Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 172: cầm lòng không đậu, muốn hôn cô



Editor: Thơ Thơ

Tuyết Vi liền lạnh lùng nhìn chăm chú vào sắc mặt trắng bệch của Bạch Dạ, âm trầm nói: “anh…… Thật nên chết ở trên tay Dạ Phi Linh!!” Ném xuống những lời này, cô cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi phòng.

Nhìn chăm chú vào bóng dáng cô rời đi, Bạch Dạ bi thương nỉ non nói: “Tôi cũng hy vọng cỡ nào, hai năm trước, có thể chết trong nhiệm vụ lần đó, như vậy…… Liền không cần nhìn đến hình ảnh cô và Diệp Triết Hạo, cùng Minh ở bên nhau mà cảm thấy…… Thống khổ……”

Đại trạch nhà họ Hoàng Phủ.

Hoa viên Chủ viện, Tuyết Vi ngồi ở một cái bàn đu dây, hai tròng mắt vô thần ngó bàn đu dây.

Bên cạnh, không biết khi nào thêm ra một người, cô còn chưa phát hiện ra. Cho đến……

“Ai!!!”

Một tiếng thở dài trầm trọng lôi trở lại lực chú ý của cô.

Tuyết Vi nhanh chóng nhìn về phía vị trí bên cạnh ……

Chỉ thấy, sắc mặt Hoàng Phủ Nguyệt tro tàn nhìn cô liếc mắt một cái, hai tròng mắt dại ra nhìn về phía trước, hai chân chống lên, tạo nên bàn đu dây.

Tuyết Vi cũng không lên tiếng.

Hai người cứ như vậy, vẫn duy trì biểu tình giống nhau, động tác giống nhau, ngây ngốc trên bàn đu dây hai mươi phút. Thật sự có loại cảm giác người lưu lạc thiên nhai ……

“A!!!!!” Đột nhiên, Hoàng Phủ Nguyệt thình lình rống lên một tiếng, đôi tay nhanh chóng bắt được bả vai Tuyết Vi: “Nhàm chán muốn chết!!!!”

Cô giống như là búp bê vải, bị anh lắc lư trước sau. Đến cuối cùng đầu bị lắc đến hôn mê, lúc này Tuyết Vi mới không thể không mở Đôi tay Hoàng Phủ Nguyệt ra, rống giận: “Tôi cũng nhàm chán muốn chết!!!! Nhưng chuyện này đều do ai???”

“cô nói ai?” Hoàng Phủ Nguyệt hung tợn hỏi lại.

“A, là anh mất trí nhớ hay làm sao vậy? Nếu không phải tại anh cường hôn tôi, tôi sẽ bị Hoàng Phủ bá phụ bắn ra khỏi Nhà họ Hoàng Phủ các người sao? Nếu không phải Minh vì mang tôi trở về, anh ta sẽ nói ra chuyện tôi mang thai sao?? Nếu không phải bởi vì tôi mang thai, tôi sẽ bị cầm tù ở nhà các người sao?!”

Nghe Tuyết Vi liên tiếp chất vấn, Hoàng Phủ Nguyệt không khỏi trào phúng cười cười, đôi tay vây quanh trước người, nghiền ngẫm nói: “Bảo bối, tôi xem…… Mất trí nhớ chính là cô đi?”

“tôi? Tôi mất trí nhớ, tôi mất trí nhớ gì??”

“cô tm tốt nhất ngẫm lại cho lão tử, lúc trước, nếu không phải cô đá tôi xuống giường, tôi sẽ bị cha tôi bắt được sao? Tôi sẽ bị cấm túc sao?!! Đầu sỏ gây tội rốt cuộc là ai?!!” Thu hồi tươi cười trên mặt, Hoàng Phủ Nguyệt giận chọc cái trán Tuyết Vi. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Lúc này cô mới nhớ tới…… 

Lúc trước……

Giống như……

Thật là cô một chân đá Hoàng Phủ Nguyệt xuống giường, mới đưa đến…… Anh bị bắt được hả?

Nhưng……

“Này, này cũng không thể trách tôi đi?” Có lẽ là có chút đuối lý, khẩu khí Tuyết Vi rõ ràng trở nên hòa hoãn rất nhiều.

Hoàng Phủ Nguyệt lạnh lùng cho cô một cái xem thường: “Không trách cô, trách ai?”

“anh ngẫm lại ha, ba ba anh cũng không phải người ngu, ông ta không có khả năng không phát hiện người nằm trên giường, nếu tôi không đá anh xuống dưới giường, một khi ba ba anh mở chăn bắt được chính là hai ta, đúng hay không?”

“hả? Đúng, hình như là có đạo lý như vậy.” Hoàng Phủ Nguyệt đón ý nói hùa.
Tuyết Vi đắc chí nói: “Cho nên, chuyện hai ta bị cấm túc, không thể trách tôi, còn phải trách anh đi?”

