Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 461: Các người lớn tranh đấu



Editor: Thơ Thơ
“Có việc gì thế?” Hai người Hoàng Phủ Minh ở cách đó không xa nói chuyện phiếm thấy thế bay nhanh chạy tới.

Người đàn ông nheo nheo mắt: “Các người là? Phụ huynh hai đứa trẻ này sao?”

“Đúng!”

“Thực tốt. Vừa mới rồi, con trai anh và con gái anh liên hợp lại khi dễ con trai tôi.”

“Không có!” Miêu Miêu thấy mình bị oan uổng, lập tức ủy khuất lắc lắc đầu: “Daddy, là A Hùng khi dễ Phàm Phàm trước, mắng Phàm Phàm là đứa trẻ không ai muốn.”

“Cái gì?” Mộ Thần Hiên không thể tưởng tượng mở to hai mắt nhìn.

Tuy nói, tính cách anh luôn cà lơ phất phơ, nhưng vẫn luôn coi Phàm Phàm như bảo bối, làm sao có thể cho phép người khác nói con trai mình như vậy? “Tiểu tử thúi, cháu dám nói con trai chú như vậy, tìm chết sao?” Thơ_Thơ_ddlqd

“Làm sao? Con trai tôi nói với con trai anh, thế nào? Muốn đánh nhau sao?” Người đàn ông hung hãn xắn lên tay áo.

Mắt thấy hai người lớn sắp giao thủ, Hoàng Phủ Minh theo bản năng nhìn Miêu Miêu tránh ở phía sau mình, vội vàng lôi kéo góc áo Mộ Thần Hiên, ý bảo anh bình tĩnh trước một chút.

“Vị tiên sinh này, mâu thuẫn giữa hai đứa nhỏ, cho dù liên lụy đến người lớn chúng ta, chúng ta cũng không nên giải quyết ở trước mặt đứa trẻ. Nếu anh có bất luận oán khí gì, chúng ta có thể giải quyết trong lén lút, anh xem thế nào?”

Mắt người đàn ông đánh giá trên dưới Hoàng Phủ Minh nho nhã, lại nghĩ nghĩ anh nói đích xác có đạo lý. “Được. Vậy trong chốc lát chúng ta lại tính. Đại hội thể thao kết thúc, anh đừng có đi!”

“A, tôi chỉ sợ anh đi!” Mộ Thần Hiên khinh thường cười, một tay ôm Mộ Phàm ở trong lòng ngực: “Con trai, cha nói cho con, lần sau, nếu tiểu tử thúi kia khi dễ con, con đừng khách khí, trực tiếp động thủ liền đánh cho cha. Đánh không lại, liền gọi điện thoại nói cho cha, cha dẫn người tới đánh nó!”

“vâng……” ánh mắt Mộ Phàm ảm đạm gật gật đầu, rõ ràng không có nghe lọt Mộ Thần Hiên nói……

Đại hội thể thao sắp khai mạc, các bạn nhỏ của nhà trẻ đều chạy tới hội trường.

Sau khi dàn xếp được Mộ Phàm và Miêu Miêu, Mộ Thần Hiên càng nhớ chuyện vừa mới rồi càng tức: “minh, cậu mới vừa làm gì ngăn cản tôi? Người đàn ông kia quả thực là không biết trời cao đất dày.”

“tôi đã nói, có trẻ con ở đây đừng động thủ. Chờ trẻ con đi khỏi, tôi cùng anh đánh anh ta.”

“Gia? Khi nào thì cậu trở nên cẩn thận như vậy? Này không giống cậu a. Quả nhiên, có con gái chính là không giống.” Thơ_Thơ_ddlqd

Ngẫm lại tính tình Hoàng Phủ Minh trước kia, nơi nào là một người có tâm tư cùng người khác vô nghĩa? Không tới phiên đối phương nói câu thứ hai, anh đã sớm đấu võ.

Nhưng bây giờ trở nên hoàn toàn bất đồng.

“Ai, Phàm Phàm tiểu tử kia cũng là. Làm sao sẽ thành thật như vậy, vậy mà bị người khác mắng, còn có thể nén giận, cũng không tới nói với tôi.” Mộ Thần Hiên vừa đi vừa oán giận.

Hoàng Phủ Minh lại đột nhiên dừng bước chân, nghiêm túc nói: “Thần Hiên, tôi không cho rằng Phàm Phàm thành thật. Tôi hoài nghi nó là…… Tự ti……”

Mộ Thần Hiên sinh ra ở trong một gia đình hạnh phúc, anh vĩnh viễn sẽ không hiểu được cái loại đau do khuyết thiếu tình thương của mẹ hoặc là tình thương của cha.

Nhưng Hoàng Phủ Minh bất đồng.

Anh sinh ra không lâu đã bị đưa đến đại viện quân khu sinh hoạt, cũng thường xuyên bị người mắng là đứa trẻ không người quản giáo; thật vất vả mới về tới bên cạnh cha, mẹ lại qua đời. Tóm lại, anh chưa bao giờ được đến một ngày thỏa mãn được kết hợp tình thương của cha cùng tình thương của mẹ.

