Nữ Vương Mất Trí Nhớ

Chương 59: Nhật ký



"Cho nên, cô mới đúng là Diệp Trăn Trăn."

Diệp Trăn Trăn ngồi trên ghế sô pha, điện thoại chỉ hời hợt để bên tai, đầu bên kia Tả Dịch còn đang nói: "Sau khi Lý Tố dẫn cô đi, rất lo lắng sau đó sẽ phải giải thích cho cô thế nào, không ngờ sau khi cô tỉnh lại đã mất đi ký ức, giảm bớt không ít việc cho bà ta."

Diệp Trăn Trăn sững sờ chốc lát, mới hỏi: "Vậy... vụ án kết thúc rồi?"

"Ừm. Cô có thể chuyển về Diệp gia ở, sau đó luật sư Tiền hẳn là sẽ liên hệ với cô để làm thủ tục thừa kế tài sản. Cảnh sát chỉ công bố ra ngoài vụ án Diệp Hồng Sinh bị giết, về phần chuyện chị em sinh đôi chúng tôi không định công khai."

"Biết rồi..."

"Vậy tôi không làm phiền cô nữa, tạm biệt." Tả Dịch nói xong cũng cúp điện thoại, Diệp Trăn Trăn duy trì tư thế ngây ngốc một hồi mới buông điện thoại trong tay ra.

Mấy tháng này thật sự phát sinh quá nhiều việc, nếu như nói ngay khi tỉnh lại biết được mình kế thừa mười mấy tỉ tài sản, cô có cảm giác nhặt được món hời lớn, còn hiện tại, cô chỉ cảm thấy ngũ vị tạp trần.

Bởi vì chỗ tài sản kia, ông ngoại và Lý Giai Giai đều đã chết, Tần Không và cậu mợ, thậm chí Vương Nhị Cẩu sắp phải đối mặt với luật pháp, nhà lớn Diệp gia triệt để trống vắng, dù cô về đó, có thể làm gì chứ?

Cô hít hít mũi một cái, đột nhiên rất nhớ bác sĩ Quý. Hình như chỉ cần ở bên cạnh anh, thế giới dù lớn cũng không thấy cô đơn.

Cô nhìn đồng hồ treo tường, vẫn chưa tới ba giờ, bác sĩ Quý ít nhất phải 4h30 mới có thể tan ca, nếu đông bệnh nhân, nói không chừng còn bận đến tối mịt. Kiềm chế xúc động muốn chạy đến bệnh viện, Diệp Trăn Trăn mở TV phòng khách ra, mặc dù chỉ chiếu quảng cáo cũng khiến cô cảm thấy náo nhiệt hơn vừa rồi không ít.

Cô ngồi trên ghế sô pha suy nghĩ, lại chạy vào phòng mang cái hộp của Lý Giai Giai ra nghịch. Tùy tiện thử mấy chữ, cái nắp vẫn không thề thay đổi, Diệp Trăn Trăn hơi nản chí.

Không phải nói chị em sinh đối có tâm linh tương thông sao? Vì sao cô hoàn toàn không cảm nhận được mật mã!

[Đêm thất tịch, bạn chuẩn bị xong chưa?]

Một câu quảng cáo trên TV lơ đãng rơi vào tai Diệp Trăn Trăn, cô vô thức ngẩng đầu lên, một người đàn ông lóe lên ngay trong nháy mắt.

Là đại ngôn sữa tắm phiên bản giới hạn của Mạc thiên vương.

Diệp Trăn Trăn quệt quệt môi, một chai sữa tắm mà có thể làm ra nhiều phiên bản như vậy, nhà sản xuất thật đúng là biết tiêu tiền. Cô vừa ở trong lòng phỉ nhổ vừa nhớ kỹ ngày ra mắt thị trường.

Ánh mắt lại rơi vào cái hộp mật mã, trong nháy mắt, cô cảm thấy mình và Lý Giai Giai tâm linh tương thông!

