"Cái đồ yêu tinh này. Biết rõ chúng ta không được, còn cố ý nhiệt tình như vậy." Hoàng Phủ Minh cảm giác được rõ ràng thân mình Tuyết Vi cọ cọ, hình như có ma xát tựa vô anh nóng cháy, miễn bàn nhiều câu nhân.
"Có thể.."
"Cái gì có thể?"
"Chúng ta.. Có thể.. gì đó.." Giọng càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ. Tuyết Vi ngượng ngùng chôn đầu vào trong ngực Hoàng Phủ Minh.
Giây tiếp theo..
"Bốp " một tiếng, anh nhanh chóng mở đèn đầu giường ra, không thể tưởng tượng nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Tuyết Vi: "Có thể?"
"Anh làm gì bật đèn. Đều nói rồi, có thể.." Cô ra vẻ tức giận chu cái miệng nhỏ, một đôi mắt lấp lánh, đáng yêu như vậy.
"Không phải em nói mang thai, là không thể sao?"
"Ai nha, em lừa gạt anh. Kỳ thật quá ba tháng thời kỳ nguy hiểm là được.."
"Đáng chết!" Hỗn loạn tức giận hưng phấn nháy mắt xông lên đại não Hoàng Phủ Minh, anh thật muốn đem cái miệng người phụ nữ đầy lời nói dối này chôn sống. Trời biết, trong khoảng thời gian này anh nhẫn nhiều khó chịu!
Bàn tay to, gấp không chờ nổi xé rách quần áo cô..
"Minh! Anh bình tĩnh một chút."
"Lại làm sao vậy?"
"Không, không thể quá kịch liệt. Đến.. Đến nhẹ một chút."
"Được rồi, được rồi! Thật phiền toái!" Hoàng Phủ Minh bất mãn cắn răng, chỉ có thể sửa đi lộ tuyến ôn nhu.
"Này, anh đây là thái độ gì? Rốt cuộc anh còn có nghĩ tới?" Lúc này, đến phiên Tuyết Vi không kiên nhẫn.
"Đương nhiên suy nghĩ!"
"Muốn liền ôn nhu một chút, nếu không cũng đừng tới!"
Nhìn bộ dáng Tuyết Vi như nữ vương cao cao tại thượng, Hoàng Phủ Minh quay đầu đi, âm thầm liếc mắt.
Nghĩ ngày thường anh đều có thói quen quát mắng người khác, bây giờ cũng đến phiên bị người quát mắng, trong lòng khẳng định tràn đầy khó chịu.
Thêm nữa, anh thật vất vả được " bỏ lệnh cấm ", vốn định thống thống khoái khoái " tới một lần ", lại còn phải.. Thong thả ung dung? Càng là nghẹn khuất..
Giữa trưa hôm sau.
"Ưm.." trong khoảnh khắc Tuyết Vi mở mắt, chỉ cảm thấy toàn thân nhức mỏi vô cùng. Giống như ngày hôm qua dường như chạy xong năm ngàn mét, toàn thân đều rã rời.
Nhớ lại suốt đêm hôm qua.
Hoàng Phủ Minh ước chừng lăn lộn cô bốn, năm lần. Cuối cùng, nếu cô không khóc, sợ là người đàn ông đáng chết kia còn phải tới cùng cô vài lần.
"Sớm biết liền không nói với anh có thể cái gì.. Ai.." Tuyết Vi vô lực thở dài một hơi. Ngẫm lại về sau, sợ là Hoàng Phủ Minh hẳn là sẽ thường xuyên tới tìm cô xxoo đi?
Tìm ông xã có thể " làm ", cũng không thấy là một chuyện tính phúc đâu!
Lật người qua.
Tuyết Vi mới phát hiện bên giường đã trống rỗng..
"Hoàng Phủ Minh đâu?" Cô đứng dậy, mắt nhìn toilet. Nhìn không giống như là có người, đang xem đầu giường..
Mặt trên thả 2000 đồng tiền cùng với một cái thẻ ngân hàng, còn có một tờ giấy của Hoàng Phủ Minh.
"Thân ái bà xã đại nhân, Gần đây anh xin nghỉ phép quá nhiều, hôm nay lại có hội thao diễn tập, cho nên, anh không thể không trở về bộ đội. Anh xem em ngủ thật sự say, không nhẫn tâm đánh thức em, chờ sau khi em rời giường, nhớ rõ gọi điện thoại cho ông xã."
Gia hỏa này, miệng trở nên thật ngọt. Vừa thấy liền biết ngày hôm qua anh " cao hứng ". "Hừ." Tuyết Vi mỉm cười thu trở về tờ giấy kia, lúc này mới nhớ tới.. "Vài giờ?" Cô giống như hôm nay cũng trực ban a.
Móc di động ra nhìn nhìn thời gian.. "Mẹ nó, đã 12 giờ?" Tuyết Vi vội vội vàng vàng liền móc điện thoại gọi đi ra ngoài.. "Mộ tướng quân."
"Nha, Quân Trường phu nhân, ngài có cái gì phân phó?"
"..."
