“bà xã, anh đã thành như vậy, trước tới một lần, đổi chỗ đi.” Thái độ Hoàng Phủ Minh giống như đã xảy ra; chuyển biến, khẩu khí miễn bàn nhiều ôn nhu.
Anh theo bản năng giật thân mình.
Tuyết Vi lập tức liền cảm giác được anh ‘ bất đắc dĩ ’……
Nhưng thật ra cũng đừng Nói, có thể bức Hoàng Phủ Minh nói chuyện thô bạo với cảnh sát giao thông kia, liền có thể thấy được anh có bao nhiêu ‘ khát vọng ’.
Tuyết Vi cam chịu dường như không nói chuyện nữa.
Thấy vậy, Hoàng Phủ Minh lập tức ‘ hành động ’ lên.
Giây tiếp theo……
“Thật là…… Đáng chết……” Hoàng Phủ Minh khó nhịn nhíu mày, đầu, vô lực rúc vào trong lòng ngực cô, thân thể vừa động cũng không động nữa.
Thời gian một giây……
Hai giây trôi qua……
Hình ảnh liền dường như dừng lại, mắt Tuyết Vi nghi hoặc nhìn Hoàng Phủ Minh trong lòng ngực, lại khó hiểu nhíu mày.
Tình huống làm sao vậy? Anh làm sao…… Dừng?
“này, Hoàng Phủ Minh, anh…… anh làm sao không…… Không ‘ động ’?” Lời này, từ miệng một người phụ nữ hỏi ra tới thật đúng là có chút mất mặt.
Nhưng ngọn lửa này đã bị người đàn ông khơi mào, người đàn ông này lại ‘ án binh bất động ’, cô thật sự kiềm chế không được, rốt cuộc…… Ở trong mấy năm biến mất, cô đều là ‘ một mình ’ mà thôi……
Ánh mắt nôn nóng bồi trở về, thấy anh chậm chạp chưa từng trở về mình, đại não Tuyết Vi nhanh chóng hiện lên một tia tàn nhẫn…… “Hoàng Phủ Minh, chẳng lẽ anh đã……”
Im lặng.
Nhưng khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Minh tức khắc trở nên vô cùng tối đen…… Thơ_Thơ_ddlqd
Tuyết Vi giống như là hiểu ra cái gì, khẽ nhếch cái miệng nhỏ, nói không nên lời trong lòng là mất mát hay là khiếp sợ. “Minh, không phải bây giờ…… Bây giờ anh đã không ‘ làm ’ được?! Làm sao sẽ…… Nhanh như vậy liền……”
Lại là một trận trầm mặc.
Anh có thể Nói, từ thời khắc quen biết Tuyết Vi anh liền không chạm qua bất luận người phụ nữ nào sao?
Sau khi cô ‘ chết ’, thời gian anh cấm dục ước chừng sắp bốn năm, cái này cùng xử nam có cái gì phân biệt?
Hơn nữa đêm nay vô cùng kích động, cho nên anh lập tức liền…… Thất thủ…… Lệ đều khách sạn, phòng số 1606.
Người đàn ông giống như là không biết mỏi mệt, “Nói! Anh được chưa?!”
“Hành!”
Sau khi từ trong xe kết thúc, Hoàng Phủ Minh vì rửa mối nhục xưa, mang theo Tuyết Vi tới khách sạn lần đầu tiên bọn họ tương ngộ.
Bây giờ, đã bốn giờ trôi qua.
Bây giờ Tuyết Vi xem như hiểu rõ cái gì kêu, cô có thể nói ngoại hình người đàn ông xấu xí, cũng có thể ghét bỏ bọn họ nghèo, nhưng mà, nhớ lấy không thể nói bọn họ phương diện kia không được, nếu không, nhất định sẽ gặp báo ứng. Cô bây giờ tuyệt đối là cái ví dụ điển hình!
“Hoàng Phủ Minh, tôi……”
“Cầu anh! Cầu anh, anh liền buông tha em!”
Bên tai, truyền đến tiếng người đàn ông kia hung tợn, Tuyết Vi ngay cả do dự cũng chưa do dự lập tức cầu xin tha: “Cầu xin …… Cầu xin …… Tha cho em đi……”
“Không được, như vậy không đủ! Không đủ!”
Tuyết Vi thống khổ cắn khóe môi: “Rốt cuộc thế nào mới bằng lòng buông tha tôi?!” Thơ_Thơ_ddlqd
“Kêu ông xã! Kêu ông xã, anh liền buông tha cho em!”
Ông xã……
Ở trong trí nhớ Tuyết Vi, từ khi bọn họ kết hôn tới nay, cô bất quá chỉ gọi qua anh một lần ông xã mà thôi. Nếu là bởi vì loại chuyện này mà kêu ông xã …… vậy cô cũng…… Quá không tiền đồ.
Môi gắt gao nhấp, cô không nói một lời.
Hai tròng mắt Hoàng Phủ Minh chợt lóe, giống như là cố ý chơi xấu ……
“Ông xã…… Ông xã, tha cho em đi……”
“Hừ? Này còn kém nhiều lắm!” Lúc này, Hoàng Phủ Minh xem như được thỏa mãn lớn nhất, hung hăng hôn môi Tuyết Vi: “Lập tức.”
