Nữ Vương Mất Trí Nhớ

Chương 61: Khai giảng



Thời gian đã tiến vào tháng 9, các trường đại học cao trung lớn nhỏ trên cả nước cũng liên tục khai giảng. Hai ngày trước Diệp Trăn Trăn về trường để làm thủ tục nhập học, còn thuận tiện xin thi lại. Bởi vì tình huống của cô đặc biệt, nhân viên nhà trường rất nhanh thông qua yêu cầu của cô, còn nhanh chóng ấn định thời gian thi lại vào nửa tháng sau.

Ngày 16 tháng 9.

Diệp Trăn Trăn ưu thương nhìn ngày, tự hỏi học làm sao mới có thể từ cặn bã đột biến gen thành học bá.

Xe chú Ngô dừng bên ngoài cổng trường --- lúc Diệp Trăn Trăn thuận lợi thừa kế tài sản đã thuê lại ông ấy, cô vừa ngồi lên xe, điện thoại liền vang lên, báo người gọi là 10086.

Xe chậm rãi di chuyển, Diệp Trăn Trăn vừa mím môi vừa nghe điện thoại, giọng nói tràn đầy khí thế của Hệ thảo ca ca truyền ra từ tai nghe: "Diệp Trăn Trăn, thời gian thi đấu đã xác nhận rồi! Vòng loại vào ngày 17 tháng 9, địa điểm là ở quảng trường Quế Hoa mới giải phóng của trường nhé."

Diệp Trăn Trăn sửng sốt một chút, ngày hôm đó cũng là ngày sinh nhật bác sĩ Quý. Cô hít một hơi, giọng nói vô cùng đáng thương: "Ngày 16 tháng 9 tôi phải thi lại..."

"Thi lại?" Hệ thảo ca ca rõ ràng hơi nghi ngờ, sau đó nhớ tới việc Diệp Trăn Trăn không tham gia kỳ thi cuối kỳ, "A, không sao, em tùy tiện thi một cái là đứng đầu lớp á!"

Mặc dù Diệp Trăn Trăn và anh ta không cùng một khóa, nhưng mỗi lần thi cử cô đều đứng đầu đoán chừng giáo viên và học sinh toàn trường đều biết.

Diệp Trăn Trăn: "..."

Đột nhiên cô cảm thấy áp lực rất lớn.

"Không phải... lúc tôi xảy ra chuyện đầu óc không được tỉnh táo, cho nên..." Diệp Trăn Trăn không nói nổi nữa, nói thêm gì đi nữa cũng chỉ lệ rơi đầy mặt.

Hệ thảo ca ca bừng tỉnh đại ngộ, anh ta trầm mặc một hồi, sau đó vô cùng tri kỷ mà nói: "Tôi và Vạn Năm Lão nhị của hệ bọn em là anh em, không bằng tôi bảo cậu ta giúp em bổ túc một chút? Mặc dù không thể khôi phục thành tích trước kia nhưng không đến nỗi rớt tín chỉ..." Hệ thảo ca ca nói xong trong lòng cũng chua xót theo, rớt tín chỉ đau thế nào, anh ta hiểu!

"Thật sao?!" Diệp Trăn Trăn phản phất thấy được mặt trời, cả người đều tràn đầy hy vọng, "Cảm ơn anh Hệ thảo ca ca."

Diệp Trăn Trăn thốt ra xưng hô khiến Hệ thảo ca ca lộ ra chút vi diệu, anh ta ho khan một tiếng, nói: "Trước hết không cần vội vàng cảm ơn tôi, em biết, cậu ta vì nằm lâu ngày bên dưới em, khục, tôi nói là xếp hạng, cho nên đối với em khả năng có thành kiến, có đáp ứng hay không còn chưa chắc chắn."

"À, cái này..." Diệp Trăn Trăn chỉ có thể ảm đạm.

Nghe thấy giọng nói lạc lõng của cô, trong lòng Hệ thảo ca ca quýnh lên, vỗ ngực đảm bảo: "Yên tâm đi, nếu cậu ta không đáp ứng, tôi sẽ tung hết ảnh nude của cậu ta cho cả trường biết!"