Người chưa từng chịu qua cảm giác thiếu hụt tình thương, vĩnh viễn sẽ không hiểu được, chỗ sâu tận đáy lòng đứa trẻ từ thơ ấu bị tự ti cùng chênh lệch ……

“Phía dưới, do phụ huynh học sinh tiến hành trận bóng rổ 3V3.” Đại hội thể thao đã tiến hành tới lúc kết thúc rồi, phụ huynh học sinh sôi nổi tới tham dự rồi.

Không biết là trùng hợp hay là chú định, đối thủ của Hoàng Phủ Minh và Mộ Thần Hiên thi đấu đúng là cha của A Hùng.

“Minh, vận khí người nọ thật kém, vậy mà gặp chúng ta ở trong thi đấu.”

“Nếu như vậy…… Chúng ta đây liền phải ‘ công bằng công chính ’, giáo huấn anh một chút!” Dứt lời, khóe miệng Hoàng Phủ Minh và Mộ Thần Hiên không hẹn mà cùng giơ lên một nụ cười ác ma. Thơ_Thơ_ddlqd

“Phía dưới, tổ bóng rổ phụ huynh 3V3 thi đấu chính thức bắt đầu!” Theo một tiếng huýt bắt đầu, khí thế thi đấu bóng rổ hừng hực chính thức mở màn ……

“Chị Vi Vi, anh rể thật soái nha.” Ly Tiểu Tiểu ngồi ở hàng thứ nhất khu khán đài nhìn đăm đăm vị trí sân bóng rổ.

Không chỉ có cô, ánh mắt của không ít người phụ nữ xem giữa sân đều phóng ở trên người Hoàng Phủ Minh và Mộ Thần Hiên.

Bên ngoài hai người đàn ông ưu tú dưới ánh nắng có vẻ phá lệ mê người, đặc biệt là Hoàng Phủ Minh giơ tay nhấc chân dường như mang ra một vị thành thục lại thành công, người đàn ông kia không muốn người biết một mặt sáng ngời.

“Phiền toái, xin cô nhường chỗ một chút!” Một chỗ cách Tuyết Vi không xa, mấy hắc y nhân không chút khách khí xua đuổi vài người lớn đi rồi. Đem toàn bộ mấy vị trí quanh hàng thứ nhất trống không.

Tùy theo, một phu nhân mặc váy hoa chậm rãi ngồi ở vị trí chỗ trống do mấy tên thủ hạ dọn sạch.

Có người phụ trách mát xa cho cô; có người phụ trách bung dù cho cô; cũng có người phụ trách bưng nước cho cô. Mười phần cảm giác coi chỗ ngồi liền nhau làm thành một phòng VIP.

“A, phô trương thật lớn.” Ly Tiểu Tiểu hơi châm chọc cười, chậm rãi nhìn về phía Tuyết Vi bên cạnh: “em nói, Chị Vi Vi, nếu chị so cùng người ta, chị là đệ nhất phu nhân hoàng thành kém cỏi hơn rất nhiều nha.”

“Hư, Tiểu Tiểu, em xem thi đấu đi.”

Đều nói, người khoe ra gì đó, chỉ do còn thiếu thứ gì.

Tuyết Vi xem ra, người chân chính có tiền sẽ không treo tiền ở bên miệng;

Người chân chính có quyền càng thêm sẽ không mọi thời khắc đều hận không thể kêu tất cả mọi người biết anh rất có quyền.

Thường thường chính là những người tự ti sợ bị xem thường, mới có thể không ngừng khoe ra chính mình với phía ngoài, nói cho bọn họ, anh ta lợi hại như vậy.

Mắt phượng bất đắc dĩ liếc mắt phu nhân không xa, Tuyết Vi không khỏi bất đắc dĩ nở nụ cười……

“đội lam dẫn đầu đội đỏ 26 điểm! Vào, đội lam lại vào một quả!” Quảng bá viên không ngừng đọc điểm số chênh lệch.

Phu nhân ngồi ở hàng thứ nhất rõ ràng có chút không bình tĩnh: “đội đỏ, cố lên! Cố lên a!”

“đội lam lại vào một quả, trong sân điểm số 45 so 73 điểm!”

“YES, anh rể thật là lợi hại. đội lam cố lên! đội lam cố lên!” Ly Tiểu Tiểu đứng lên hoan hô.

Phu nhân kia cũng đứng lên, đôi tay xoa eo phẫn nộ nhìn về phía Ly Tiểu Tiểu: “này, ông xã tôi ở đội đỏ. Cô hô đội lam cố lên, là cố ý đối nghịch với tôi sao?!”

“Ách……” Cô khó hiểu chớp chớp mắt: “cô không lầm đi? Anh rể tôi ở đội lam, tôi hô đội lam cố lên, có sai sao?”

“anh rể của cô sao?” Anh mắt phu nhân chậm rãi nhìn về phía Tuyết Vi.

Từ đầu đến cuối cô đều không có nhìn qua phu nhân kia một cái, vẫn luôn bình thản ung dung nhìn sân bóng rổ.

“tôi mặc kệ! Các người đều phải cổ vũ cho ông xã tôi cố lên. Đều phải hô đội đỏ cố lên!” Phu nhân ngang ngược vô lý xắn lên tay áo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.