“Mẹ nó! Hoàng Phủ Minh, anh vậy mà gạt tôi!?” Cô mới vừa phát ra kháng nghị của chính mình.
Giây tiếp theo……
Đầu Tuyết Vi chôn thật sâu ở ngực Hoàng Phủ Minh, lắng nghe tiếng tim anh đập cấp tốc còn chưa từng biến mất.
Chân thật như thế ……
Độ ấm của anh, tiếng tim đập của anh, hương vị của anh.
Thời gian hư không ước chừng sắp bốn năm, tựa hồ cũng chỉ có người đàn ông này mới có thể cho cô thỏa mãn.
A, sợ là bọn họ tách ra mười năm, cô như cũ không cách nào khống chế được chính mình khát vọng đối với anh đi……
“Vi.”
Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng Hoàng Phủ Minh dễ nghe. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh: “hả?” Thơ_Thơ_ddlqd
“Chúng ta một lần nữa……”
Trong nháy mắt, Tim Tuyết Vi dường như nhắc tới cổ họng, còn không đợi Hoàng Phủ Minh nói cho hết lời, ngón tay cô lập tức phong ở trên môi anh.
Hoàng Phủ Minh muốn nói cái gì?
Là muốn nói……
, sao?
A.
Gian khách sạn này, phòng này, thật là nơi bọn họ tương ngộ bốn năm trước. Hiện nay, Hoàng Phủ Minh mang cô tới nơi này, trong khoảnh khắc bước vào cửa phòng này, cô đã đoán được tâm tư của Hoàng Phủ Minh.
Chỉ tiếc……
Cô bây giờ…… Không cách nào cho anh đáp án!
“Hoàng Phủ Quân Trường, nói tốt, đêm nay chúng ta không nói chuyện!” Tay bao trùm ở giữa môi Hoàng Phủ Minh chậm rãi lấy ra……
Nhìn ở trên mặt Tuyết Vi trước mắt là vẻ mặt xa lạ, lòng Hoàng Phủ Minh khó chịu nói không nên lời.
Có lẽ……
Anh thật sự hẳn là đủ kiên nhẫn chậm rãi chờ đợi thời cơ gõ cửa lòng cô, rốt cuộc…… hơn ba năm trước, là anh phụ bạc cô……
Sáng sớm hôm sau.
‘ linh linh linh……’ một trận tiếng chuông điện thoại truyền đến.
Đang ngủ say Hoàng Phủ Minh không kiên nhẫn nhíu mày, nhắm mắt lại, chậm rãi tiếp di động ở đầu giường: “Chuyện gì?” (xem nhanh ở dembuon chấm vn)
“Hoàng Phủ Minh, anh ở đâu? Làm sao đêm qua cũng chưa trở về?”
“anh ở lệ đều khách sạn, có việc gì thế, Nguyệt?”
“hả? Lệ đều khách sạn? Ha, ba năm sau người đàn ông rốt cuộc khai trai sao? Chúc mừng!” Bên kia điện thoại Hoàng Phủ Nguyệt đánh tâm nhãn vì Hoàng Phủ Minh vui vẻ.
Phải biết rằng, ba năm này, anh vô số lần mang theo Hoàng Phủ Minh đi nơi trăng hoa, đều bị anh cự tuyệt.
Anh cũng thử qua, tìm người phụ nữ tới mê hoặc Hoàng Phủ Minh, nào biết đâu rằng, Hoàng Phủ Minh căn bản liền không chịu mê hoặc.
Anh nhiều sợ, Anh hai mình có một ngày sẽ ‘ nghẹn ’ ra bệnh? Bất quá bây giờ liền không cần lo lắng!
“Ít nói nhảm, Nguyệt, rốt cuộc em tìm anh có chuyện gì?!”
“bây giờ em đi tìm anh giáp mặt Nói, thuận tiện, cũng đi gặp Tuyết Vi.” Nói xong, Hoàng Phủ Nguyệt nhanh chóng cắt đứt điện thoại.
Hoàng Phủ Minh thuận tay đặt điện thoại ở đầu giường, xoay người một cái, vừa muốn đi ôm Tuyết Vi bên cạnh, nào biết đâu rằng, bên cạnh, đã là rỗng tuếch……
lập tức, anh đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn quanh gian phòng này.
Thực hiển nhiên, Tuyết Vi đã rời đi.
Nhưng cô rời đi khi nào?
Theo lý thuyết, y theo năng lực Hoàng Phủ Minh nhận biết, cô không có khả năng lặng yên không một tiếng động tránh né anh cảm quan. Bởi vậy có thể thấy được……
“người phụ nữ đáng chết, ba năm này bản lĩnh của em thật tăng trưởng không ít đâu!” Con ngươi sâu không thấy đáy chợt lóe, Hoàng Phủ Minh giảo hoạt nở nụ cười.
Mà khi dư quang anh trong lúc vô tình nhìn về phía vị trí đầu giường ……
Nụ cười ở trên mặt lập tức biến mất không hình không bóng!