Editor: Thơ Thơ “Tuyết tiểu thư, hoan nghênh cô lần sau quang lâm……” trong cửa hàng bách hóa, người hướng dẫn mặt mỉm cười nhìn theo Tuyết Vi rời đi.
Từ lúc sáng, cô liền mang theo hơn mười người thuộc hạ chạy tới mua sắm. Mắt thấy ngày mai chính là ngày kết hôn, cô gấp giống như điên rồi, thiếu chút nữa đã bao hết công ty bách hóa này.
“Phiền toái cô, tiểu thư, đưa kiểu vòng cổ này cho tôi một chút.” Đẩy ra cửa một cửa hàng trang sức.
Người hướng dẫn vừa thấy Tuyết Vi trận này hoa lệ miễn bàn nhiều nhiệt tình. “Chờ một lát.” lấy ra cái vòng cổ kim cương mang ở trên cổ cô. “Thật là đẹp mắt, thật sự thực thích hợp với cô, yên lặng tỏa sáng.”
Tuyết Vi nhìn qua gương trang điểm vòng kim cương giữa cổ lóe sáng, đặc biệt ưa thích: “ừm. Thật sự rất đẹp, phiền cô, gói cho tôi……”
Trong góc kính đột nhiên thoảng qua một hình bóng quen thuộc, Tuyết Vi mắt phượng chợt lóe, sắc mặt tức khắc liền trầm xuống!
“vòng cổ này tính ở hóa đơn của tôi.” Địch Mạn Lị bước nhanh đi tới bên cạnh cô.
Tuyết Vi lạnh lùng nheo lại con ngươi, nghiêng đầu, cười tà nói: “Địch phu nhân, ngài đây là có ý tứ gì?”
“Không có ý tứ gì, coi như là tặng lễ vật ngày mai kết hôn cho cô! Yên tâm, chỉ mấy chục vạn, bây giờ tôi vẫn chi trả được.” Nói xong, Địch Mạn Lị mặt vô cảm móc ra một thẻ bạc trình tới trên tay người hướng dẫn mua sắm.
Chỉ chốc lát sau, người hướng dẫn mua liền đưa vòng cổ được bao lại: “Tiểu thư, đây là vòng cổ của cô.”
Tuyết Vi ngay cả do dự đều không có do dự tiếp qua đi: “Vậy đa tạ lễ vật của địch phu nhân. Thu trở về!” Lạnh lùng ra lệnh thuộc hạ phía sau.
Tính lên, cái này xem như đại lễ đầu tiên của Địch Mạn Lị đưa cho mình từ sau khi cô tiến vào Nhà họ Tuyết.
Cô có thể nào không nhận?
“Có thời gian không?”
“Làm sao? Địch phu nhân tìm tôi có việc hả?”
“Cũng không tính có việc gì, chính là muốn tìm cô tâm sự. Tôi tin tưởng……” Lời nói vừa chuyển, Địch Mạn Lị ngoài cười nhưng trong không cười nheo nheo mắt: “cô chờ đợi ngày này, cũng chờ đợi thật lâu, không phải sao?” Thơ_Thơ_ddlqd
Không phủ nhận, cô chờ ‘ ngày này ’ đích xác đợi thật lâu.
Chỉ tiếc……
Này còn chưa đủ!
Tuyết Vi trầm mặc không nói suy tư một lát, xoay người, mệnh lệnh nói: “Các người giúp tôi đem đồ vật vào trong xe trước, trong chốc lát, tôi sẽ đi tìm các người.”
“Vâng.” Hơn mười người thuộc hạ mang bọc lớn, bọc nhỏ dẫn theo đồ vật rời khỏi cửa hàng.
Chỉ chốc lát sau, liền cùng kẻ thù đấu mười mấy năm lên thang máy đi tới sân thượng cửa hàng bách hóa.
“Địch phu nhân, bà muốn nói cái gì liền nói đi.” Chậm rãi đi tới cạnh vòng bảo hộ, đôi tay Tuyết Vi chống đỡ ở trên vòng bảo hộ, mặt vô cảm nhìn chăm chú từng tòa cao ốc phương xa kia.
“Tuyết Vi, từ khi cô tiến vào Nhà họ Tuyết cũng khoảng mười hai năm, thời gian cô đến bao lâu, liền cùng người Nhà họ Tuyết chúng tôi đấu bấy lâu.”
“Mới đầu, là cô đấu cùng Phỉ Nhi. Tôi biết…… Lấy tư chất Phỉ Nhi, cô vẫn luôn đều nhường nó mà thôi.” Địch Mạn Lị đi đến bên cạnh Tuyết Vi, hai tròng mắt vô thần nhìn một bên mặt cô: “sau đó, liền biến thành tôi ở trong tối, cô đấu ở trong sáng. Tuy nói, có chút thời điểm không cách nào phân ra thắng bại. Nhưng, lúc này đây, cô xem như thắng chân chính, thắng đến nổi ngay cả đường sống đánh trả tôi đều không còn!”
“A, thắng?” Con ngươi lạnh băng đối diện đôi mắt Địch Mạn Lị: “Kia thì thế nào?”
“Chẳng lẽ cô cảm thấy đây còn chưa đủ sao? cô còn muốn thế nào, Tuyết Vi?” Tiếng Địch Mạn Lị hơi khàn khàn, nghe tới không khỏi làm người cảm thấy bà đây là khát vọng Tuyết Vi có thể thu tay lại.
