Editor: Thơ Thơ
“Ha…… Hoàng Phủ Minh, anh mất trí nhớ hay là làm sao?” Lúc này, đến phiên Tuyết Vi có chút không hiểu được logic của anh. “chẳng lẽ anh quên mất, lúc tôi khó sinh, anh hạ mệnh lệnh gì sao?!”
“anh hạ qua …… Mệnh lệnh…… gì ……?” Hoàng Phủ Minh lập tức liền ngốc.
Tuyết Vi nắm chặt nắm tay, tiếp tục hét lớn: “tôi đã Nói, lúc tôi thống khổ nhất, anh không bồi ở bên người tôi, tôi đích xác oán trách anh. Chính là tôi nghĩ không rõ, lúc mỗi người đều hy vọng Tuyết Vi tôi chết, vì sao Hoàng Phủ Minh anh cũng sẽ đứng ở một bên bọn họ, đối với tôi đuổi tận giết tuyệt?!!!”
“anh khi nào đối với em đuổi tận giết tuyệt?!!!”
“Được, nếu anh muốn giả vờ mất trí nhớ, như vậy tôi nhắc nhở anh, chẳng lẽ anh quên mất năm đó anh kêu Lạc quản gia ở bệnh viện hạ lệnh ‘ sát mẫu bảo tử ’ sao? Hả?!!!”
“anh…… anh hạ …… Mệnh lệnh……Sát mẫu bảo tử…………?” Trong khoảnh khắc, khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Minh hơi mang phẫn nộ tức khắc trở nên vô cùng đọng lại. Thơ_Thơ_ddlqd
Thấy vẻ mặt anh lúc này, cảm xúc Tuyết Vi phẫn nộ dường như trong nháy mắt cũng lạnh xuống: “anh…… anh…… chẳng lẽ…… anh Không có…… Không có hạ qua …… mệnh lệnh này?!”
Ở địa giới sơn trang tư nhân phía tây hoàng thành.
Hoàng Phủ Minh mặt vô cảm ngồi ở bên một bếp lò lắc lắc ghế.
Chỉ chốc lát sau, Lạc quản gia từ chủ trạch Nhà họ Hoàng Phủ tới gõ cửa mà vào: “Nhị thiếu gia, xin hỏi, ngài tìm lão nô có chuyện gì?”
“Lạc quản gia, tin tưởng tin tức Tuyết Vi trở về ông hẳn là đã biết đi?” Anh nói chuyện giọng điệu thập phần bình tĩnh.
Ngược lại làm tiếng lòng Lạc quản gia khẩn trương: “Biết…… Đã biết.”
“ừ, ông đã biết thì tốt. Chỉ là…… Có một việc tôi rất hiếu kì……” trong mắt sâu không thấy đáy xuất hiện ánh sáng.
Lạc quản gia sợ tới mức càng thêm có chút mồ hôi lạnh chảy ròng: “Cái…… Chuyện gì, nhị thiếu gia?”
“Nhớ năm đó, Tuyết Vi đã xảy ra chuyện khó sinh, lúc sau liền chết giả, trốn tôi hơn ba năm. Bây giờ tôi nghĩ làm sao đều nghĩ không ra, cô ta bất quá chính là khó sinh mà thôi, vì sao…… Muốn giả chết, lại…… Trốn tôi ba năm chứ?” Nói xong.
Lạc quản gia rõ ràng biết sợ là chuyện năm đó giấu không được, ông khẩn trương gục đầu xuống, ‘ bùm ’ một tiếng, liền quỳ gối trên mặt đất: “Nhị…… Nhị thiếu gia…… Đúng…… Thực xin lỗi. Là lão nô tự mình sửa chữa mệnh lệnh của ngài, đem mệnh lệnh của ngài toàn lực bảo mẫu đổi thành…… Đổi thành…… mệnh lệnh Sát mẫu bảo tử!!”
‘ lộp bộp……’ lúc này, Tuyết Vi tránh né ở sau một cái bình phong nội tâm trầm đi xuống thật mạnh.
Cô không thể tưởng tượng bưng kín miệng mình, ánh sáng ẩn chứa ở trong mắt vừa khổ sở lại có vui sướng. Thơ_Thơ_ddlqd
Hoàng Phủ Minh thật sự không có hạ mệnh lệnh vô tình như vậy, anh thật sự không có hạ ……
Sớm biết như thế, cô làm sao khổ sở trốn một lần chính là hơn ba năm chứ?
“Lạc quản gia!!! Ông thật là thật to gan!” ‘ bốp ’ một tiếng, chỉ nghe trong phòng khách truyền đến tiếng Hoàng Phủ Minh giận quăng ngã đồ vật.
Ngay sau đó……
Anh gắt gao kéo cổ áo Lạc quản gia, một chân liền đạp Lạc quản gia đi ra ngoài.
“Nhị…… Nhị thiếu gia, năm đó…… Năm đó lão nô là bị quỷ mê hoặc tâm hồn. Nghe xong đại thiếu *** khuyên, mới có thể gây ra sai lầm lớn, cầu ngài…… Cầu ngài tha cho lão nô đi.” Lạc quản gia quỳ rạp trên mặt đất, thống khổ che lại bụng mình, lẩm bẩm cầu xin lên.
Tuyết Vi tránh né ở sau bình phong vừa nghe, một cái bước xa, bước nhanh đi ra trước bình phong. “Nghe chị cả của tôi khuyên sao?”
