Hoàng Phủ Minh nhíu chặt mày, mắt ngắm tầm mắt kỳ dị của từng đôi chung quanh, gầm nhẹ nói: “cô mới có bệnh đi! Không phải cô hỏi tôi sao?”
“tôi hỏi anh, anh liền trả lời tôi như vậy sao?”
“Vậy cô muốn tôi trả lời cô làm sao?”
Hả……
Làm sao trả lời?
Cũng đúng, cô muốn anh trả lời làm sao?
Đáng chết!
Cô biết rõ người đàn ông này trời không sợ, đất không sợ, có thể mở đến bất luận vui đùa cái gì, không nên đi trêu đùa anh, bây giờ ngược lại làm cho chính mình không xuống đài được đi?!
“Chán ghét! Tôi không bao giờ muốn nói chuyện với anh nữa!” Nói xong, Tuyết Vi dùng hết sức đẩy ngực Hoàng Phủ Minh một phen, quay đầu liền hốt hoảng chạy đi rồi.
“Đáng chết!” Hoàng Phủ Minh thật buồn bực, chính mình có cọng dây thần kinh nào bị hỏng rồi? Làm sao lại coi trọng một người phụ nữ bị bệnh thần kinh như vậy?!
“Nhị thiếu gia, muốn đuổi theo không?” gia đinh đi theo cách đó không xa nôn nóng chạy tới. Thơ_Thơ_ddlequydon
Anh không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: “Đuổi theo.”
“vâng, nhị thiếu gia, còn ngài thì sao?”
“tôi còn có chút chuyện khác, các người không cần phải xen vào, đưa Tuyết Vi bình an về nhà là được.”
“vâng, nhị thiếu gia.”
Chạng vạng, chưa đến bảy giờ, chiêu bài hội sở cao cấp các anh liền sáng lên.
Thường thường lúc này chính là thời gian Mộ Thần Hiên ‘ xuất động ’ ……
“Lam Tương, muốn uống cái gì?” Mộ Thần Hiên đã sớm thuê một gian phòng bao, chiêu đãi các binh lính bên trong quân khu. Mặt anh mỉm cười ngồi ở bên cạnh Lam Tương.
Lam Tương cười nhạt lắc đầu: “Mộ tướng quân, tự tôi chiếu cố chính mình là được.”
“Chính là, Mộ tướng quân, ngài cũng thật là coi nặng bên này nhẹ bên kia, rõ ràng là ngài cầu chúng tôi hẹn Lam Tương ra tới, bây giờ chúng tôi thật vất vả hẹn Lam Tương ra tới, ngài cũng chỉ chiếu cố Lam Tương, không để ý tới chúng tôi sao?” Mấy nữ binh của binh đoàn thứ nhất đố kỵ kháng nghị lên.
Mộ Thần Hiên hung hăng trừng mắt nhìn các cô một cái: “chừa chút mặt mũi cho tôi được chưa!”
“Được rồi, chúng tôi sai rồi. Bất quá…… Mộ tướng quân, làm trao đổi…… Ngài cũng đừng quên…… Đáp ứng chuyện của chúng tôi hả?”
Lam Tương xinh đẹp làm không ít nam binh thèm nhỏ dãi đã lâu, Mộ Thần Hiên là hoa tâm công tử của quân khu tự nhiên cũng sẽ không chịu thua người khác. Vài lần anh đi hẹn với Lam Tương đều thất bại, lúc này mới tìm được mấy nữ binh quen biết với Lam Tương, các cô làm ơn hẹn Lam Tương ra tới. Nhưng điều kiện làm trao đổi, anh đáp ứng với mấy nữ binh kia tìm một ngày lừa …… Bạch Dạ ra tới!
“Được rồi, được rồi, không quên được.”
“Lam Tương, cô chơi xúc xắc không?” Thơ_Thơ_ddlequydon
“Xin lỗi, Mộ tướng quân, tôi không chơi thứ này……”
“À……” mặt nóng dán mông lạnh của người ta, Mộ Thần Hiên chỉ phải thức thời dời trận địa đi.
Chỉ chốc lát sau, không khí trong phòng bao liền nóng lên, duy độc Lam Tương không hợp nhau, an tĩnh ngồi ở trong một góc nhìn di động.
Đang lúc toàn bộ mọi người tham gia chơi trò chơi ……
Cửa lớn trong phòng bao đột nhiên mở ra.
“ưm…… A……” Cũng không biết là ai dẫn đầu phát hiện Hoàng Phủ Minh đi vào trong phòng bao.
Theo đó, không khí trong phòng bao nháy mắt trở nên lặng ngắt như tờ, động tác mọi người nhất trí đứng lên, cung kính với anh, kính một cái chào theo nghi thức quân đội: “Hoàng Phủ Quân Trường!”
“Bây giờ là thời gian cá nhân, các người không cần khẩn trương như vậy.” Hoàng Phủ Minh rất bất đắc dĩ trấn an cảm xúc mọi người.
Lúc này, mọi người mới phản ứng lại đây, bọn họ đang nghỉ phép. Nhưng thực sự làm bọn họ sợ hãi.
“Mộ tướng quân, là ngài kêu Hoàng Phủ Quân Trường tới hả?” Một nữ binh lén hỏi Mộ Thần Hiên.