Cô vội vàng cầm điện thoại di động lên tìm kiếm ngày sinh nhật của Mạc thiên vương, sau đó nhập số vào mật mã, rắc một tiếng, cái hộp lập tức mở ra một khe nhỏ.

Lúc này Diệp Trăn Trăn đang nghĩ, Lý Giai Giai nhất định đối với Mạc thiên vương là chân ái.

Cô mang chút cảm giác thành kính, mở cái hộp kia ra, bên trong không có bản đồ kho báu như mình tưởng tượng, càng không có tấm thẻ ngân hàng nào mà chỉ có một quyển nhật ký rất to.

Nhật ký của Lý Giai Giai.

Diệp Trăn Trăn nhíu mày, lấy quyển nhật ký ra. Tên trên bìa mặc dù viết không được coi là quá đẹp, nhưng chữ viết cũng coi như tinh tế, nhìn đúng là chữ viết từ một bạn nhỏ.

Cô nghĩ nghĩ, vẫn lật ra xem.

[Hôm nay Cương Nha muội còn nói ở công viên trò chơi nhìn thấy tôi, tôi biết nó đang muốn khoe khoang ba của nó dẫn nó tới công viên trò chơi lớn nhất thành phố A chơi, tôi mới không thèm hâm mộ nó đâu!]

[Hôm nay tôi hỏi mẹ, thì ra tôi thật sự có chị em sinh đôi. Nhưng mà vì sao bọn họ không cần tôi nữa???]

[Hôm nay tôi thi đứng thứ nhất, tiếp tục như vậy, nhất định có thể thi đỗ trường trung học tốt nhất thành phố A?]

[Thi đậu có lợi gì? Vì sao tôi không được tới thành phố A??? Bởi vì cô ta ở chỗ đó sao???]

[Hôm nay lúc đi học, hai nữ sinh bàn bên cạnh luôn thảo luận về buổi hòa nhạc của Mạc Trăn, còn hẹn nhau đi cuối tuần. Đây là lần đầu tiên anh tổ chức hòa nhạc... Lần sau sẽ đến thành phố D?]

[Còn ba năm, chờ khi tôi trưởng thành, tôi sẽ đi thành phố A, học đại học tốt nhất, tôi sẽ trở thành người ưu tú nhất. Các người cướp đi mọi thứ từ trên người tôi, tôi sẽ cướp lại hết.]

[Quá buồn cười, bà ấy vậy mà nói hạnh phúc lớn nhất của phụ nữ là gả cho một người đàn ông tốt. Trên đời này, mày có thể dựa vào cái gì? Đàn ông??]

[Tiền và năng lực của bản thân]

...

Nếu nói đây là một quyển nhật ký, không bằng nói đây là quyển ghi chép lại tâm trạng của Lý Giai Giai. Lúc Diệp Trăn Trăn xem xong, nước mắt đã rơi đầy mặt.

Bây giờ cô đã tin tưởng sinh đôi nhất định có thể cảm ứng được, bởi vì mỗi câu chữ trên giấy đều có thể đánh vào tâm trạng của cô. Trong lòng Lý Giai Giai có không cam lòng, có oán hận, còn có cố chấp, khiến cô cũng không cam lòng, oán hận và cố chấp.

Ký ức bị mất cùng cảm xúc kịch liệt lúc này, cùng một lúc xuất hiện trong đầu.

Buối tối sáu năm trước, cô bò từ trong xe ra, Lý Giai Giai trùng hợp ngẩng đầu lên nhìn. Cô nghĩ lúc đỏ biểu cảm của mình vô cùng kinh hoàng, bởi vì cô thấy được biểu cảm như vậy trên mặt đối phương.

Buổi tối bốn tháng trước, cô nhìn thấy người nằm dưới đất là Lý Giai Giai, cũng lại khiếp sợ một lần nữa. Thế nhưng lần này, Lý Giai Giai không còn trợn tròn mắt lên nhìn cô được nữa.