Diệp Trăn Trăn trầm mặc một hồi, hỏi: "Vì sau anh có ảnh nude của cậu ta?" Sau khi hỏi xong cô cũng tự cảm thấy mình hơi thất lễ, lại vội vàng bổ sung, "Anh không cần giải thích, tôi hiểu rồi."

Hệ thảo ca ca: "..."

Cô ấy hiểu cái gì rồi? Anh ta không rõ!

Anh ta lại ho khan một tiếng, nói: "Cuộc thi tôi cùng Cam Giá sẽ chuẩn bị, em cứ yên tâm thi lại đi!"

Anh ta nói xong vội vàng cúp điện thoại, Diệp Trăn Trăn nhìn điện thoại ồ một tiếng, cuối cùng cũng buông một nửa lo lắng xuống.

Radio trên xe đang phát tin tức liên quan đến việc công khai thẩm tra xử lý vụ án Diệp Hồng Sinh bị giết, Diệp Trăn Trăn nghe nghe suy nghĩ liền bay xa. Trước đó mấy hôm Tả Dịch đã thông báo cho cô, nói lần cuối cùng thẩm vấn Lý Tố bà ta đã khai ra một số tình tiết mới.

Trước khi Diệp Hồng Sinh bị giết, đã từng gọi một cuộc điện thoại cho bà ta. Lúc ấy bà ta rất bất ngờ, bởi vì cuộc giao dịch giữa bà ta và Diệp gia mà Diệp gia luôn che dấu thân phận. Nếu năm đó không phải bà ta bắt gặp Diệp Trăn Trăn, cũng sẽ không phát hiện đứa bé mình nuôi dưỡng là con cháu Diệp gia.

Diệp Hồng Sinh tự mình gọi điện cho bà ta, hiển nhiên không sợ bị bại lộ thân phận, ông ta cũng không hỏi vì sao bà ta biết thân phận của Lý Giai Giai, mà trực tiếp hỏi bà ta có phải hay không sáu năm trước thừa dịp tai nạn xe cỗ đã đem hai người tráo đổi.

Lúc đó Lý Tố bị dọa phát sợ, Diệp Hồng Sinh đã hỏi như vậy, rõ ràng ông ta đã biết được một ít đầu mối. Trong lúc luống cuống bà ta đã thừa nhận, nhưng lại nói bởi vì Diệp Trăn Trăn thật đã chết trong tai nạn nên bà ta mới để Lý Giai Giai thay thế.

Bà ta sở dĩ dám làm như vậy, bởi vì bà ta biết Diệp Hồng Sinh đối với tình huống của bà ta không thể nào nắm rõ như lòng bàn tay. Qua nhiều năm như vậy rồi, ngoại trừ định kỳ hàng năm gửi một khoản tiền, bọn họ không có bất cứ liên lạc nào. Số liên lạc của bọn họ thay đổi nhiều lần, nhưng từ khi bà ta chuyển tới thành phố D, vẫn dùng số của thành phố này, cũng không đổi lại.

Làm như vậy vô hình chung không muốn để đối phương biết hành tung của mình, mặc dù bằng thực lực của Diệp gia, đoán chừng muốn điều tra bà ta cũng không phí bao nhiêu sức, nhưng bà ta biết Diệp gia sẽ không làm thế.

Bọn họ đối xử với Lý Giai Giai vẫn luôn chẳng thèm quan tâm. Họ sẽ không quan tâm Lý Giai Giai bây giờ ở chỗ nào làm những gì, chỉ cần không đến thành phố A là được.

Sau khi Lý Tố nói dối, cũng không biết Diệp Hồng Sinh tin được bao nhiêu, còn đối với việc bà ta và Lý Giai Giai đột nhiên xuất hiện ở hiện trường, Diệp Hồng Sinh nghĩ thế nào, bà ta biết nhất định lúc ấy Diệp Hồng Sinh vô cùng nổi giận. Đột nhiên cúp điện thoại giống như đột nhiên chặt đứt hô hấp, Lý Tố chỉ cảm thấy tim mình giật thót.

Diệp gia nhất định sẽ điều tra chuyện này, điều tra ra chân tướng chỉ là vấn đề thời gian. Bà ta muốn gọi điện cho Lý Giai Giai, bảo cô ta cẩn thận một chút, nhưng từ trước tới giờ đều là Lý Giai Giai liên lạc với bà ta, số của đối phương bà ta cũng không có.