Nhưng……
“Đương nhiên không đủ!! Bây giờ tôi tình nguyện tôi là kẻ thua, chỉ cần!!! Các người trả mạng mẹ tôi lại cho tôi!!!!” Thơ_Thơ_ddlqd
Từ 12 tuổi đấu đến 20 tuổi.
Tuyết Vi tự nhận mình ở Nhà họ Tuyết tuy rằng đều là ẩn nhẫn, lại cũng không có chân chính ăn qua thiệt gì. Vẫn luôn nghĩ, khát vọng, chờ đợi, có thể có một ngày mang theo mẹ hoàn toàn đánh sập Địch Mạn Lị.
Chính là, trong khoảnh khắc mẹ qua đời, cô mới phát hiện, chỉ cần mẹ có thể tồn tại, thắng thua kỳ thật đã…… Không quan trọng……
“Đem mạng mẹ cô trả cho cô?? Ha ha ha ha…… bây giờ tôi cũng hy vọng mẹ cô có thể sống lại, như vậy, tôi có thể kêu mẹ cô trả ông xã của tôi lại cho tôi!!!”
Tức khắc, trong con ngươi Địch Mạn Lị nổi lên tơ máu, một tay bà gắt gao nắm vòng bảo hộ, gầm nhẹ nói: “tôi biết, cô vẫn luôn căm hận tôi, căm hận tôi khi dễ mẹ cô, lại khi dễ cô. Nhưng mà!!! Là mẹ cô đoạt ông xã của tôi trước!!!”
“bà sai rồi! Là mẹ tôi và cha tôi yêu nhau trước!!!!”
“Thì tính sao?” Nhìn bộ dáng Tuyết Vi kích động, Địch Mạn Lị khinh thường nở nụ cười: “Cho dù bọn họ yêu nhau, nhưng Tuyết Vĩ Quốc lựa chọn chính là kết hôn với tôi, chúng tôi mới là vợ chồng hợp pháp, cho dù mẹ cô cùng Tuyết Vĩ Quốc yêu nhau trước, cũng là một kẻ tiểu tam mà thôi! Cô hiểu hay không?!!”
Trầm mặc.
Đối với gút mắt cảm tình của thế hệ trước, Tuyết Vi thật sự không muốn bình luận quá nhiều.
Ai đúng ai sai, chính bọn họ rõ ràng!
“Như vậy, đây là nguyên nhân bà vẫn luôn khi dễ mẹ tôi lại khi dễ tôi sao?!!”
“Đúng!! Nếu có một ngày, Hoàng Phủ Minh mang theo một người phụ nữ cùng với một đứa trẻ mà anh cùng người khác sinh ra đi tới trước mặt cô, cô sẽ có cảm thụ gì! Cô sẽ làm sao, hả??!” Địch Mạn Lị đối chọi gay gắt chất vấn Tuyết Vi.
Cô âm thầm cắn răng, lạnh lùng nói: “Nếu bà một hai phải nói so sánh như vậy, tôi nói cho bà biết, nếu Hoàng Phủ Minh cùng người phụ nữ khác yêu nhau trước tôi, tôi liền thành toàn cho bọn họ!” Thơ_Thơ_ddlqd
“Nếu người phụ nữ kia là sau khi tôi cùng Hoàng Phủ Minh quen biết, tôi cũng sẽ thành toàn bọn họ. Hơn nữa, sẽ kêu bọn họ sống càng tốt, để người đàn ông của tôi hối hận đã từng đối đãi với tôi như vậy. Mặc kệ làm sao, tôi đều sẽ không đem hận của chúng ta trúc vào trên người đứa trẻ vô tội kia!!”
“Ha ha ha, cô nói đường hoàng cỡ nào. Đáng tiếc…… cô không phải tôi, tôi cũng không phải cô. Tôi làm không được tiêu sái giống cô như vậy! Tôi có thể làm được cũng chỉ có đem hận của tôi trúc thêm ở trên người cô còn có mẹ cô!!!!”
Này xem như một loại bi ai của bà chủ gia đình sao?
Tuyết Vi không phải không biết Địch Mạn Lị lúc tuổi trẻ cũng coi như là nữ cường nhân, bất luận ở thương trường hay là quan trường đều có một bàn tay sắt.
Cho đến khi cùng cha kết hôn, chậm rãi trải qua ngày tháng của bà chủ gia đình nhàn nhã, làm cho bà đánh mất hết thảy năng lực ‘ tự gánh vác ’.
Chỉ có thể giống oán phụ chỉ biết căm hận người khác, lại vĩnh viễn không cách nào làm được tiêu sái ném rớt người đàn ông phản bội mình, sống cho bản thân, sống cho đáng sống!
“Cho nên, bà liền giết mẹ tôi?!” Khoảnh khắc, ánh sáng trong mắt Tuyết Vi trở nên vô cùng u lạnh.
Địch Mạn Lị chua xót cười, chậm rãi nói: “tôi không có giết mẹ cô.”
“A. Địch Mạn Lị, đều đến lúc này, bà còn muốn phủ nhận sao?!” Lời editor: mình thật phục tác giả này, viết tâm lý phụ nữ rất chắc tay. Tuyết Vi khi nói chuyện thì mạnh miệng, mà sau này khi đụng chuyện thì vẫn ghen tuông mất lý trí như thường.