“Tuyết, tuyết tam tiểu thư?” Lạc quản gia không thể tưởng tượng nhìn Tuyết Vi trước mắt, vội vàng đứng dậy, quỳ gối trên mặt đất: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tam tiểu thư, lão nô thật sự không biết năm đó cô bị oan uổng, mới có thể tự mình sửa chữa mệnh lệnh, khiến cô và nhị thiếu gia nhà tôi chia lìa.”
“Lạc quản gia, việc này trước không đề cập tới, tôi muốn hỏi ông, ông vừa mới nói cái gì…… Nghe chị cả của tôi khuyên sao? Là có ý tứ gì?” Tuyết Vi bước nhanh đi tới trước mặt Lạc quản gia, nâng ông lên.
Lạc quản gia tự trách thở dài, chậm rãi nói: “Năm đó, sau khi nhị thiếu gia biết được cô khó sinh, tôi có thể cảm giác được, nhị thiếu gia vẫn không nhẫn tâm được đối với cô, cũng công đạo tôi, vô luận làm sao đều phải giữ được tánh mạng của cô. Kết quả……” Thơ_Thơ_ddlqd
“Đợi tôi mới vừa đi ra khỏi phòng nhị thiếu gia liền gặp đại thiếu phu nhân. Đại thiếu *** ý tứ là, cô làm nhục thanh danh của nhị thiếu gia, mà đứa trẻ trong bụng của cô lại có thể bảo đảm nhị thiếu gia nhà tôi chân chính có được quân quyền của Quân Khu Bạch Hổ. Sau đó tôi lại tưởng tượng…… Đại thiếu phu nhân nói đúng, liền tự mình sửa đổi…… Sửa đổi mệnh lệnh của nhị thiếu gia ……”
Lại là Tuyết Khả Duy!!!
Vậy mà lại là Tuyết Khả Duy ở giữa làm khó dễ!!!
Tuyết Vi quả thực không nghĩ đến, phút cuối cùng của mình, phút cuối cùng vẫn là bị Tuyết Khả Duy tiện nhân kia tính kế, lúc này mới làm cho cô hoàn toàn chia lìa với Hoàng Phủ Minh!
Ánh mắt phẫn hận chậm rãi nhìn về phía Hoàng Phủ Minh đứng ở cách đó không xa ……
Anh sắc mặt âm ngưng, đôi bàn tay nắm chặc cũng hơi hơi phát run. Bây giờ, anh hối hận nhất chính là năm đó không có một thương (súng) giết chết Tuyết Khả Duy!!
“Minh…… Kêu Lạc quản gia đi trước đi……” tiếng ôn nhu rơi xuống, Tuyết Vi áp xuống phẫn hận trong lòng, năn nỉ nhìn về phía anh.
“em quyết định!!” Tuy Nói, người khởi xướng chính là Tuyết Khả Duy, nhưng Lạc quản gia thật là phạm vào sai lầm không thể tha thứ, nếu không phải Tuyết Vi đã mở miệng, sợ là Hoàng Phủ Minh thật sẽ không tha cho Lạc quản gia.
“Lạc quản gia, đêm đã khuya, ngài chạy nhanh trở về đi.”
“Tuyết tam tiểu……”
“Trở về đi.” Tuyết Vi nhàn nhạt cười, trên mặt không có bất luận trách cứ gì đối với Lạc quản gia.
Nhưng cô càng như vậy, Lạc quản gia càng cảm thấy hổ thẹn với cô: “Nhị thiếu phu nhân, cảm ơn ngài có thể đại nhân đại lượng tha cho lão nô, thực xin lỗi……”
Lời xin lỗi chân thành rơi xuống, ông bước đi tập tễnh rời khỏi sơn trang này.
Dù cho, từ thời khắc Tuyết Vi tiến vào Nhà họ Hoàng Phủ, Lạc quản gia liền không thế nào thích cô. Nhưng, ngược lại cũng không đến mức thật sự một lòng muốn hại chết cô. Thơ_Thơ_ddlqd
Mấy năm nay tất cả mọi người đều cho rằng Tuyết Vi tự sát, kỳ thật Lạc quản gia cũng sống thật sâu ở bên trong tự trách, ông không phải không biết, Tuyết Vi chết vô cùng có khả năng có quan hệ với chuyện ông sửa lại mệnh lệnh.
Hiện nay, Tuyết Vi xuất hiện, ông có thể chính miệng nói với cô một tiếng thực xin lỗi, cũng coi như là cầu được một phần an lòng……
“Minh, không……” Đợi Lạc quản gia chân trước rời đi, Tuyết Vi vừa muốn tỏ vẻ với Hoàng Phủ Minh đã nhiều ngày, hành động của mình đối với anh một cái xin lỗi.
Anh liền lập tức dùng ngón tay phong bế môi cô: “Này không phải em sai.”
Đích xác.
Này cũng không phải Tuyết Vi sai.
Khi đó, mới vừa nháo ra chuyện cô tự sát, Hoàng Phủ Minh liền tò mò, lấy tính cách Tuyết Vi sao có thể đi vào tuyệt lộ? Chỉ là, thương tâm lớn hơn nghi hoặc, anh chưa từng có nhiều suy nghĩ sâu xa.
Cho đến khi Tuyết Vi trở về, liên tiếp làm khó dễ anh, anh đều một lòng cho rằng, là năm đó chính mình hiểu lầm cô, cô mới có thể đối với mình như thế.