Editor: Thơ Thơ
“Cũng không phải là chưa từng thấy qua?”
Lập tức ‘ tạch ’, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Vi vốn ửng hồng không khỏi lại nhiễm một tầng đỏ ửng, lưu manh đáng chết này!!
Theo bản năng xoay đầu, vừa muốn chửi ầm lên.
Ai ngờ, thân thể anh lộ ra trọn vẹn lại hiện ra ở trước mắt Tuyết Vi một lần nữa.
Mẹ nó!
‘size’ anh thật đúng là rất lớn!!
Tiếp tục xoay người, cô âm dương quái khí nói: “Hoàng Phủ Quân Trường, anh cũng không thể nói như vậy, rốt cuộc bây giờ đã khác xưa, anh lập tức là anh rể, dù sao cũng phải kiêng dè chút đi??”
Hoàng Phủ Minh đang lau mình dừng động tác trong tay, lạnh lùng nhìn thoáng qua Tuyết Vi, ngay sau đó nhếch môi cười nói: “Thật chua ngoa!”
Trong phút chốc, Tuyết Vi cảm thấy mặt mình đều phải phát hỏa: “Tôi, tôi cũng không phải, không phải bởi vì ghen mới nói như vậy, nói. Anh, anh đừng nghĩ nhiều.”
“Càng bôi càng đen!”
“này!!!” Cô thật sự không thể nhịn được nữa, cũng bất chấp kiêng dè cái gì, quay người liền vọt tới dưới giường: “rốt cuộc anh muốn thế nào?!!”
Hoàng Phủ Minh cũng không để ý tới cô, thảnh thơi, thảnh thơi ngồi ở đầu giường.
Đôi mắt Tuyết Vi cầm lòng không đậu dời về phía giữa hai chân anh, ừm…… Quả nhiên rất lớn. Thơ_Thơ_diendanlequydon
“Nhìn đủ rồi chưa? Tôi phải lập tức mặc quần áo?”
Bị vô tình vạch trần như vậy, Tuyết Vi ra vẻ tự nhiên đôi tay vây quanh trước người: “Ai, người nào thèm nhìn. Mặc y phục của anh đi!!!”
Thừa dịp Hoàng Phủ Minh mặc quần áo, mắt cô nhìn đồ vật trong phòng vệ sinh, lại nhìn nhìn tạp vật trong phòng này. Chẳng lẽ? “này, Hoàng Phủ Minh, căn phòng này…… không phải là anh luôn luôn ở đi?”
“Bằng không thì sao?”
Đáng chết!
Cô đã sớm nên phản ứng kịp, nếu không ai sẽ bệnh tâm thần chạy đến chỗ người ta tắm rửa một cái, còn chính đại quang minh như vậy không mặc quần áo liền ra tới?
Nếu phòng này Hoàng Phủ Minh đang ở, Mộ tướng quân làm gì lại đem phòng cho cô?
“Không quấy rầy, tôi đi trước.”
Đợi Tuyết Vi vừa muốn xoay người rời đi……
“Thần hiên nói cái gì với cô, liền lừa cô tới nơi này?”
Bước chân yên lặng: “anh làm sao biết là Mộ tướng quân kêu tôi lại đây?”
“A, trừ bỏ anh ta còn có thể là ai.” Anh dùng mông nghĩ đều có thể nghĩ được. Thơ_Thơ_diendanlequydon
“anh vẫn là tự mình đi hỏi Mộ tướng quân đi thôi, bây giờ tôi cũng hôn mê.” Nói xong, Tuyết Vi ba chân bốn cẳng liền rời khỏi phòng Hoàng Phủ Minh.
“Hừ, vốn tưởng rằng hôm nay có nơi tốt đặt chân, không nghĩ tới lại là mất công mừng một hồi, được, vẫn là trở về cái ổ chó kia đi thôi……” Tuyết Vi vừa muốn duỗi tay chặn lại taxi, nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì, biểu tình trong nháy mắt liền lạnh xuống dưới……
Trong ký túc xá Binh đoàn thứ ba.
Tuyết Vi cuộn tròn ở bên trong một cái chăn mỏng, càng cân nhắc càng không thích hợp.
“làm sao Hoàng Phủ Minh sẽ ở trong đại viện quân khu chứ? Không phải anh vẫn luôn ở trong nhà sao? Làm sao trước khi kết hôn đột nhiên chạy đi ở đại viện quân khu, nơi này không phù hợp lẽ thường chứ??”
Tê……
Cô nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra.
“Bất quá coi là lạc, dù sao chuyện không liên quan đến mình, phiền toái!”
Chăn vây kín mít ở trên thân thể, lộ ra một cái đầu nhỏ. Nhưng ký túc xá này quanh năm không có ai ở, căn bản là không có máy sưởi, cơ bản tới nữa đêm, Tuyết Vi bị trực tiếp đông lạnh tỉnh…… Thơ_Thơ_diendanlequydon
Thời gian rạng sáng.
Cửa gỗ ký túc xá rét lạnh, cũ nát bị người từ ngoài đẩy vào.
Chùm tia sáng hành lang chiếu lên bóng dáng kia, cao lớn mà uy mãnh.
