Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 218: Băm tiểu nhân



Editor: Thơ Thơ

Tim cô lập tức ‘ đăng ’, khẩn trương co lại.

Tầm mắt chậm rãi dời về phía hai mảnh môi anh gợi cảm ……

Hình ảnh kích hôn đêm qua không cách nào khống chế hiện lên ở trong óc.

Một hàng máu mũi bất tri bất giác theo lỗ mũi Tuyết Vi chảy xuống dưới……

“Tuyết Vi?!” Lúc Hoàng Phủ Minh vừa muốn lấy khăn giấy lau cho cô ……

“Đừng chạm vào tôi!” Tuyết Vi lạnh lùng mở tay anh ra, che lại cái mũi, hốt hoảng chạy lên lầu hai……

“Cô ta lại làm sao vậy?” Hoàng Phủ Nguyệt ở bên không hiểu ra sao hỏi.

Hoàng Phủ Minh chỉ phải bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Ai biết được, khả năng lại phát bệnh tâm thần đi……”

“Phát bệnh tâm thần hả?” Đôi mắt Hoàng Phủ Nguyệt vừa chuyển, mắt nhìn tới lầu hai, lại nhìn nhìn Hoàng Phủ Minh……

A, anh mới phát hiện, Anh hai này vạn sự đều là người xuất sắc, ở phương diện cảm tình tựa hồ có chút phản ứng trì độn, Tuyết Vi kia rõ ràng chính là…… thẹn thùng!

Nghĩ vậy, khóe môi Hoàng Phủ Nguyệt không khỏi khơi mào một nụ cười xem kịch vui ……

Mãi cho đến buổi tối, Tuyết Vi cũng không có xuất hiện; Hoàng Phủ Minh tiễn Hoàng Phủ Nguyệt đi, an bài Ninh Ninh đi ở nơi khác.

Chủ yếu, thân anh mắc thói ở sạch với khác phái, trong nhà có phụ nữ, coi như là một người làm, anh cũng sẽ có chút không quen. Thơ_Thơ_ddlequydon

‘ rầm, rầm, rầm …’

Vừa muốn đi vào giấc ngủ.

Trên hành lang liền truyền đến tiếng búa đóng chói tai, Hoàng Phủ Minh âm trầm nhăn mi lại, kéo cửa phòng này ra nhìn lên……

Liền nhìn đến Tuyết Vi đang ngồi xổm ở cửa phòng cầm búa đóng đinh đồ vật.

“cô đang làm gì?”

“hả……” thân mình nhỏ nhắn run lên, cô khẩn trương giấu búa ở phía sau: 

“anh, không phải anh đi ngủ sao?”

“cô ở đây đóng đồ vật, sao tôi có thể ngủ được?” Hoàng Phủ Minh mới vừa đi không tới hai bước.

Tuyết Vi liền hoảng loạn giơ búa trong tay lên: “anh, anh đừng tới đây!”

Nhìn cô giơ búa bộ dáng ngu xuẩn, lập tức Hoàng Phủ Minh liền cảm thấy, người phụ nữ này…… Tuyệt đối có bệnh!

Không để ý đến hành vi Tuyết Vi nổi điên, anh bước nhanh đi tới cửa phòng. Mới phát hiện, thì ra là Tuyết Vi tự đóng chốt cửa phòng hả?!

“Đóng xong rồi hả?”

“hả…… Còn, còn thiếu một chút……”

Hoàng Phủ Minh không nói, đoạt lấy búa trong tay cô ‘ thịch thịch thịch ’ vài cái liền hoàn toàn thế Tuyết Vi hoàn thành công trình này.

“Đi vào, đóng chốt cửa lại.”

“hả…… À, cảm, cảm ơn……” vẻ mặt Tuyết Vi mờ mịt đi vào trong phòng, gài chốt cửa lại.

Tê……

Cô càng cân nhắc càng thấy không thích hợp, Hoàng Phủ Minh liền không hiếu kỳ với mình vì sao lại đóng chốt cửa sao? Vậy mà còn giúp mình đóng hả?

Đang nghĩ ngợi tới. Thơ_Thơ_ddlequydon

Chỉ nghe……‘ rầm ’ một tiếng vang lớn truyền đến!

Cửa lớn đã khóa ‘rầm ’ một tiếng liền ngã xuống trước mắt Tuyết Vi.

“ưm……” Khẩn trương hút một ngụm khí lạnh, Tuyết Vi ngây ngốc nhìn cánh cửa ở trên mặt đất, khẽ nhếch cái miệng nhỏ, không thể tưởng tượng đem ánh mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Minh mặt vô cảm đứng ở cửa phòng.

“Cho rằng thêm cái chốt cửa là có thể phòng tôi sao? A, người phụ nữ ngu xuẩn!” Một nụ cười ác ma xẹt qua khóe miệng, đôi tay anh cắm vào túi tiền, cũng không quay đầu lại rời đi.

1 giây……

2 giây……

3 giây……

Ước chừng nửa phút sau, lúc này Tuyết Vi mới hồi thần lại: “Cái đồ khốn kiếp xấu xa, khó trách không hỏi mình vì sao đóng chốt cửa, cảm tình là đã sớm biết mục đích của mình, chờ dùng hành động thực tế tới nhục nhã mình hả?! Mẹ nó!”

