Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 247: Đánh rụng con trong bụng của cô



Editor: Thơ Thơ 

“Sao lại thế này? Vì sao tiểu Tuyết chạy vòng vậy?”

“anh không thấy Hoàng Phủ Quân Trường cũng ở kia sao? Phỏng chừng là tiểu Tuyết làm Hoàng Phủ Quân Trường tức giận, mới có thể bị phạt đi?”

“Ác, tiểu Tuyết thật là đáng thương……” binh lính tụ tập ở cửa sổ office building xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều.

Tuyết Vi cũng đã không sai biệt lắm chạy ba vòng vòng quanh sân thể dục, cô sớm đã mệt đến mặt đỏ rần, thở hồng hộc.

“Hoàng…… Hoàng Phủ Quân Trường…… tôi…… tôi thật không được…… anh kêu tôi…… Kêu tôi nghỉ ngơi một chút rồi chạy…… rồi chạy cũng đúng……” Thở hổn hển chạy tới trước mặt Hoàng Phủ Minh.

Anh giống như là cái gì cũng chưa nghe thấy, ưu nhã móc di động ra nhắn tin.

Sát!

Tuyết Vi vừa thấy đến bộ dáng anh thiếu đánh hận đến hàm răng đều ngứa. Cô chạy? Cô chạy được rồi đi?!

Chạy đủ một hơi, tiếp tục chinh chiến tiếp vòng thứ tư.

Có thể Nói, Tuyết Vi ngậm một búng máu chạy xong vòng thứ tư, vòng thứ năm, cô chết sống đều không thể kiên trì đi xuống.

Dư quang trộm ngắm mắt Hoàng Phủ Minh ngồi ở cách đó không xa, tròng mắt cô vừa chuyển……

“Ai nha, bảo bảo …… Ba ba con thật sự vô nhân tính, phạt mẹ cũng liền xong rồi, rốt cuộc mẹ cùng ba ba con không có cảm tình. Nhưng con thì sao?”

“tốt xấu gì con cũng là cốt nhục của anh ta. Làm sao anh ta có thể nhẫn tâm như vậy?”

“Mẹ chỉ sợ là nếu lại chạy tiếp, phải làm con từ trong bụng thoát ra tới, đến lúc đó, con trên đường đến hoàng tuyền đừng trách mẹ con không có bảo vệ tốt cho con……” Thơ_Thơ_ddlequydon

Tiếng Tuyết Vi lải nhải nhắc mãi không ngừng rót vào trong tai Hoàng Phủ Minh, anh cắn cắn răng, gầm nhẹ nói: “Có thể! Đừng chạy!”

“Di? Hoàng Phủ Quân Trường, không phải mười vòng sao? Làm sao không chạy tiếp? Lúc này tôi mới chạy bốn vòng mà thôi.”

Vô nghĩa!

Cô ở kia nói mát là nói cho ai nghe? Anh lại không phải ngốc tử! Sao lường trước, cô được tiện nghi lại nổi lên ngoan?

“Vậy tiếp tục chạy!”

A……

Cái này Hoàng Phủ Minh, lúc không “làm” thật là nên “làm”, lúc không nên làm lại làm.

Tuyết Vi tự biết nếu mình tiếp tục “Khoe mã” đi xuống, chỉ sợ thật sẽ tiếp tục bị phạt, gương mặt chỉ phải đưa lên nụ cười: “Không không không, Hoàng Phủ Quân Trường, tôi xem hay là thôi đi. Ngài mỗi ngày công sự bận rộn, hay là chạy nhanh trở về quân khu xử lý đại sự đi thôi, không đáng cùng tôi là nữ binh cấp thấp lãng phí thời gian phải không?”

Hoàng Phủ Minh xụ mặt nhanh chóng đứng lên, khi anh vừa muốn dẫn người rời đi lại đột nhiên dừng bước chân, đưa lưng về phía Tuyết Vi lạnh lùng nói: “Đừng quên chuyện buổi tối!”

Chuyện gì buổi tối?

Buổi tối có chuyện gì?

Tuyết Vi khó hiểu nhìn bóng dáng Hoàng Phủ Minh rời đi, lúc này mới nhớ tới, buổi tối hẹn hò!

Vậy mà anh còn không có quên cái này hả?

Vậy kêu anh chậm rãi chờ đi, cô mới sẽ không đi đâu. Thật vất vả mới giải trừ quan hệ, trừ phi cô choáng váng đi chui đầu vô lưới! Thơ_Thơ_ddlequydon

Tới sáu giờ, đúng giờ thời gian tan tầm. Tuyết Vi đổi quân trang liền từ cửa sau binh đoàn lặng lẽ rời đi.

Phóng nhãn nhìn lại, đầy đường cái đều là tình lữ tay trong tay đi dạo phố, các người phụ nữ vui vẻ ra mặt, cầm trong tay hoa hồng; các người đàn ông lời ngon tiếng ngọt, thâm tình chân thành.

Tuyết Vi muốn nói thêm cho bọn họ, kỳ thật tình yêu liền giống như hoa hồng này, dù cho đẹp đẽ cũng bất quá là phù dung sớm nở tối tàn, qua kỳ giữ tươi sẽ xấu xí bất kham.