Hãn, bị Mộ Thần Hiên xưng hô như vậy, cô cảm thấy có chút châm chọc đâu? "Tôi, tôi hôm nay có việc, cho nên.."
"Không có việc gì, tôi đã phân phó đội trưởng các người nhớ đi làm thế cho cô."
"A? Không, không cần cho tôi ký lục đi làm đi?"
"Ai. Lời nói không thể nói như vậy. Hôm nay, lúc Hoàng Phủ Quân Trường ở toàn bộ hành trình hội thao diễn tập mặt đều mỉm cười. Tôi nghĩ nghĩ, nhất định là Quân Trường phu nhân đêm qua không thiếu " xuất lực ", mới có thể dỗ Quân Trường đại nhân tốt đến như vậy. Anh ta không phát giận, chính là tạo phúc lớn nhất đối với chúng ta. Cho nên, từ hôm nay trở đi, chỉ cần mỗi ngày cô bồi anh ta trước giường, anh ta không răn dạy chúng tôi, cho dù cô không đi làm, cũng cho cô ký lục toàn cần."
Nha.
Lời Mộ Thần Hiên nói làm sao nghe giống như là đang mắng chửi người chứ?
Anh là xem cô thành phụ nữ an ủi sao?
"Tôi không nói với anh. Đúng rồi, Mộ tướng quân.." lúc Tuyết Vi vừa muốn cắt đứt điện thoại, ngữ phong vừa chuyển..
"Chuyện gì?"
"Nội cái.. chuyện giữa tôi và Minh.. anh Dạ.." Nói đến đây, vẻ mặt Tuyết Vi đột nhiên trở nên trầm trọng lên.
Cô vẫn luôn nói muốn cùng Bạch Dạ nói chuyện, vậy mà vẫn luôn không có cơ hội này. Hoàng Phủ Minh bên kia đột nhiên cầu hôn, cô cũng không có khả năng cự tuyệt.
"Cô yên tâm đi, Tuyết Vi. Chuyện này Minh cũng nói qua với tôi, ngày hôm qua những người ở đội kỵ binh không cùng Dạ tiếp xúc. Tôi bên này cũng vẫn luôn không cùng Dạ nói chuyện này. Nhưng mà.. Dạ.. năng lực thấy rõ rất cao. Tôi tưởng.."
A. Chỉ sợ Bạch Dạ đã biết đi?
Tuyết Vi nhàn nhạt cười cười: "Không có việc gì, Mộ tướng quân, không mất thời gian của anh."
"Ừ."
Điện thoại cắt đứt.
Tuyết Vi dựa vào trên đầu giường phát ngốc.
Bạch Dạ người đàn ông này vĩnh viễn là bị động, cô biết tính cách anh, cho dù anh đã thu được tiếng gió gì, cũng sẽ không chủ động tới tìm cô hỏi, mà là.. Chờ cô đi tìm anh thẳng thắn.
Có lẽ..
Hôm nay là thời cơ không tồi đi?
Mắt Tuyết Vi nhìn di động trong tay, nhanh chóng tìm kiếm số di động Bạch Dạ, lúc vừa muốn ấn thông..
"Leng keng.."
Tiếng chuông cửa phòng khách sạn vang lên.
"Sẽ là ai?" Tuyết Vi vội vàng khoác quần áo, bước nhanh mở cửa phòng ra..
"Tuyết Vi."
"Chị? Chị.. Chị cả?"
Ở quán cà phê lầu một khách sạn.
Trong một góc, Trước mặt Tuyết Vi ngồi một cô gái tóc dài.
Người phụ nữ này ước chừng hai mươi mấy, đầu tóc dài đen như là thác nước thẳng tắp, một gương mặt trái xoan gầy ốm rất là lập thể, trên mũi kiên quyết một cái kính râm màu đen, một mảnh môi đỏ no đủ mà nở nang.
Tuy rằng, kính râm che khuất người phụ nữ không ít, nhưng, khí chất trên người phụ nữ kia thanh nhã thoát tục lại không cách nào che dấu được.
Khách qua đường lui tới, khi đi ngang qua bàn các cô, thỉnh thoảng sẽ dùng đôi mắt đánh giá người phụ nữ.
Tuyết Vi rũ đầu, quấy cà phê trong tay, nhàn nhạt cười nói: "Chị cả vô luận đến nơi nào đều bắt mắt như vậy, xem, này đã không biết là mấy người đàn ông vì nhìn chị thiếu chút nữa đụng vào."
Đối với ấn tượng về Tuyết Khả Duy.
Tuyết Vi không biết nên làm sao đánh giá.
Gần đây, tuy rằng các cô cùng ở Nhà họ Tuyết, nhưng tiếp xúc cũng không nhiều; thứ hai, Tuyết Vi cảm thấy trên người Tuyết Khả Duy có thứ nào đó, làm cô không thể không kính nhi viễn chi. Một khi tới gần, cô liền cảm thấy sợ hãi.
Nói điểm hiểu rõ, khả năng chính là khí tràng bất hòa đi.
Rốt cuộc, một thứ gì đó trên người hai chị em này, là cực kỳ tương tự!