Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 300: Mãnh liệt ám chiến



Editor: Thơ Thơ

"Ninh Ninh, em thật cho rằng Tuyết Phỉ Nhi phát tán chuyện này đi ra ngoài chỉ là vì giá họa cho chị sao? Làm người khác cảm thấy chị là người phụ nữ tâm cơ khó lường sao?"

"Chẳng lẽ không phải sao?"

"A.." Tuyết Vi cười khổ lắc đầu: "Thực sự đơn giản như vậy thì tốt rồi. Lúc này đây.. Là Tuyết Phỉ Nhi dùng kế trong kế!"

"Kế.. Trong.. Kế?"

"Đúng. Kế thứ nhất, chính là Tuyết Phỉ Nhi nơi nơi phát tán chuyện này, do đó giá họa cho chị. Đến lúc đó, đối mặt Nhà họ Hoàng Phủ, đối mặt Nhà họ Tuyết, chị đều vô lực biện bạch. Nhưng, theo như lời của em, Minh đã thay chị hóa giải hết thảy. Nhưng mà kế thứ hai này.."

"Kế thứ hai?"

"Kế thứ hai này, chỉ sợ tính kế chính là Minh!"

Khi Tuyết Vi tiếp thu đến tin tức Tuyết Phỉ Nhi tự sát cũng đã nhận ra không thích hợp.

Theo lý thuyết, lấy tính cách của Tuyết Phỉ Nhi, cho dù có người truyền ra loại chuyện này, Tuyết Phỉ Nhi cũng nhất định sẽ tìm Tuyết Vi giáp mặt tính sổ trước tiên, mà không phải đi nháo cái gì tự sát.

Bây giờ xem ra..

"Tuyết Phỉ Nhi lấy chết tương bức, mục đích chân chính chính là kêu Minh đi theo Bác Hoàng Phủ nói ra chân tướng!"

"Tiểu thư. Nhị thiếu gia thông minh như vậy, anh hẳn là cảm giác được mục đích chân chính của nhị tiểu thư đi? Nhị thiếu gia cũng có thể lựa chọn không nói không phải sao?"

Tuyết Vi cười khổ lắc đầu. "Minh đích xác thực thông minh, chỉ sợ là anh ta đã sớm cảm giác được chuyện không ổn, cho nên mới lập tức phong bế miệng những hạ nhân đó trước tiên, ý đồ chuyện lớn hóa nhỏ. Nhưng mà.."

"Tuyết Phỉ Nhi lòng Tư Mã Chiêu, yêu cầu trắng ra Minh đi theo Bác Hoàng Phủ nói rõ hết thảy. Lấy tính cách Minh là loại người dám làm dám chịu, anh quả quyết sẽ không phủi sạch quan hệ không phụ trách. Hơn nữa.."

"Bản thân Bác Hoàng Phủ liền muốn áp chế khí thế của chị, lại trời sinh trọng mặt mũi. Sau khi ông ta biết chuyện này nhất định sẽ buộc Minh cưới Tuyết Phỉ Nhi. Cho đến lúc này.. Cho dù Minh muốn cự tuyệt, chỉ sợ.. Cũng là khó càng thêm khó!"

Nghe Tuyết Vi đi bước một tinh diệu trinh thám, lần đầu tiên Ninh Ninh nhìn thấy ở trên mặt tiểu thư nhà mình lộ ra vẻ mặt cô đơn lại vô lực phản kích như thế.

Cô có thể cảm giác được, tiểu thư nhà mình hẳn là thập phần không muốn Hoàng Phủ Minh cưới Tuyết Phỉ Nhi.

"Ai.." Ninh Ninh nặng nề thở dài một hơi, lầm bầm lầu bầu: "Em thật tò mò, nhị tiểu thư làm sao lại đột nhiên trở nên thông minh như vậy?"

"A.. Tuyết Phỉ Nhi chưa bao giờ thông minh quá, chỉ là..'đoàn quân sư' phía sau cô ta quá khổng lồ mà thôi.." Tuyết Vi bất đắc dĩ cười.

Chiêu số cao minh giống như thế nhất định không phải xuất từ tay Tuyết Phỉ Nhi, rốt cuộc là ai chỉ cho cô một chiêu tiến thoái lưỡng nan như vậy?

Là Địch Mạn Lị..

Hay là.. Dạ Phi Nhã Lệ?

Mặc kệ thế nào, gừng, rốt cuộc vẫn cay. Cô chung quy vẫn đấu không lại đám cáo già kia!

"Tiểu thư, Ninh Ninh không có trí tuệ của cô, cho nên, không có biện pháp giúp cô cái gì. Nhưng mà.." Ninh Ninh nói đến một nửa, vừa muốn từ trong túi móc ra thứ gì.

"Ha hả, không có quan hệ Ninh Ninh. Mấy năm nay em đã vì chị chịu không ít khổ. Này đó, chị đều hiểu rõ. Chị muốn đi ra hít thở không khí. Em không cần phải đi theo chị." Nói xong, vẻ mặt Tuyết Vi cô đơn xuống giường, chậm rãi đi ra ngoài phòng ngủ.