“A, kia…… Bảo bối, cô hãy ngẫm lại, nếu cha tôi bắt được hai ta cùng nhau nằm ở trên giường, kết quả…… Có phải còn giống nhau hay không?”

Hả…… Thơ_Thơ_diendanlequydon

Nếu bị bắt được hai người bọn họ cùng nhau nằm ở trên giường, kia trực tiếp chính là thông dâm. Giống như kết quả…… Thật đúng là kết quả này.

“Cho nên, xét đến cùng chuyện này…… vẫn là cô sai.”

“Không đúng.” Tuyết Vi lập tức định thần: “Nhiều lắm chuyện này không quan hệ với anh, lại không thể trách tôi đi?”

“Làm sao không thể? Nếu lúc trước cô xả thân vì nghĩa, mà không phải dựa vào bán đứng tôi, cầu được tự bảo vệ mình, cô ngẫm lại, bây giờ sẽ là cục diện gì?”

Nếu……

Lúc trước cô đứng ra nói, nhiều lắm thì sẽ bị định ra một cái tội danh rời khỏi nhà kho, tựa hồ so với tội thông dâm nhẹ hơn rất nhiều.

Tê……

Có cái gì không đúng.

Tuyết Vi cân nhắc có cái gì không thích hợp, cảm thấy cô không quấn Hoàng Phủ Nguyệt đi vào, đến nổi bị Hoàng Phủ Nguyệt quấn vào bên trong đi?

Nhìn vẻ mặt Tuyết Vi nghi hoặc lại suy nghĩ không tới, Hoàng Phủ Nguyệt quay lưng lại, cười xấu xa liếc cái xem thường, lẩm bẩm: “Hừ, quả thật là đồ ngu ngốc!”

"Muốn nghe tôi hát không?" Thơ_Thơ_diendanlequydon

     "Ừ." Tuyết Vi kích động gật đầu một cái.

     Hoàng Phủ Nguyệt không khỏi xoay động nhãn châu, cười tà nói: "tôi đã thật lâu chưa có chạm qua người phụ nữ, nếu như cô có thể tìm phụ nữ tới đây cho tôi, tôi sẽ hát cho cô nghe, như thế nào?"

     Cắt! !

     Người nầy, thật đúng là một ngựa đực vô lợi không dậy nổi.

     Bất quá mới bị cấm túc mấy ngày, sẽ không có phụ nữ không sống được rồi hả? 

     "Ai nha, coi như tôi cầu xin anh, hát một chút đi, hiện tại tôi rất muốn nghe." Tuyết Vi bày ra một tư thế nhờ cậy.

     Nhưng Hoàng Phủ Nguyệt nơi nào sẽ ăn bộ dạng này, lạnh lùng cho cô một cái liếc mắt.

     "Hoàng Phủ Nguyệt! ! Tà Nguyệt đại nhân... Tà Nguyệt đại nhân..."

     Thấy mình vô luận cầu khẩn như thế nào, hắn đều không nhúc nhích, Tuyết Vi chỉ đành phải bỏ qua nhất niệm, mất mác nhìn về phía trước.

     Lỗ tai lập tức trở nên yên tĩnh trở lại, Hoàng Phủ Nguyệt cũng có chút không có thói quen, theo bản năng liếc Tuyết Vi một cái... Thơ_Thơ_diendanlequydon

     Nhưng cái nhìn này, nhất thời làm tim anh đập thình thịch!

     Nhìn gò má, ngũ quan Tuyết Vi tinh mỹ như vậy, một đôi mắt Phượng hàm chứa ôn nhu sáng bóng, giống như nữ thần bi lãnh ở dưới cây Nguyệt Quế, dịu dàng động lòng người, để cho người ta vừa thấy liền không nhịn được sẽ yêu.

     Anh càng xem càng xuất thần, hé ra mặt tà tuấn không kìm hãm được chậm rãi đưa tới mặt của cô.

     Nhưng mới di động mấy cái, Hoàng Phủ Nguyệt liền lập tức hồi thần lại...

     Đáng chết! Dáng dấp cô cũng không tệ lắm, lại cũng không làm hắn trở thành không tự chủ được như vậy đi? Nhất định duyên cớ là thật lâu không có chạm qua người phụ nữ, cho nên cũng bụng đói ăn quàng rồi ! ? < eyes and white teeth in my eyes, i will never see other colors..."

     Giống như tiếng hát nhất thời vang vọng ở trong hoa viên duy mỹ.

     <o didn 't love you》ca khúc Anh văn. Có thể nói, đây là ca khúc đưa Tà Nguyệt thành danh, bầu bạn cô suốt một thời kỳ hắc ám.

     Khi mỗi lần Tuyết Vi nghe đến bài hát, nước mắt, sẽ không khống chế được ngập ở trong mắt.

     Bởi vì ý bài hát Trung văn này là...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.