Cứ như vậy thấp thỏm qua hai ngày, bà ta nghe được tin tức Diệp Hồng Sinh bị giết chết.

Nghĩ tới đây Diệp Trăn Trăn nhắm mắt lại, mặc dù cô không định truy cứu chuyện này, nhưng cảnh sát hình như muốn khởi tố Lý Tố. Cô nhớ lại cái buổi tối ở nhà Lý Tố, bà ta ngồi khóc một mình trên ghế sô pha.

Lúc ấy trên tay bà ta cầm chính là ảnh chụp của Lý Giai Giai đi.

Radio trên xe đột nhiên không có âm thanh, xe cũng dừng lại ở bãi đỗ. Diệp Trăn Trăn trở về chung cư, liền nhận được tin nhắn hỏi thăm ân cần của 10086: "Lão nhị đã đồng ý, ngày mai có thể bắt đầu học bổ túc, cố gắng thi lại!"

Diệp Trăn Trăn nhìn cái tên Lão nhị do dự nửa ngày, vẫn quyết định hỏi tên thật của cậu ta một chút. Còn chưa soạn xong tin nhắn, một tin nhắn mới được gửi tới, chỉ là lần này không phải 10086 mà là Chu Văn.

Hai chữ Chu Văn khiến Diệp Trăn Trăn nháy mắt sững người. Cô nghe Tả Dịch nói, Chu Văn rất có thể là con gái riêng của thím Chu và ông ngoại, mặc dù thím Chu đến cuối cùng cũng không hề thừa nhận.

Chu Văn chỉ lớn hơn cô hai ba tuổi, nhưng nếu như cô ta thật sự là côn gái riêng của ông ngoại, như vậy theo bối phận, cô ta chính là... dì nhỏ của mình?

Diệp Trăn Trăn vừa 囧 với cách xưng hô thế này vừa mở tin của Chu Văn. Nội dung rất đơn giản, chính là thông báo thiết kế của cô đứng đầu về tiêu thụ trong quý này, dựa theo hợp đồng có tặng thưởng 1000 tệ, muốn cô hẹn thời gian gặp mặt.

Tin tức này khiến Diệp Trăn Trăn vô cùng vui vẻ, cô thiết kế bộ trang phục mùa hè là vào giữa tháng bảy mới tung ra, lượng tiêu thụ nửa tháng bằng ba lần người khác khiến cô rất đắc ý.

Hẹn Chu Văn buổi chiều gặp mặt, Diệp Trăn Trăn gửi một tin nhắn khoe khoang về công việc với bác sĩ Quý rồi mới hí ha hí hửng chảy vào bếp nấu cơm.

Bởi vì hôm nay tâm trạng khá tốt cho nên Diệp Trăn Trăn tự thưởng một hộp kem ly, đương nhiên chuyện này nhất định phải giấu bác sĩ Quý vụng trộm tiến hành, không thể để anh phát hiện.

Trí nhớ của bác sĩ Quý rất tốt, bất kể Diệp Trăn Trăn mua bao nhiêu loại kem cùng một lúc, anh đều có thể nhớ chính xác. Lần trước chính là, đôi mắt lãnh đạm quét qua tủ lạnh, anh xoay người lại nói: "Diệp Trăn Trăn, có phải em lại ăn vụng cốc kem vị ô mai không? Của Bối Lệ Ca."

Diệp Trăn Trăn: "..."

Lúc ấy cô cảm thấy hành động đặc biệt chạy xuống lầu vứt ly kem vào thùng rác nhà đối diện thật ngu ngốc đến "đáng yêu".

Lần này Diệp Trăn Trăn đã có kinh nghiệm, sau khi cô ăn vụng kem, chuẩn bị lúc đi về sẽ mua một cái giống y hệt bỏ lại, như thế bác sĩ Quý sẽ không phát hiện ra được! Đơn giản, mình cơ trí quá cơ!

Nghĩ như vậy Diệp Trăn Trăn yên tâm to gan ăn hết sạch một cốc sữa chua sô cô la, chỉ còn lại cái vỏ rỗng đặt trên bàn trà, chuẩn bị lúc đi thuận tiện xách theo chứng cứ phạm tội trên đường phi tang.