"Tiểu.." Ninh Ninh vừa muốn kêu cô lại, nhưng, nhìn đến bộ dáng tiểu thư uể oải ỉu xìu, cô cũng không dám nói cái gì. "Thôi, trong chốc lát đem hai thứ đồ vật này giao cho tiểu thư đi." Cô lầm bầm lầu bầu nói xong, bất đắc dĩ móc ra trong túi hai đồ vật nhìn thoáng qua..

"Bác gái Hoàng Phủ, lần này thật là cảm ơn Bác." Hậu đình Nhà họ Hoàng Phủ, Tuyết Phỉ Nhi khoác một áo choàng màu trắng, lễ phép hành một cái lễ với Dạ Phi Nhã Lệ.

"Ha hả, Phỉ Nhi, cháu đây là người nào, vẫn là câu nói kia, bác gái vẫn luôn vô cùng thích cháu, lại coi Minh Nhi trở thành con mình, tự nhiên hy vọng cháu có thể là hiền thê nội trợ cho Minh Nhi."

"Ngài yên tâm đi, Bác gái Hoàng Phủ, đợi cháu gả cho Hoàng Phủ Quân Trường, cháu nhất định sẽ hiếu kính ngài, coi ngài trở thành mẹ ruột mà đối đãi."

"Ngoan.." Dạ Phi Nhã Lệ hiền lành xoa xoa đỉnh đầu Tuyết Phỉ Nhi, đôi mắt sâu không lường được thoáng chốc hiện lên một mạt hiệt quang: "Đến lúc đó chỉ cần Minh Nhi ngày mai làm trò trước mặt lão gia nói rõ ràng chuyện này, bác nhất định sẽ kêu lão gia mệnh lệnh Minh Nhi phụ trách đối với cháu."

"Vâng. Ai.. Kỳ thật nói đến cùng vẫn là Phỉ Nhi không có bản lĩnh. Rõ ràng Minh đã đáp ứng muốn cưới cháu, nhưng mà.. A.." Tuyết Phỉ Nhi nhiều ít cũng nhìn ra chút manh mối.

Sớm, Hoàng Phủ Minh liền nhận lời, cô cũng vào Biệt thự của Hoàng Phủ Minh. Chính là đối với việc hôn nhân này, anh lại không đề cập tới, lại thêm quan hệ giữa anh và Tuyết Vi rõ ràng có điều hòa hoãn, Tuyết Phỉ Nhi rất rõ ràng địa vị mình đang ở bên trong nguy ngập.

"Được rồi, Phỉ Nhi, vẫn là câu nói kia, không phải nói cháu không có bản lĩnh. Chỉ là kẻ thù của cháu quá cường đại mà thôi. Tới, bên ngoài gió lớn, cháu chạy nhanh trở về đi." Dạ Phi Nhã Lệ yêu thương lôi kéo áo choàng cho Tuyết Phỉ Nhi.

Cô ngoan ngoãn cười, quay người, liền biến mất ở trong hậu đình..

"Phu nhân, ngài là thiệt tình muốn phụ tá kẻ ngu xuẩn này trở thành vợ của nhị thiếu gia sao?" Sau khi Tuyết Phỉ Nhi rời đi không lâu, trong vườn hoa hậu đình liền đi ra một hắc ảnh.

"Ngu xuẩn? Trên thế giới này không có người ngu xuẩn càng có giá trị lợi dụng!" Đôi mắt Dạ Phi Nhã Lệ chợt lóe, xoay người, khóe môi khẽ nhếch nhìn về phía người phụ nữ trung niên trang điểm hầu gái đứng ở phía sau.

"Chính là, kẻ ngu xuẩn này sớm muộn gì sẽ có một ngày làm hỏng chuyện của ngài. Sao Ngài không mượn sức Tuyết Vi trở thành một quân cờ thủ hạ ngài? Lại thêm nhị thiếu gia vừa ý cô ta như vậy, giá trị lợi dụng của cô ta lớn hơn so với Tuyết Phỉ Nhi hiếu thắng."

"Mượn sức Tuyết Vi sao?" Dạ Phi Nhã Lệ lạnh lùng nheo nheo mắt: "Dù sao tôi không biết Tuyết Vĩ Quốc lão gia hỏa này nghĩ làm sao, vậy mà đem nhân vật nguy hiểm như vậy lưu ở bên người. Nếu tôi thật mượn sức Tuyết Vi, chính là cô ta đáp ứng rồi, sớm muộn gì có một ngày, tôi cũng sẽ bị cô ta phản phệ, thiếu nữ này.. dã tâm quá lớn, làm việc.. Lại quá tàn nhẫn, thật sự không nên lưu ở bên người, nếu không.. Lão gia làm sao sẽ kiêng kị cô ta như vậy?"

"Điều này cũng đúng.. Nhưng, phu nhân, ngài không sợ Tuyết Phỉ Nhi ngu xuẩn kia sớm muộn gì có một ngày sẽ có mang con của nhị thiếu gia? Đến lúc đó Địch Mạn Lị người phụ nữ giảo hoạt kia hẳn là sẽ không mặc kệ ngài tùy ý ra tay với cô con gái đi?"

Theo tiếng nghi vấn của người phụ nữ trung niên rơi xuống, Dạ Phi Nhã Lệ cười lạnh nheo nheo mắt: "Cô ta có thể mang thai mới được!" Nói xong, mặt bà mang nụ cười quỷ dị liền biến mất ở hậu đình..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.