Bất quá cũng đừng Nói, nhớ trước đây lúc ấy cô còn ấu trĩ, cũng hận Bạch Dạ không thể đưa hoa cho mình, nơi nào sẽ có loại giác ngộ này đâu?

“Ai……” Ý vị thâm trường thở dài một hơi, khi Tuyết Vi vừa muốn xuyên qua đường cái đi tới trạm xe buýt đối diện ……

Một bàn tay to đột nhiên che miệng cô!

“Ưm!”

Tuyết Vi còn không kịp xem kẻ bắt cóc phía sau mình là ai đã bị mạnh mẽ kéo vào một chiếc xe taxi chạy như bay ……

Phòng tối tăm, bay tới từng trận mùi nước sát trùng. Tuyết Vi vẫn không nhúc nhích nhắm mắt lại nằm ở trên giường.

Không biết qua bao lâu, lông mi cô cong vút hơi hơi chớp chớp: “ưm……” Vẻ mặt khó nhịn mở hai mắt.

Trong trí nhớ, cô bị người bắt đến trên xe về sau liền hôn mê bất tỉnh, vừa mở mắt liền đến nơi này.

“Hoàng Phủ Minh đáng chết này, không đi phó ước liền phái người tới chơi trò bắt cóc sao?!” Tuyết Vi oán hận cắn răng, vừa muốn vung nắm tay, mới phát hiện……

Cổ tay cô vậy mà bị dây thừng cột vào hai lan can giường!? Thơ_Thơ_ddlequydon

“tình huống này làm sao? Hoàng Phủ Minh gia hỏa này phát rồ sao? Còn không phải là ăn một bữa cơm mà thôi, dùng trói gô sao?”

Tuyết Vi khó chịu lẩm bẩm, đầu nhỏ cố sức nâng lên.

Chỉ thấy, hai đầu gối cô cao cao khúc khởi, vị trí mắt cá chân cũng bị chặt chẽ trói lại hai bên giường.

“Đặng”

Trái tim nháy mắt nhắc tới cổ họng, Tuyết Vi hoảng loạn nhìn về bốn phía phòng.

Phía trên thân thể treo một cái đèn mổ, chung quanh để đầy dụng cụ chữa bệnh, giường cũng là giường bệnh.

Nơi này là……

Là bệnh viện sao?!

Xuất phát từ sợ hãi, con ngươi Tuyết Vi dần dần mở lớn.

Rốt cuộc là ai? Là ai bắt cóc cô?

Cho đến giờ khắc này, cô mới mới biết nguy cơ buông xuống……

“Lý bác sĩ, phiền toái anh, lúc sau sự thành nhất định không thể thiếu anh chỗ tốt.”

“Ha hả, đây là lời nào. Tôi đi làm việc đây.”

“ừm, tốt.”

Ngoài cửa, mơ hồ truyền đến tiếng hai người đàn ông đối thoại, nối gót tới, là một người bác sĩ mặc áo blouse trắng mang theo mấy hộ sĩ đẩy cửa đi đến.

Tuyết Vi khẩn trương nắm nắm tay: “anh, các người muốn làm gì?”

“Tiểu thư, cô đừng sợ, tôi chỉ là phải làm cho cô một cái phẫu thuật nhỏ mà thôi.” Mặt bác sĩ kia mỉm cười đi tới bên cạnh cô. Thơ_Thơ_ddlequydon

Tuyết Vi tính toán, phẫu thuật nhỏ? Chẳng lẽ là những chợ đen buôn lậu thận đó, coi trọng thận của cô, muốn cắt của cô?

Hãn……

Giờ phút này cô thật hận không thể cấp cho mình hai cái tát, đều đến mấu chốt này vậy mà còn có tâm tư khôi hài, quả thực là thiếu đánh!

“Nghe đây, tôi không biết các người là do ai phái tới, nhưng mà…… tôi muốn minh xác nói cho các người! Đứa trẻ trong bụng tôi chính là cốt nhục của Hoàng Phủ Quân Trường! Nếu các người muốn động vào nó, trước suy xét, suy xét mệnh các người có đủ bồi hay không!”

“Ha hả, Tiểu thư Tuyết Vi thật không hổ là xuất thân y học chính quy, vậy mà lập tức liền nhìn ra mục đích của chúng tôi. Nhưng mà……” ngữ phong bác sĩ kia vừa chuyển: “cô cũng đừng quên, bây giờ cô đã không phải là người Nhà họ Hoàng Phủ, cho nên……”

Cho nên……

Bọn họ liền có thể không chỗ nào cố kỵ thương tổn cô, cùng với thương tổn đứa trẻ trong bụng cô sao?!

Quả nhiên!

Rời khỏi Nhà họ Hoàng Phủ thật sự không phải một cái quyết định hoàn toàn chính xác! Cho dù “Hiệp thiên tử lấy lệnh chư hầu”, cô lại hồn nhiên quên, đám “Yêu ma quỷ quái” kia có thể ra tay với con của cô như cũ!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.