Ăn xong bữa trưa lại ngủ một giấc, Diệp Trăn Trăn cầm theo chứng cứ phạm tội ném vào thùng rác ven đường.

Địa điềm gặp mặt Chu Văn vẫn là quán cà phê ở quảng trường Tinh Quang, lúc Diệp Trăn Trăn đến, Chu Văn đã ngồi ở bên trong, hơn nữa ly cà phê còn một nửa, có vẻ cô ta đã đợi được một lúc.

Diệp Trăn Trăn vô thức nhìn đồng hồ, mình không đến muộn, còn đến trước thời gian 10 phút, cô đi tới đối diện Chu Văn ngồi xuống, Chu Văn hơi ngượng ngùng lại lúng túng nhìn cô cười cười: "Ngại quá vì một ngàn còn muốn em đi một chuyến... Mặc dù bây giờ em cũng không thiếu một ngàn này, nhưng cái này suy cho cùng vẫn từ công sức của em mà có, hẳn là nên đưa cho em."

Bây giờ Diệp Trăn Trăn đã khôi phục lại thân phận Diệp gia đại tiểu thư, đương nhiên không thể so sánh với lúc cô ở nhà làm việc bán thời gian được.

Nhưng Diệp Trăn Trăn rất vui vẻ: "Cảm ơn, đây không phải vấn đề là bao nhiêu tiền, được đứng đầu tôi rất vui mừng."

Cô cũng có thể xếp hạng nhất hừ hừ!

Chu Văn nhìn dáng vẻ của cô không tự giác bật cười: "Tài năng của mình có thể được công nhận, đúng là một điều đáng vui mừng, không biết sau này còn cơ hội hợp tác với em?"

"Đương nhiên có thể." Diệp Trăn Trăn đồng ý, sau khi suy nghĩ lại bổ sung, "Nhưng trong khoảng thời gian này tôi cần thi lại, sau khi thi xong, còn phải viết luận văn tốt nghiệp..."

Cô cảm thấy đầu đau nhức.

"Không sao, chỉ cần công ty của chị một ngày chưa đóng cửa, lúc nào em gửi bản thiết kế đều được."

Diệp Trăn Trăn ngẩn người, nhìn cô ta nửa ngày, chỉ biết nói một câu cảm ơn.

Hai người đều ăn ý không nhắc đến chuyện của Diệp Hồng Sinh, tùy tiện trò chuyện tâm sự mấy câu rồi hai người về nhà. Tình cảm của Diệp Trăn Trăn đối với Chu Văn có chút phức tạp, trước kia cô ta là bạn chơi đùa từ thủa bé, về sau lại cùng hợp tác, lúc mình cần giúp đỡ nhất cũng giúp mình một tay, bây giờ cô ta có thể là dì nhỏ của mình...

Diệp Trăn Trăn lắc đầu, cảm thấy có một số chuyện vĩnh viễn để nó không rõ ràng thì tốt hơn.

Trước khi về nhà, cô còn không quên vào siêu thị mua một hộp sữa chua sô cô la y hệt mang về. Thế nhưng sau khi bác sĩ Quý trở về, vẫn phát hiện ra điều lạ lùng.

Diệp Trăn Trăn nhìn bóng lưng thẳng tắp đứng ở cửa tủ lạnh, trong tay đổ ra một tầng mồ hôi. Hẳn là không lưu lại sơ hở gì mới đúng chứ?

"Diệp Trăn Trăn." Quý Triết Ngạn cuối cùng quay đầu, trong tay còn cầm một hộp sữa chua sô cô la Diệp Trăn Trăn bỏ vào không lâu, "Có phải em lại ăn vụng kem này không?"

"Không có!" Diệp Trăn Trăn thề thốt phủ nhận, ngay cả vị trí cô cũng đặt giống y hệt, có lý nào anh lại phát hiện được!

"Không có?" Quý Triết Ngạn nhướng mày lặp lại một lần, "Cái này và cái trước đó có ngày sản xuất không giống nhau."

Diệp Trăn Trăn: "..."

Ngay cả ngày sản xuất anh cũng nhớ rõ! Anh nói cho em, nói cho em đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.