Không cam lòng nắm chặt nắm tay, cô bay nhanh đuổi theo: “này, anh đá cửa phòng của tôi không còn nữa, anh kêu tôi đêm nay làm sao ngủ?!”

Hoàng Phủ Minh đang chuẩn bị vào phòng dừng bước chân, quay người lại, nghiêm trang vỗ vỗ cửa phòng mình: “Yên tâm, đêm nay tôi không khóa cửa.”

Đêm nay anh không khóa cửa cùng cô có cái quan hệ gì sao? Vì sao anh……

Tưởng tượng đến đây, Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi lập tức trướng đến đỏ bừng, đỏ bừng, vừa muốn chửi ầm lên……

Hoàng Phủ Minh ‘ phanh ’ một tiếng, liền nhốt cô ở ngoài cửa.

“Hoàng Phủ Minh, tên hỗn đản này, ác ma!” Thơ_Thơ_ddlequydon

‘ đông, đông, đông ’ tiếng phá cửa hỗn loạn và tiếng Tuyết Vi chửi ầm lên cùng nhau truyền đến, Hoàng Phủ Minh buồn cười cười, cởi quần áo liền nằm ở trên giường.

Ngoài cửa Tuyết Vi mắng mệt mỏi, cũng hoàn toàn ngừng nghỉ.

Ngẫm lại, lúc này mới vừa bắt đầu ở chung ngày đầu tiên, cô đã bị Hoàng Phủ Minh làm cho sắp điên rồi, về sau nên làm sao ứng phó với anh đây?

Đảo mắt lại là một ngày mới đã đến.

Đầu năm năm giờ sáng Tuyết Vi liền ở phòng bếp bận việc lên.

‘ thịch thịch thịch! Thịch thịch thịch! ’ tiếng băm đồ ăn chói tai không ngừng quanh quẩn trong biệt thự to như vậy.

Thân Hoàng Phủ Minh khoác một cái áo ngủ, một khuôn mặt đen lại, chậm rãi đi vào trong phòng bếp: “cô, đang làm gì?” Tiếng vô lực chất vấn rơi xuống.

“anh không biết bây giờ là đầu năm sao? Nha, đương nhiên là tôi băm tiểu nhân.” Nói xong, tay Tuyết Vi cầm dao phay, tiếp tục điên cuồng băm cải trắng trên tấm thớt.

Hoàng Phủ Minh liền kỳ quái, mới sáng sớm, cô từ nơi nào lấy được một búp cải trắng vậy?

“cô không cảm thấy cô chính là tiểu nhân sao?!”

“anh có ý tứ gì?” Tuyết Vi khó chịu lập tức đem dao phay ‘ phanh ’, liền chém vào trên mặt thớt, đôi tay chống nạnh, nổi giận đùng đùng trừng mắt anh.

“Có ý tứ gì? Có ai vào 5 giờ sáng liền băm cải trắng không? Cô đây rõ ràng là không muốn cho tôi ngủ sao!” Thơ_Thơ_ddlequydon

Nói tới cái này, Tuyết Vi càng giận. “anh cho rằng, 5 giờ sáng tôi rời giường băm cải trắng, là bởi vì sao? Anh cũng không suy nghĩ thật kỹ, trong phòng tôi ngay cả cửa cũng không có, gió lạnh vẫn luôn tiến vào, tôi không đứng dậy băm cải trắng, tôi có thể làm gì đây?!”

“không phải tôi nói cho cô biết, tôi không khóa cửa sao?”

Mẹ nó!

Anh thật coi cô là sắc nữ sao? Cô có thể nửa đêm lần mò vào trong phòng của anh đi ngủ sao?

“Cút!” Nói xong, Tuyết Vi nắm lên một mớ bột mì liền ném về phía mặt Hoàng Phủ Minh.

“Khụ, khụ khụ……” bột màu trắng bay đầy trời làm Hoàng Phủ Minh sặc đến ho khan lên mấy tiếng, xem ra mặt tuấn mỹ cũng bị bột mì nhiễm giống con mèo hoa.

“Ha ha ha ha……” Lúc này, Tuyết Vi thật đẹp.

Bắt lấy thời cơ này, Hoàng Phủ Minh cũng không cam lòng yếu thế một phen ném bột mì về phía mặt Tuyết Vi.

Miệng cười lớn ăn vào không ít bột mì. “Phù, phù phù……” Tuyết Vi vội vàng phun ra.

“A.” Hoàng Phủ Minh khiêu khích cười.

“Mẹ nó!” Cô một hơi phát khởi mãnh liệt thế công.

Hai người cứ như vậy ở trong phòng bếp đánh lên ‘ tuyết trượng ’.

Bột mì bay đầy trời, tựa hồ cảm thấy không đủ, cải trắng đầy tấm thớt cũng gia nhập bên trong chiến cuộc. Mắt Tuyết Vi thấy ‘thuốc đạn’ sắp không còn, cũng bất chấp tất cả, tay nhặt lên một thứ bên cạnh liền ném tới mặt Hoàng Phủ Minh ……

“này!” Sắc mặt Hoàng Phủ Minh lập tức liền trầm xuống dưới……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.