Một tay Hoàng Phủ Minh ôm một cái chăn, chậm rãi đi vào trong ký túc xá của Tuyết Vi ……
Tuyết Vi vừa rời khỏi chỗ ở Hoàng Phủ Minh không lâu, anh liền liên hệ với Mộ Thần Hiên. Là Mộ Thần Hiên nói cho anh, bây giờ Tuyết Vi tạm thời ở trong ký túc xá binh đoàn thứ ba.
Sau khi suy xét thật lâu, anh quyết định vẫn là lại đây nhìn một cái.
Nào biết, nơi này quả thực không phải nơi người ở! May mắn anh mang theo một cái chăn lại đây.
Tay chân nhẹ nhàng đi đến bên giường, ánh trăng xuyên thấu qua ngoài cửa sổ, anh mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt nhỏ Tuyết Vi đang ngủ say.
“A.” Hoàng Phủ Minh nhàn nhạt cười, chăn căng ra trong tay thật cẩn thận thêm ở trên người cô. “Ngủ ngon……” lời nói nhỏ nhẹ mang theo nhu tình rơi xuống, anh xoay người vừa muốn rời đi……
Một tay nhỏ đột nhiên thò ra khỏi chăn gắt gao bắt được cổ tay anh. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Trong nháy mắt này, ở dưới ánh trăng chiếu rọi, một hình ảnh này xem ra là ôn nhu như vậy …… Lại mang theo vài phần bi thương khó nén ……
“Cảm ơn……” Tuyết Vi lẩm bẩm mở miệng.
Ngay từ lúc Hoàng Phủ minh chưa có tiến vào, cô cũng đã bị đông lạnh ngủ không được.
Nghe được tiếng bước chân, còn tưởng rằng là người xấu, liền nghĩ bất động thanh sắc nhìn xem đối phương muốn làm gì.
Mà khi cái chăn kia phủ thêm ở trên người cô, cô biết, người này nhất định là…… Hoàng Phủ Minh.
Cũng không biết vì sao sẽ đoán được là anh. Có lẽ, là giác quan thứ sáu đi.
Vốn định cứ giả bộ ngủ xuống như vậy.
Nhưng……
Cô vẫn không có vững vàng vạch trần hết thảy.
Có lẽ, là bởi vì đêm chọc người; có lẽ, là bởi vì…… chăn này thật sự quá ấm……
Tay nhỏ chộp vào cánh tay anh chậm rãi buông ra, Tuyết Vi dần dần nhắm hai tròng mắt lại.
Mà một khắc khi tay cô sắp rút về kia …… Thơ_Thơ_diendanlequydon
Hoàng Phủ Minh một phen chặt chẽ chộp vào trong bàn tay: “có bằng lòng, cùng tôi cùng nhau trở về Nhà họ Hoàng Phủ không?”
Anh đang nói cái gì?
Tuyết Vi hoang mang nhìn bóng dáng đứng ở đầu giường kia, tầm mắt chậm rãi dời về phía tay anh bắt lấy tay mình: “A, nháo ra chuyện như vậy, anh không cảm thấy mất mặt sao?”
Tay nhỏ chậm rãi rút về. Lại bị Hoàng Phủ Minh chặt chẽ chộp vào lòng bàn tay, không buông ra. “Tôi tin cô!” Ba chữ leng keng hữu lực rơi xuống.
Tuyết Vi cứng lại rồi.
Anh tin tôi?
Anh nói…… Anh tin tôi hả?
Cái gì anh cũng không có hỏi qua, liền tin tưởng tôi sao??
Vì sao?!
Tuyết Vi không hiểu, cũng không hiểu Hoàng Phủ Minh tín nhiệm ở nơi nào?
Ngay cả cha ruột của cô đều không tin cô, vì sao Hoàng Phủ Minh lại không có bất luận điều kiện gì lựa chọn tin tưởng cô??
Giờ khắc này…… Thơ_Thơ_diendanlequydon
Rốt cuộc Tuyết Vi hiểu được, hóa ra loại tín nhiệm này, quả nhiên là không cần giải thích, mà là…… một phần hiểu biết giữa người với người ……
Có lẽ……
Ánh mắt cảm kích nhìn về phía lưng Hoàng Phủ Minh.
Người đàn ông này……
Là hiểu cô.
“Tuyết Vi, bây giờ tôi chỉ cần cô trả lời tôi, bằng lòng, hay là không muốn cùng tôi trở về!!” Dứt lời, Hoàng Phủ Minh chậm rãi quay đầu qua.
Ở dưới ánh trăng chiếu rọi, trong con ngươi anh sâu không thấy đáy phiếm một ánh sáng sắc bén, làm người không dung bất luận cái gì nghi ngờ, cũng không dám có bất luận nghi ngờ gì.
“Tôi nguyện……” Lời nói, cắm ở trong cổ họng không phát ra được rồi.
Tuyết Vi lẳng lặng nhìn khuôn mặt người đàn ông kia vô cùng đẹp trai tuấn tú, giây tiếp theo, cô quỷ dị nở nụ cười: “để tôi suy xét một chút!!” Giọng nói lập tức biến thành cảm giác nghiền ngẫm.
Hoàng Phủ Minh thở ra một hơi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “cô gái này!!!”