Diệp Trăn Trăn ngồi một mình trên sô pha ôm quyển nhật ký, khóc vô cùng chăm chú, loại khí thế này ngay cả Mạnh Khương nữ nhìn thấy đoán chừng cũng tự xấu hổ.

Khi Quý Triết Ngạn còn cách một cánh cửa đã nghe thấy tiếng khóc kinh thiên động địa. Cực nhanh mở cửa phòng ra, anh liếc mắt liền thấy Diệp Trăn Trăn ngồi trên ghế sô pha khóc đến mặt mũi tèm lem.

"Sao vậy em?" Quý Triết Ngạn nhíu máy đi tới, còn chưa kiph đứng vững, Diệp Trăn Trăn đã tung người nhào tới. Ôm chặt người vào trong ngực, Quý Triết Ngạn an ủi vỗ lưng cô: "Cẩu Đản Nhi ngoan nào, đừng khóc, buổi tối muốn ăn gì anh nấu cho em."

"Ý, mì Ý..." Diệp Trăn Trăn mặc dù khóc đến tắc thở, vẫn kiên cường mà nói ra tên món ăn, "Vị tiêu đen..."

Quý Triết Ngạn không khỏi cười một tiếng: "Cho thêm thịt bò được không? Trong tủ lạnh vừa vặn còn mấy miếng."

"Được, được..." Có lẽ do bữa tối đã chữa khỏi bi thương của Diệp Trăn Trăn, cô cuối cùng cũng thu lại nước mắt. Quý Triết Ngạn thấy cảm xúc của cô ổn định tương đối, mới đau lòng hôn một cái lên đôi mắt sưng húp của cô: "Rốt cuộc làm sao lại khóc thành cái dạng này?"

Bộ âu phục của Quý Triết Ngạn đã Diệp Trăn Trăn ôm đến nhăm nhúm nhưng cô vẫn không buông anh ra, còn mang theo khuôn mặt nước mắt nước mũi tèm lem cọ xát lên người anh: "Bác sĩ Quý, em không có người thân, trên thế giới này chỉ còn lại một mình em..." Diệp Trăn Trăn nói đến đây lại hơi muốn khóc.

Sắc mặt Quý Triết Ngạn khẽ biến, lại thơm lên môi cô một cái: "Em còn có anh."

Em còn có anh.

Diệp Trăn Trăn trong lòng khẽ động, càng ôm Quý Triết Ngạn chặt hơn: "Bác sĩ Quý, anh nhất định không được rời bỏ em."

So với tiền và năng lực của bản thân, Diệp Trăn Trăn càng muốn tìm một người đàn ông tốt để gả.

Quý Triết Ngạn hơi dùng lực, đẩy Diệp Trăn Trăn nằm xuống dưới người: "Ừm..."

Lúc đầu anh muốn làm cái gì đó, nhưng thấy Diệp Trăn Trăn lem nhem như mặt mèo thế kia, động tác hơi dừng lại: "Em... trước tiên đi rửa mặt đã."

...

Dùng động tác nhanh nhất để lau sạch mặt, lúc Diệp Trăn Trăn vọt vào phòng khách, Quý Triết Ngạn đã ở phòng bếp chuẩn bị bữa tối (=.=!)

"Bác sĩ Quý nè ~" Từ phía sau ôm eo Quý Triết Ngạn, Diệp Trăn Trăn nũng nịu trên lưng anh cọ cọ. Động tác trên tay Quý Triết Ngạn hơi dừng, lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua: "Ngoan nào, đừng nghịch, ăn cơm đã."

Diệp Trăn Trăn tiếp tục nũng nịu: "Thế nhưng em muốn ăn bác sĩ Quý trước."

Quý Triết Ngạn: "..."

Anh cởi tạp dề trên người ra, ôm Diệp Trăn Trăn vào phòng.

