Editor: Thơ Thơ Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ nhún vai, ý bảo, anh cũng bị ôm cứng, không có biện pháp tránh thoát.
“em!!!” Hoàng Phủ Sâm còn có thể nhìn không ra anh cố ý sao? Mày kiếm nhướng cao: “Tuyết Vi, nếu cô không phối hợp, chúng tôi có thể tử hình cô ngay tại chỗ!!”
Lời này vừa ra.
Trong hai tròng mắt Hoàng Phủ Minh tức khắc xẹt qua một tia sáng……
Ai ngờ giây tiếp theo!!!
“Ai da nha, hôm nay Quân Khu Bạch Hổ thật đúng là náo nhiệt!” Hai cánh cửa Toà án mở ra từ bên ngoài. Chỉ thấy, Dạ Phi Linh mặc quân trang Quân khu Huyền Vũ chậm rãi đi đến.
Đôi mắt lam của anh phóng thích ánh sáng tà lạnh như biển rộng sâu không thấy đáy, giơ lên nụ cười yêu dã trên mặt quỷ mị càng giống như tử thần triệu hoán, làm trong lòng người sợ hãi.
Đi theo phía sau anh là năm mươi tên lính thuộc binh đoàn thứ hai Quân khu Huyền Vũ chỉnh tề quân tư, trận thế kia miễn bàn nhiều to lớn.
Đặc biệt là màu quân trang này nâu đen tối sầm, hai loại màu sắc chạm vào nhau, làm người vừa xem thì hiểu ngay, địch ta rõ ràng.
“Linh……?!” Thân mình Tuyết Vi chấn động, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Hoàng Phủ Minh mà mình đang ôm.
Thời khắc đó trên mặt anh dần dần gợi lên nụ cười quỷ dị ánh vào mi mắt cô, đại não Tuyết Vi ‘ ong ’ một tiếng liền lâm vào chỗ trống, tay ôm chặt anh cũng vô lực buông ra……
“Dạ Phi Linh?!!” ‘ bá ’ trong nháy mắt, mọi người trong toà án toàn bộ đứng lên, động tác nhất trí giơ lên súng ống trong tay nhắm ngay Dạ Phi Linh đang chậm rãi đi vào. Thơ_Thơ_ddlqd
Bước chân anh tạm dừng, mắt lam sâu không lường được nhìn mắt mọi người chung quanh, cười tà nói: “Các người, đây là có ý tứ gì?!”
“Dạ phi Quân Trường! Tuy nói, giữa tứ quốc có hiệp nghị hoà bình. Nhưng mà, ngài tùy tiện mang theo nhiều bộ hạ như vậy xâm nhập tổng căn cứ quân sự Quân Khu Bạch Hổ, đã vi phạm điều lệ hoà bình. Dựa theo công pháp quốc tế, chúng tôi có quyền bắt lấy ngài!” Mấy quan tướng Quân Khu Bạch Hổ lạnh lùng trừng mắt đi tới trước mặt anh.
Dạ Phi Linh cụp đôi mắt, hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu tôi có thể dễ như trở bàn tay đi đến nơi này. Vậy…… thủ vệ Quân Khu Bạch Hổ các người cũng thật quá vô dụng!”
Mọi người ngẩn ra.
Ngẫm lại, mỗi binh đoàn của Quân Khu Bạch Hổ canh gác đều vô cùng khắc nghiệt, huống chi là căn cứ tổng quân khu chứ?
Bọn họ chính là sợ có ngoại địch đột kích, cho nên đặc biệt thiết lập ít nhất mấy chục ‘cửa ải’. Sợ là Dạ Phi Linh có thể qua cửa ải thứ nhất, cũng không thể bình an như không có việc gì tiến vào cửa ải thứ hai, huống chi đến toà án quân sự?
Còn đang nghi hoặc.
“tôi nói Hoàng Phủ Quân Trường, ngài không ra nói đôi câu sao?” Dạ Phi Linh nghiêng đầu, cười tà nhìn về phía Hoàng Phủ Minh cách đó không xa.
“Các vị, mấy ngày trước Dạ phi Quân Trường gởi thư đến muốn phỏng vấn Quân Khu Bạch Hổ chúng ta. Cho nên, tôi đã hạ thư mời đối với Dạ phi Quân Trường!”
Dựa theo điều lệ tứ quốc mà nói, binh lính tứ quốc không có quyền đặt chân vào khu vực nước khác, đặc biệt là trọng địa quân sự. Trừ phi được thư mời của đối phương, thuộc về phỏng vấn bình thường, là có thể được đãi ngộ khách mời cao cấp nhất của bổn quốc.
“Dạ phi Quân Trường tới chơi?” Hoàng Phủ Sâm vẫn luôn trầm mặc không nói đôi mắt vừa chuyển, theo bản năng cùng mấy tên thủ hạ của mình trao đổi một ánh mắt.
Mấy tên thủ hạ kia sôi nổi lắc đầu, tỏ vẻ bọn họ từ đầu đến cuối cũng không biết chuyện này. Thơ_Thơ_ddlqd
“Dạ phi Quân Trường, nếu ngài tới, vì sao không đợi ở sứ quán, đột nhiên tới toà án quân sự này làm gì?” Hoàng Phủ Minh ra vẻ khó hiểu đi lên trước.