Anh cũng há hốc mồm, ngày thường Hoàng Phủ Minh khó ước hẹn trình độ cũng không thua gì Bạch Dạ, làm sao hôm nay liền ‘ chui đầu vô lưới ’ đây?
“Minh, có việc gì?” Mộ Thần Hiên chậm rãi đi tới trước mặt anh.
“Không có việc gì, tôi cho rằng anh cùng bằng hữu của anh ở tại đây, không nghĩ tới sẽ là……” nếu Hoàng Phủ Minh biết là người binh đoàn ở tại đây, anh quả quyết sẽ không tùy tiện lại đây.
“Ai, để ý cái gì. Ngẫu nhiên theo chân bọn họ chơi một lần hai lần, sẽ không xảy ra chuyện. Đến đây đi……” Nói xong, Mộ Thần Hiên liền túm Hoàng Phủ Minh tiến vào. Thơ_Thơ_ddlequydon
Bất quá, dù tính như thế, sự xuất hiện của anh cùng cảm giác của Lam Tương đều không sai biệt lắm, hoàn toàn không hợp nhau ngồi ở trong một góc chơi di động.
“Hoàng Phủ Quân Trường……”
Thừa dịp khi mọi người chơi náo nhiệt, Lam Tương chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Hoàng Phủ Minh.
Anh thu hồi di động, nho nhã cười cười: “cô cũng ở đây sao? Thật khó có.”
“Ha hả……”
Hai người câu được câu mất trò chuyện. Nhưng hiển nhiên, tầm mắt Lam Tương chỉ cần đối diện Hoàng Phủ Minh liền sẽ mặt đỏ……
Không bao lâu sau, Mộ Thần Hiên liền tuyên bố tan cuộc, mọi người chỉ phải thất vọng mà về.
Phòng bao náo nhiệt lập tức liền an tĩnh xuống dưới.
Đưa xong khách Mộ Thần Hiên trở về phòng bao, khui một chai bia, an vị tới ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Minh: “Tiểu tử cậu tâm tình không tốt đúng không?”
Tuy nói rằng, ngày thường Mộ Thần Hiên này luôn hi hi ha ha, nhưng rốt cuộc anh đã ba mươi mấy tuổi, vẫn biết khi nào nên nháo, khi nào nên nghiêm túc.
“Ai……” Hoàng Phủ Minh nặng nề thở dài, kéo xuống cà vạt trước cổ, vô lực nằm ở trên sô pha: “Có thuốc hút không?” Một đôi mắt đen sâu không thấy đáy nổi lên ánh sáng u buồn.
Mộ Thần Hiên móc ra một điếu thuốc ném tới trên người anh: “Nè.”
Anh thành thạo bậc lửa, sâu kín hút một ngụm, chậm rãi phun ra, lại nói cái gì đều không có nói. Thơ_Thơ_ddlequydon
Mộ Thần Hiên ở bên này nhìn hết thảy bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Ở trong trí nhớ của anh, lúc Hoàng Phủ Minh niên thiếu đã biết hút thuốc lá, hơn nữa hút thực nhiều, chẳng qua sau đó không biết nguyên nhân vì sao liền từ bỏ. Hiện nay, vậy mà chủ động muốn hút thuốc, chỉ sợ tâm tình của anh hẳn là buồn bực tới cực điểm rồi!
“Bởi vì chuyện Tuyết Vi mang thai hả?” Mộ Thần Hiên một tiếng nói toạc ra huyền cơ.
Hoàng Phủ Minh nhẹ liếc mắt nhìn anh, lạnh lùng nói: “Nguyệt nói cho anh hả?”
“ừm.”
“A……” Anh cười lạnh một tiếng, dùng sức hút một ngụm thuốc lá trong tay, chậm rãi nhắm lại hai tròng mắt che kín u buồn ……
Đối với chuyện Tuyết Vi đột nhiên mang thai, tuy bề ngoài Hoàng Phủ Minh chưa từng biểu lộ cái gì, nhưng kỳ thật tâm lý anh lại thập phần khúc mắc……
Anh em hai người này tán gẫu chính là ba giờ liền. Sau khi Hoàng Phủ Minh về nhà đã gần 11 giờ.
“Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia, rốt cuộc ngài đã trở lại!” Ninh Ninh đứng ở cửa biệt thự nôn nóng chạy tới với anh.
“Phát sinh chuyện gì?”
“Tiểu thư nhà chúng tôi, tiểu thư nhà chúng tôi đột nhiên đau bụng, tôi không biết có phải đứa trẻ xảy ra chuyện gì hay không, cho nên…… Cho nên không dám đi thông báo với Hoàng Phủ lão gia, chỉ có thể tới tìm ngài.”
Vừa nghe chuyện này, Hoàng Phủ Minh cũng bất chấp hình tượng ưu nhã hay không ưu nhã, chạy như bay về phía biệt thự Tuyết Vi ……
“Ai da…… Ai da……” Trong biệt thự, truyền đến tiếng Tuyết Vi thống khổ rên rỉ.
Sắc mặt cô trắng bệch, đôi tay ôm bụng, cuộn tròn quỳ gối trên sô pha.
“Tuyết Vi!” Hoàng Phủ Minh vừa tiến đến, thở hổn hển liền vọt tới trước mặt cô: “Bụng bắt đầu đau khi nào?”