"Tẹo nữa đói bụng, cũng đừng trách anh." Quý Triết Ngạn nói xong, lại hôn lên môi Diệp Trăn Trăn, vừa dịu dàng vừa cẩn thận. Diệp Trăn Trăn dần dần hòa tan vào nụ hộn này, cô ôm lấy người bên trên, chỉ muốn càng gần với anh hơn.

"Bây giờ có khó chịu như lần đầu không?" Quý Triết Ngạn vuốt ve mấy sợi tóc đẫm mồ hôi rơi trên trán Diệp Trăn Trăn, nhẹ nhàng hôn lên đó một cái. Diệp Trăn Trăn lắc đầu, nói: "Sẽ không, rất thoải mái... Em thích làm việc này với bác sĩ Quý."

Động tác của Quý Triết Ngạn dừng lại, hơi bất đắc dĩ cắn vành tai tinh xảo của cô: "Em thật là..."

Những lời tiếp theo, biến mất theo hơi thở dây dưa.

Chờ khi vận động kết thúc, đã sắp 8 giời, Diệp Trăn Trăn thoi thóp nằm một bên, tay vẫn ôm eo Quý Triết Ngạn. Quý Triết Ngạn nhìn người bên cạnh buồn ngủ, khẽ thở dài một tiếng: "Không muốn đói thì buông tay nào."

"Ừm..." Diệp Trăn Trăn đúng là rất đói, nhưng cô vẫn không muốn buông tay Quý Triết Ngạn, "Nếu miếng thịt bò tự mình rán lên thì tốt biết bao."

"Như vậy Cẩu Đản nhi em ngay cả một chút giá trị trên đời này cũng không có."

Diệp Trăn Trăn: "..."

Cô bực mình nói: "Em là Diệp Trăn Trăn! Em nhớ lại tất cả rồi!"

"Ừm..." Quý Triết Ngạn chỉ nhàn nhạt lên tiếng.

Diệp Trăn Trăn không vui: "Tại sao anh không bất ngờ tí nào?"

"Cẩu Đản Nhi mới càng bất ngờ?"

...

Diệp Trăn Trăn quệt quệt khóe môi, quyết định không theo chuyện này nữa. Quý Triết Ngạn để cô ôm một lúc, cảm thấy nên làm bữa tối nếu không nói không chừng cô gái này sẽ lặng lẽ chết đói mất.

"Cẩu Đản Nhi?" Quý Triết Ngạn đẩy người trong ngực, chuẩn bị ngồi dậy từ trên giường. Diệp Trăn Trăn cọ cọ lên ngực anh, nhỏ giọng nói: "Bác sĩ Quý, thật ra người chết kia hẳn là em..."

Tay Quý Triết Ngạn cứng đờ, cau mày ôm chặt người trong ngực: "Không cho phép nói mấy câu như vậy nữa."

"Bác sĩ Quý..." Trong giọng nói của Diệp Trăn Trăn mang theo chút nghẹn ngào, "Em sẽ giúp cô ấy học xong đại học, em sẽ cố gắng tốt nghiệp..."

"Ừm..." Quý Triết Ngạn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, "Ngày mai nghỉ ngơi một chút, anh hẹn cha mẹ ăn cơm, em cũng đi đi."

"Á..." Tin tức quá đột ngột, mặc dù cô đã gặp cha mẹ chồng tương lại, nhưng mà... cái tình huống đó còn không bằng đừng gặp!

Quý Triết Ngạn cười cười, lại hôn một cái lên mặt cô: "Anh chuẩn bị chính thức giới thiệu em với bọn họ, thuận tiện nói về việc kết hôn của chúng ta một chút."

"Được..." Hai chữ kết hôn khiến Diệp Trăn Trăn thẹn thùng cúi đầu.

"Cẩu Đản Nhi, nếu em không tốt nghiệp được, hôn lễ của chúng ta chỉ có thể mắc cạn vô thời hạn đấy."

Diệp Trăn Trăn: "..."

Vì kết hôn, cô phải liều mạng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.