Dạ Phi Linh hơi mỉm cười, nói: “tôi thật vất vả xuất ngoại phỏng vấn một chuyến, cũng không thấy có người tới đón tiếp tôi. Liền nghĩ, nếu không ai đón tiếp tôi, tôi chủ động đi tìm người là được rồi? Tôi hỏi những bộ hạ đó của ngài, bọn họ nói cho tôi, ngài đã đến nơi này rồi. Tôi liền tới đây cùng ngài chào hỏi một cái.”
“A, hóa ra là như thế này……” Hoàng Phủ Minh bừng tỉnh đại ngộ vỗ vỗ ót: “thật là tôi chiêu đãi không chu toàn. Này không, vợ tôi đang chịu thẩm án, cho nên, đều quên mất chuyện ngài tới thăm. Hy vọng Dạ phi Quân Trường ngài đừng oán trách tôi chiêu đãi không chu toàn nghi lễ.”
“vợ ngài chịu thẩm án sao?” Mắt lam của Dạ Phi Linh vừa chuyển, tầm mắt theo bản năng nhìn về phía Tuyết Vi cách đó không xa: “Nha, này không phải Tuyết Vi sao. Phạm vào tội gì?”
“Có ý định mưu sát.”
“A…… Mưu sát, vậy thật đúng là tội danh không nhỏ đâu, các người làm sao phán quyết cô đây?” Vẻ mặt Dạ Phi Linh ra vẻ tiếc hận nhăn lại.
“Như vậy a……” Dạ Phi Linh khó khăn hai tay bắt chéo sau lưng, phủ quyết lắc đầu: “Không được. Các người cũng không thể phán quyết cô ta như vậy!”
Mọi người vừa nghe, lập tức phẫn nộ nhíu mày: “Dạ phi Quân Trường! Tuy nói, ngài bây giờ là xuất ngoại phỏng vấn bình thường, cũng là thượng khách của Quân Khu Bạch Hổ chúng tôi. Nhưng! Quân Khu Bạch Hổ chúng tôi xét xử một phạm nhân ra sao, tựa hồ không tới phiên ngài tới tham dự đi?!”
“Hừ? Chuyện nhà Quân Khu Bạch Hổ các người tự nhiên không tới phiên tôi tới tham dự. Nhưng……” mắt lam tà tính vừa chuyển, khuôn mặt tuấn tú yêu dã của Dạ Phi Linh tức khắc nổi lên một vẻ âm trầm: “Các người xét xử chính là người của Dạ Phi Linh tôi, các người nói, tôi mặc kệ sao?!!” Thơ_Thơ_ddlqd
“ Người ……ngài ……?” Lúc này, tất cả mọi người ở đây ngây ngốc.
Chỉ thấy, vẻ mặt Dạ Phi Linh càng thêm u lạnh, mắt lam của anh bất mãn liếc mắt binh lính đi theo phía sau, thấp giọng quở mắng: “Các người thật là càng ngày càng không quy củ, nhìn thấy tướng quân của các người, đều không biết hành lễ sao?!”
Vừa nghe lời này, sắc mặt những binh lính binh đoàn thứ hai của Quân khu Huyền Vũ căng thẳng, động tác nhất trí nhằm phía Tuyết Vi kính một cái chào theo nghi thức quân đội: “Tuyết tướng quân!”
Trong khoảnh khắc, tầm mắt mọi người cùng lúc nhìn về phía Tuyết Vi.
Dạ Phi Linh liền đi tới vài bước trước mặt cô, ra vẻ bất mãn nói: “cô cũng càng ngày càng không quy củ, nhìn thấy tôi lại đây, cũng không chào hỏi một cái? Hả?!!”
Hừ, giả!!
Tiếp tục giả!
Từ khi Dạ Phi Linh tiến đến, bộ dáng Hoàng Phủ Minh liền giả bộ cái gì cũng không biết đối đáp hài hước với anh, hai người này thật đúng là không biết nói đi đâu!
Có lẽ tất cả mọi người ở đây đều tin tưởng, Hoàng Phủ Minh là bởi vì hình phạt của vợ mới chậm trễ chiêu đãi Dạ Phi Linh.
Nhưng Tuyết Vi cô có thể nào không biết, vừa mới rồi Hoàng Phủ Minh kêu mình ôm chặt anh mục đích chân chính là cái gì?!
A, hóa ra chính là vì kéo dài thời gian chờ Dạ Phi Linh tới cứu rồi!!
“Dạ phi Quân Trường, khỏe!” Nâng lên mi mắt, Tuyết Vi hữu khí vô lực kính một cái chào với Dạ Phi Linh theo nghi thức quân đội.
Lúc này anh mới xem như thoáng lộ ra một nụ cười vừa lòng.
“Này…… Đây là có chuyện gì?!” Không biết qua bao lâu, lúc này mọi người mới phản ứng lại đây.
“Sao lại thế này?” Dạ Phi Linh yêu dã cười, mắt ngắm Tuyết Vi bên cạnh, nghiền ngẫm nói: “Như các người chứng kiến, Tuyết Vi chính là tướng quân binh đoàn thứ hai của Quân khu Huyền Vũ!”