“Minh!! Ai nha, anh đừng động em.” Tuyết Vi hoàn toàn chăm chú chơi di động, rõ ràng cảm giác được đôi tay Hoàng Phủ Minh ở trước người mình thập phần không an phận.
Anh trừng mắt ưng, phẫn nộ gầm nhẹ: “em *** trước buộc áo tắm cho anh rồi chơi trò chơi được chưa?!!”
Lúc này Tuyết Vi mới phát hiện……
Áo tắm mình không biết từ khi nào vậy mà bóc ra.
Cảm tình, vừa mới Hoàng Phủ Minh vẫn luôn tự giúp cô buộc áo tắm sao?
Hãn……
Phòng thay quần áo Nam.
Khoảng chín giờ tối, bọn họ mới từ trong hồ suối nước nóng ra tới.
“Anh hai, em thấy được nha……” Hoàng Phủ Nguyệt vừa thay quần áo, vừa cười xấu xa bên cạnh Hoàng Phủ Minh.
“A…… anh nói đi.” Chỉ thấy, Hoàng Phủ Nguyệt cười xấu xa, ngay sau đó từ trong túi móc di động ra, tìm kiếm ra mấy tấm Tuyết Vi vừa mới chụp.
Hoàng Phủ Minh nhìn lên, nghĩ thầm, em trai này nhìn chị dâu lõa thể, cũng liền nhìn, vậy mà còn có mặt mũi *** chụp ảnh chị dâu sao?
Chụp cũng chụp đi, còn *** chạy tới khoe ra với anh?!
Quả thực là…… Thơ_Thơ_lequydon
Không bằng cầm thú!
“Lấy ra!” Hoàng Phủ Minh vừa muốn đưa tay đoạt……
Tay Hoàng Phủ Nguyệt lanh lẹ đưa điện thoại di động giấu tới phía sau: “Anh hai, muốn xóa ảnh chụp, lấy đồ vật ra giao dịch.”
“Lấy đồ vật ra giao dịch hả?” Anh lạnh lùng nheo nheo mắt, âm lạnh nói: “đồ vật trong phòng lầu ba của anh cất chứa tùy tiện em chọn!”
“mấy thứ kia…… em mới không cần.”
“anh mới vừa mua Bugatti cao cấp.”
Muốn nói xe này, trên toàn thế giới bất quá chỉ có mấy cái mà thôi, chính là thứ tốt trong lòng Hoàng Phủ Minh, đương nhiên cũng là thứ Hoàng Phủ Nguyệt mơ ước thật lâu. Đáng tiếc……
Nhưng cũng không phải là thứ Hoàng Phủ Nguyệt muốn.
Anh cười tà vẫy vẫy ngón tay.
Hoàng Phủ Minh lập tức nhíu mày: “ngay cả chiếc xe kia em đều không cần? Nói vậy…… em là muốn miếng đất anh mới vừa mua đi!”
“ừ.”
Miếng đất kia, dựa núi ven biển, toàn bộ hoàng thành chỉ có một miếng như vậy, muốn nói kiến tạo sơn trang, kiến tạo biệt viện, đều là vị trí nhất đẳng nhất tuyệt.
Hoàng Phủ Nguyệt đã mong muốn không biết bao lâu.
“A. Em sớm nói muốn miếng đất kia không phải xong rồi sao.”
“Xem ý tứ Anh hai này, là tính toán dứt bỏ yêu thích trong lòng sao?” Trên mặt Hoàng Phủ Nguyệt không khỏi lộ ra nụ cười hưng phấn khó nén.
Hoàng Phủ Minh cũng ôn hòa cười cười: “đương nhiên…… Là không có khả năng!!” Đôi mắt vừa chớp…… Thơ_Thơ_lequydon
Anh một cái quăng ngã qua vai, quăng Hoàng Phủ Nguyệt ngã ở trên mặt đất, dễ như trở bàn tay đoạt lấy di động từ trên tay anh, cắt bỏ ảnh chụp.
“A, em cho rằng, nếu anh muốn xóa ảnh chụp, còn cùng em làm giao dịch sao?! Ngu xuẩn!” Anh khinh miệt nhìn Hoàng Phủ Nguyệt nằm trên mặt đất, thuận tay liền ném điện thoại di động vào trên người anh ……
Hoàng Phủ Nguyệt liền không rõ, nếu Anh hai từ đầu tới đuôi cũng chưa tính toán cùng anh làm giao dịch, vậy còn phí lời nói nhiều như vậy làm gì?!
Mặt bên tà tuấn trầm xuống, anh phẫn nộ gầm nhẹ: “Hoàng Phủ Minh, tôi thảo anh!!! Anh trai này xấu xa cầm thú!”
Ban đêm, một hàng ba người lại lộn trở lại sơn trang chụp ảnh cưới.
Sơn trang này thuộc về Mộ gia, là Mộ Thần Hiên thân tình cho bọn anh mượn chụp ảnh cưới.
“Các người đã trở lại hả?”
Mở ra cửa biệt thự nhà gỗ, Mộ Thần Hiên cầm trong tay một ly rượu vang đỏ, mỉm cười nhìn về phía ba người chậm rãi đi vào phòng.
“hi, anh Thần Hiên.”
“Mộ tướng quân.” Tuyết Vi và Hoàng Phủ Nguyệt cùng anh chào hỏi.
