên đưa bé cho Triệu Ngọc bế rồi bắt đầu đánh trả. Chỉ trong một thời gian ngắn, cô đã giải quyết xong nhưng tên cầm đầu nãy giờ không tham gia đang đứng sau cô từ từ đến gần, rút từ trong người ra một con dao găm rồi giơ lên định tấn công cô. Triệu Ngọc và bé Uyên Nhi nhìn thấy liền lên tiếng cảnh báo. 

Đột nhiên tất cả đều rơi vào trạng thái tĩnh lặng, tên cầm đầu đang giơ con dao lên trên thì đứng chết chân không dám động đậy. Bởi vì trước mũi hắn bây giờ đang có một khẩu súng chĩa thẳng vào hắn. Vương Thanh lạnh lùng cầm súng để ngay trước mũi hắn mà nói.

- Ngươi muốn thử súng của ta nhanh hơn hay dao của người nhanh hơn???

- Tôi không dám. Làm ơn tha cho tôi. Tôi không dám nữa đâu.

- Cầm lấy tiền của người rồi bò ra khỏi đây ngay lập tức.

Hắn thả tay làm rơi con dao xuống, từ từ quỳ xuống mà xin tha. Vương Thanh lạnh lùng nhìn hắn quỳ xuống vẫn đưa súng trước mũi hắn mà nhắm. Đến khi hắn quỳ rạp xuống đất, cô mới nói. Hắn như được cứu sống liền vâng vâng dạ dạ, rồi nhặt tấm chi phiếu, hắn muốn đứng lên chạy. Nhưng chưa kịp đứng thẳng lên thì Vương Thanh bắn ngay bên tay hắn khiến hắn hoảng sợ. Gương mặt cô không cảm xúc mà nói.

- Ta nói ngươi bò ra chứ không phải đi ra.

- Vâng, vâng. Tôi bò. Tôi bò.

Hắn cùng mấy người kia làm theo lời Vương Thanh mà bò ra. Cô thấy chúng đã bò đi hết thì mới cất súng vào rồi đi đến phòng kia. Triệu Ngọc gọi xe cấp cứu đến, và đưa người phụ nữ đến bệnh viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.