Nhưng Hoàng Phủ Minh lại mơ hồ cảm thấy được bộ dáng Mộ Thần Hiên không quá thích hợp. “Vi, Nguyệt, các người lên lầu trước nghỉ ngơi đi, anh cùng Thần Hiên có việc muốn nói.”
“Nga……” Chị dâu em chồng hai người bước nhanh lên lầu đã an bài tốt phòng ngủ.
Hoàng Phủ Minh chậm rãi ngồi ở bên cạnh Mộ Thần Hiên, lời nói thấm thía vỗ vỗ vai anh: “Làm sao, có tâm sự hả?”
“A, thật là cái gì đều không thoát khỏi đôi mắt của cậu……” Anh cười khổ lắc lắc đầu, nhẹ lắc ly rượu vang đỏ. Trong cặp mắt kia dần dần dâng lên ưu sầu.
Hoàng Phủ Minh thật sự cực ít nhìn thấy Mộ Thần Hiên lộ ra bộ dáng này.
Ở trong mắt anh, Mộ Thần Hiên chính là một lão ngoan đồng vui vẻ, dù cho đã 30 tuổi, vẫn sống đến thập phần thanh xuân, giống như không có chuyện gì có thể làm anh phiền lòng. Thơ_Thơ_lequydon
“Có phải trên công tác gặp phải cái gì khó khăn hay không?”
“Công tác? A…… Nếu là chuyện công tác thì tốt rồi, ít nhất có cậu và Dạ có thể giúp tôi.” Mộ Thần Hiên thanh lạnh cười, lại nuốt một ngụm rượu vang đỏ xuống bụng, đầu vô lực dựa vào ở trên lưng sô pha phát ngốc.
“Đó là chuyện gì, có thể làm anh buồn bực thành như vậy?”
“Người phụ nữ……”
“Người phụ nữ?!” Hoàng Phủ Minh quả thực không thể tin được chính lỗ tai mình, Mộ Thần Hiên này tình trường Hoa Hồ Điệp vậy mà cũng có thể bởi vì người phụ nữ phát sầu sao?
“Minh…… Lam Tương…… Mang thai.” Tầm mắt ưu sầu chậm rãi chuyển về phía Hoàng Phủ Minh.
Mắt anh chợt lóe, không thể tưởng tượng nhăn mày: “anh và Lam Tương…… Là chuyện khi nào?!”
“Chính là ngày đó…… buổi tối chúc mừng cậu cùng Tuyết Vi tuyên bố hôn sự ……”
Buổi tối ngày đó, Mộ Thần Hiên cùng Lam Tương say rượu đã xảy ra quan hệ.
Sau khi rời giường, Mộ Thần Hiên mới nhìn đến vết máu trên giường. Tuy, đã không phải lần đầu tiên anh cùng với trinh ** nữ phát sinh quan hệ, nhưng, Lam Tương ở trong lòng anh rốt cuộc cùng những người phụ nữ một * đêm * tình là bất đồng.
Anh đã nghĩ, nếu Lam Tương tỉnh lại yêu cầu anh phụ trách, như vậy anh sẽ lập tức phụ trách, nghiêm túc cùng Lam Tương kết giao.
Lại không nghĩ, khi Lam Tương thật sự tỉnh, so với anh còn muốn thong dong, coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh liền đưa anh rời đi.
Tương lai, hai người này ở bộ đội gặp được cũng giống như thường lui tới, Lam Tương đối với chuyện một đêm kia không đề cập tới.
Mộ Thần Hiên cũng tự nhiên mà xem chuyện đêm hôm đó trở thành tình một * đêm * thường gặp tới xử lý……
Nhưng mà, biến chuyển liền ở hôm nay!
Một bằng hữu của anh, cũng là bằng hữu của Lam Tương, lặng lẽ báo cho anh, Lam Tương mang thai! (xem nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn)
Mộ Thần Hiên tính tính thời gian, đã dự cảm đứa trẻ kia có thể là con mình.
“Vậy anh tính thế nào?” Nghe Mộ Thần Hiên tự thuật xong, Hoàng Phủ Minh bình tĩnh đã mở miệng.
“Này cũng không phải vấn đề tôi tính thế nào, sau khi tôi biết chuyện này trước tiên gọi điện thoại cho Lam Tương, Lam Tương thực quyết đoán nói cho tôi, chuyện này kêu tôi không cần lo, cô ta sẽ một mình đi đem đứa trẻ xoá sạch. Tôi có thể nói cái gì đây?” Ngữ khí Mộ Thần Hiên tràn ngập bất đắc dĩ, rõ ràng anh đã ở vào lập trường bị động.
“Thần Hiên, anh cần thiết phải có tính toán. Nếu Nói, anh muốn đứa nhỏ này, hơn nữa nguyện ý đối với Lam Tương phụ trách, nên nói rõ lập trường của anh; nếu anh căn bản không nghĩ đối với cái này hết thảy phụ trách, như vậy mặc cho cô ta làm chủ, dù sao tất cả mọi người đều là người trưởng thành.”
Hoàng Phủ Minh từ góc độ chuyện có chính anh giải thích độc đáo. Lời Nói Này, lại cũng thập phần có lý.
Dù sao tất cả mọi người đều là người trưởng thành, nhưng Mộ Thần Hiên cần thiết có thái độ của mình mới được! Đây là căn bản một người đàn ông nên chuẩn bị …